Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 17




Tạ Kiều ở trong phòng đợi cho đến khi thím Lưu gọi ra ăn cơm trưa cô mới xuống tầng dưới, vừa đến bậc thang đã thấy mấy người đàn ông phi phàm đang náo nhiệt trong phòng ăn. Dương Quần đang tán dóc rất rôm rả, vừa thấy Tạ Kiều thì phản ứng đầu tiên của anh ta là lập tức ngậm miệng, nhìn chằm chằm Tạ Kiều đang từng bước đi tới.

Ba người khác theo tầm mắt anh ta cùng quay đầu lại nhìn về phía Tạ Kiều, ánh mặt chằm chặp của anh ta nhìn cô không thể che giấu đi được vẻ chán ghét và khinh thường. Tạ Kiều tái mặt tránh đi tầm mắt của anh ta, cúi đầu đi đến bên bàn ăn rồi ngồi xuống, trước mặt là vỉ nướng với bò bít tết. Phan Đông Minh ngồi bên cạnh nói: “Kiều Kiều, giới thiệu với em mấy người bạn của tôi.” Tạ Kiều bất đắc dĩ phải ngẩng đầu, Phan Đông Minh chỉ tay vào Dương Quần, “Đây là Dương Quần, em còn nhớ rõ không? Ở sân bóng em đã gặp qua rồi.” Dương Quần nâng lên khuôn mặt vênh váo tự đắc nhìn Tạ Kiều, ánh mắt đó là khinh thường, là khiêu khích. Tạ Kiều gượng cong khóe môi lên tạo thành một nụ cười, “Nhớ rõ.” Cô nhớ rõ, sao chỉ có thể là Dương Quần, mà bên tai còn như có tiếng cười đắc ý của La Hạo, anh nói với Dương Quần:Nhớ cho kĩ, đây là bạn gái tôi. Cô cụp mắt suy nghĩ, Dương Quần khinh bỉ cô là phải thôi, mới có vài hôm mà cô vừa theo La Hạo rồi lại loanh quanh ở nhà Phan Đông Minh, giờ lại gặp mặt bạn hắn.

Phan Đông Minh có vẻ rất hài lòng với phản ứng của Tạ Kiều, lại chỉ vào hai người khác và nói: “Đây là Tân Thiếu, đây là Giang Đào, đều là bạn thân của tôi. Mấy đứa, làm quen một chút đi, đây là Tạ Kiều, cái khác thì không cần nói nhiều, hẳn là các cậu đã nghe nói về cô ấy.” Thật nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại khiến sắc mặt Tạ Kiều tái nhợt. Họ đều nghe nói qua, đương nhiên là nghe La Hạo nói, Tạ Kiều cô vốn là bạn gái La hạo, giờ thì không danh không phận theo Phan Đông Minh.

Cô mệt mỏi phải ứng phó rồi, lại không thể không cố gượng cười chào. Tân Thiếu và Giang Đào đều mỉm cười gật đầu, Dương Quần ngồi một bên thì không kiên nhẫn được bèn nói: “Nghe người ta giới thiệu đến mấy trăm lần, lỗ tai cũng mọc kén rồi, giờ có thể uống rượu được chưa hả?”

Phan Đông Minh không thèm để ý đến sự vô lễ của Dương Quần, hắn vừa rót rượu vào ly vừa nói: “Rượu ngon như vậy, ngồi nhìn người ta lãng phí, thật đúng là đau lòng.”

Dương Quần “Xì!” một tiếng rồi nói: “Không phải chỉ mấy vạn Euro thôi sao, từ lúc nào mà anh lại nhỏ mọn như vậy, em nhớ là lúc anh mua xe cho Lộ Lộ cũng phải đến trăm vạn, mà không thấy anh đau lòng gì cả.” Anh ta nói nhưng ánh mắt lại nhìn Tạ Kiều. Tạ Kiều vội nhìn về phía khác. Người đàn ông này rõ ràng là đang khiêu khích cô, nhưng Tạ Kiều nghĩ, Phan Đông Minh mua gì cho phụ nữ thì có liên quan gì đến mình? Chẳng lẽ anh ta còn hy vọng mình ghen? Haiz, anh ta đúng là quá đề cao tên họ Phan rồi.

Tân Thiếu đá đá chân Dương Quần dưới bàn ăn, Dương Quần liền kêu lên: “Mẹ kiếp, cậu đá gì tôi, Đông tử mua xe cho gái mà tôi còn không được nói?”

Tân Thiếu nhìn gương mặt tái nhợt của Tạ Kiều, quả thực hận không thể xé banh cái miệng Dương Quần ra, trừng mắt với anh ta, còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Phan Đông Minh nói: “Cậu muốn tôi cũng không mua cho cậu.”

Dương Quần dùng âm giọng nhỏ nhưng vẫn để người khác có thể nghe thấy mà nói: “Mẹ kiếp, anh có mua cho em thì em cũng không dám đâu, em không có sở thích cùng đàn ông lên giường.”

Giang Đào thấy thái độ ngạo nghễ của Dương Quần thì trừng mắt với anh ta rồi nói: “Dương Quần, lần này mình về sao cậu lại trở nên thô tục vô lễ thế hả, ngày trước không phải rất nho nhã sao.”

Dương Quần khinh thường nhìn Tạ Kiều đang cúi gục đầu, “Nho nhã cũng phải nhìn đối tượng đó nhé, đối với thục nữ mình đương nhiên là…” Lời nói của anh ta còn chưa hết, Giang Đào đã cau mày quát lên với anh ta một tiếng: “Đủ rồi!”

Dương Quần bĩu môi quay đầu đi, cũng không thèm cãi lại. Phan Đông Minh thì cười ha hả, “Dương Quần, thì ra cũng có người khiến cậu sợ, tôi còn tưởng thằng nhóc ngang ngược như cậu thì chẳng phục ai cơ đấy.”

Tân Thiếu muốn làm dịu không khí nên vội vàng nói: “Ôi dào, cậu ấy á, chỉ là hổ giấy thôi. Thật ra cậu ta không sợ Giang Đào mà là sợ ông già ở nhà, cậu ta sợ Giang Đào về tâu với ông ấy.”

Dương Quần đảo mắt, nói: “Có đôi khi mình cũng không rõ, Giang Đào so với mình chỉ là được bố mình nhận về, thế mà Giang Đào vừa gọi chú một tiếng là ông ấy đã hớn hở, còn thân thiết hơn cả con đẻ ông ấy.”

Phan Đông Minh mỉm cười, “Mấy người nhà cậu đúng là chẳng được sống dễ dàng, có cả ngàn mẫu đất mà chỉ có cậu là độc đinh, đương nhiên mong cậu có tiền đồ rồi. Nhưng mà cậu đó, từ nhỏ chỉ biết lông bông, ai quở mắng gì là lại giả điếc, nếu cậu giống Giang Đào làm một thanh niên ưu tú, chắc cả nhà cậu sẽ khóc đến nỗi nước mắt dạt dào luôn.”

“Hứ.” Dương Quần cầm dĩa gõ vào bàn ăn, “Em thành ra như thế không phải là do anh với tên La Hạo dạy dỗ sao. Em là học trò giỏi của hai người, hút thuốc này, uống rượu này, suốt ngày lông bông như ngựa, không phải hai anh dạy thì ai.” Anh ta vừa nói vừa nhìn Tạ Kiều, rồi lại tiếp tục, “Nhắc đến La Hạo, Đông tử, anh có nghe nói gì không?”

Phan Đông Minh cầm chai rượu rót vào ly cho Giang Đào rồi nói: “Chai rượu này vừa mở, cậu đánh giá xem?”, xong lại rót rượu cho mấy người khác rồi như thể không mấy quan tâm mà hỏi: “Nghe nói gì?”

“Mấy hôm trước nghe nói La Hạo sắp đính hôn với thiên kim tiểu thư nhà bộ trưởng Ninh.”

Phan Đông Minh cũng rót cho Tạ Kiều một chút rượu rồi nói: “Em cũng nếm thử đi, đây là hàng thượng hạng đấy, Dương Quần thèm không biết bao nhiêu năm rồi.”

Tạ Kiều cầm dao dĩa trong tay để cắt bít tết, liền dùng sức miết mạnh con dao trên đĩa gây ra một tiếng “Kéttt” đến ghê tai, cô nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi không uống rượu.”

Phan Đông Minh đưa ly cho cô, “Một chút thôi, nếm thử đi.”

Tạ Kiều đặt dĩa ăn trong tay xuống rồi nhận ly rượu. Lúc này Phan Đông Minh mới quay đầu nói với Dương Quần: “Nghe nói, mắt nhìn của La Hạo rất tốt, về điểm này cậu ta lại bị bộ trưởng Trữ áp chế sao? Mới đầu tôi còn nghĩ sao bộ trưởng Trữ này lại nhàn hạ đến thế, hóa ra là vì kén rể.”

Tân Thiếu tiếp lời: “Mẹ, mắt nhìn tốt cái gì, con bé Trữ Tiểu Nhã y như con hổ cái, La Hạo có thể hàng phục được hay không vẫn là hai chuyện khác nhau.”

Dương Quần nói: “Hổ cái thì sao, bố người ta hữu dụng, câu nói đầu tiên sẽ là giải quyết xong xuôi sự việc của La Hạo. Nếu cậu ta chỉ tìm một con bé kiểu bình hoa, vụ lần này chắc chắn sẽ rất nhục nhã.”

Tạ Kiều uống một ngụm rượu trong ly rồi đứng lên, “Thật xin lỗi, tôi ăn no rồi, các anh cứ ăn thong thả.”, nói xong liền rời khỏi bàn ăn định lên tầng.

Phan Đông Minh nhìn miếng bít tết mà gần như cô chưa động miếng nào, giọng nói không lớn nhưng lại lạnh lùng cất lên: “Quay lại.”

Tạ Kiều dừng bước nhưng không quay lại.

Vẻ mặt Phan Đông Minh không chút thay đổi, hắn nói: “Ngồi xuống ăn cho xong đi.”

Tạ Kiều nhắm mắt, cố nén xuống sự kích động, hít sâu một hơi rồi mới chậm rãi xoay người ngồi lại rồi cầm lấy dao dĩa. Cô biết mọi người đều đang nhìn mình. Tân Thiếu, Giang Đào, hai mặt nhìn nhau, cũng không rõ lúc này Phan Đông Minh đang có vấn đề gì. Giang Đào biết rõ tính tình Phan Đông Minh, vẻ mặt hắn không chút thay đổi nhưng gân xanh trên trán đã ẩn hiện, đã tức giận. Còn lại Dương Quần là người vui sướng khi người khác gặp họa, nhìn Tạ Kiều cắn bít tết mà như đang ăn đá tảng.

Đương nhiên là anh ta cố ý nhắc đến La Hạo. Sau khi La Hạo gặp chuyện anh ta từng đến tìm Phan Đông Minh, hy vọng hắn có thể nể tình bạn bao nhiêu năm mà giúp La Hạo một lần, nhưng Phan Đông Minh không hề ra tay. Anh ta vẫn thấy lạ rằng xét theo quan hệ giữa Phan Đông Minh và La Hạo thì sao hắn có thể thấy chết mà không cứu, cuối cùng đến hôm nay anh ta cũng hiểu được, Phan Đông Minh vì con nhỏ trước mặt này. Anh ta còn căm hận nghĩ, trong đám bạn bè, vì phụ nữ mà rạn nứt tình bằng hữu thì đây là lần đầu tiên. Hồi trước cùng La Hạo uống rượu, cũng chính anh ta nói sao La Hạo có thể thích Tạ Kiều, con bé này đáng để đàn ông yêu không? Cô ta có tốt như La Hạo nói không? Nhưng không phải cũng là loại ngại nghèo yêu giàu sao, La Hạo vừa thất bát liền đến tìm người có quyền thế là Phan Đông Minh. Anh ta thầm bĩu môi trong lòng, xem ra Phan Đông Minh đối với cô ta cũng chẳng tốt gì, trước mặt nhiều người như vậy mà không hề nể mặt. Anh ta không cam lòng, lại nói với Phan Đông Minh: “Nghe quản gia nói Tạ tiểu thư tới đây dưỡng bệnh, không biết là bệnh gì nhỉ?”

Phan Đông Minh nuốt một ngụm rượu rồi cười xùy một tiếng: “Dưỡng bệnh? Dưỡng bệnh gì? Chẳng qua là cắt cổ tay tự sát nhưng chưa thành mà thôi.”

Câu nói này khiến ba người kia kinh hãi thật sự. Dương Quần mở to hai mắt, ngây ngốc nhắc lại: “Cắt cổ tay tự sát?” Anh ta nhìn chằm chằm vào Tạ Kiều đang tái đi, quả thực không thể tin nổi ngôi sao tai họa này lại có dũng khí đó.

Tân Thiếu lại không nhịn được mà đá nhẹ vào chân Dương Quần dưới gầm bàn. Lần này Dương Quần không hé răng, chỉ nâng ly rượu uống một ngụm lớn.

Tạ Kiều ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đã ngân ngấn, cô thấy biểu hiện bình thản của Phan Đông Minh thì khó khăn lắm mới mở miệng được: “Tôi, tôi ăn không vào.”

Giang Đào không đành lòng khi thấy Tạ Kiều bối rối như vậy nên nói với Phan Đông Minh: “Đông tử, em thấy Tạ tiểu thư không thoải mái lắm, hay để cô ấy đi nghỉ đi.”

Phan Đông Minh quay đầu nhìn chằm chằm vào ánh mắt đáng thương của Tạ Kiều rồi hỏi: “Cô không thoải mái? Không thoải mái chỗ nào?”

Cổ họng Tạ Kiều ứ nghẹn đến khó chịu, nói không nên lời, đôi môi run rẩy, nước mắt lại dần lăn xuống. Phan Đông Minh thấy thế thì lửa giận bốc lên, hắn ném dao dĩa trong tay xuống, cười lạnh, “Giá cả thị trường đang tăng, cũng định phá giá với tôi cơ đấy.”

Phan Đông Minh không hề nhắc đến Tạ Kiều nhưng cũng khiến Dương Quần há hốc miệng, bởi vì Phan Đông Minh là cao thủ chơi trò đùa giỡn mập mờ. Tuy rằng hắn là playboy nhưng chưa bao giờ keo kiệt sự dịu dàng. Hắn đối xử tàn nhẫn như vậy với phụ nữ là lần đầu tiên Dương Quần thấy. Bộ dạng Tạ Kiều thật sự rất đáng thương, cả người run rẩy như tán lá trong gió, gương mặt trắng bệch đáng sợ. Anh ta không kìm được bèn nói: “Đông tử, có khi cô ấy thật sự không thoải mái.”

“Không thoải mái?” Phan Đông Minh lại cười lạnh, “Cô ta đang rất thư thái chứ tôi có thấy không thoải mái đâu…Không phải là cô ăn không vào sao? Còn ngồi đây làm gì? Biến nhanh đi, đừng để tôi thấy bộ dạng yếu ớt đấy của cô, thật sự là mất cả ngon.”

Tạ Kiều đứng lên nhìn chằm chằm vào đĩa bít tết, miễn cưỡng cười nói: “Thật xin lỗi, các anh cứ ăn từ từ.”, nối rồi cô bước nhanh rời đi.

Dương Quần nhìn theo bóng Tạ Kiều đi lên tầng sau đó nhìn Phan Đông Minh đang uống rượu. Giang Đào nhẹ giọng nói: “Đông tử, từ lúc nào thì anh còn thô lỗ hơn Dương Quần vậy? Nói thế nào đi nữa người ta cũng là con gái, sao anh không giữ cho người ta chút thể diện chứ.”

Phan Đông Minh không nói gì. Tuy rằng Dương Quần cũng kinh ngạc trước sự đối xử của Phan Đông Minh với Tạ Kiều, nhưng anh ra cảm thấy đây là chuyện do Tạ Kiều tự chuốc lấy nên tiếp lời: “Thô lỗ? Có sao? Mình thấy làm như vậy là để nhắc nhở cô ta, còn nể mặt với chả nể mũi.”

Phan Đông Minh đặt mạnh ly rượu xuống, lạnh lùng nhìn Dương Quần mà nói: “Dương Quần, hôm nay tôi nhịn cậu nhiều lắm rồi, tôi đối xử với cô ta thế nào là chuyện của tôi, về sau cậu thấy cô ta thì tốt nhất là nên khách sáo một chút.”

Dương Quần càng trợn tròn mắt, anh ta nhìn chằm chặp vào Phan Đông Minh đang nói với Giang Đào: “Lên thư phòng trên tầng, chúng ta nói chuyện.”

Giang Đào và Phan Đông Minh đi rồi, Dương Quần mới nhìn Tân Thiếu, ngu ngơ hỏi: “Anh ta cảnh cáo mình sao? Mình không nghe nhầm chứ?”

Tân Thiếu bực tức liếc anh ta một cái, “Cậu ngu thế, cô gái có bản lĩnh ở lại chỗ này có thể để cậu tùy tiện lăng mạ sao? Phải là mình thì chẳng cảnh cáo cậu đâu, mà là trực tiếp cho cậu một phát tát.”

Dương Quần chớp mắt, thì thầm nói: “Vậy cậu nói xem, Phan Đông tử này không phải là thật lòng chứ?”

Câu này đổi lấy tiếng cười nhạo của Tân Thiếu: “Còn chưa đánh cậu mà cậu đã choáng rồi à? Trò chơi, có hiểu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.