Nghiệt Duyên

Chương 31: Làm khó




Dưới mái hiên của phủ Thần hầu, một bóng từ hắc mã to lớn vội nhảy xuống. Cơ thể rắn chắc đỡ cơ thể bé nhỏ đang khoác chiếc áo màu tím nhạt mỏng manh, nhìn nàng cứ như trong suốt giữa trời tuyết dày đặc.

Thượng Quan Nam Dương vừa từ trận với thổ phỉ Bắc Sơn trở về, trong thư hắn có nghe là di nương của hắn lần này phải về nhà cha ruột. Do cha nàng thật sự hấp hối nên nội tổ cũng vui lòng đồng ý. Dù sao phụ thân hắn, Tả thừa tướng cũng không còn sống, vả lại Chiêu Lan dạo gần đây thật sự làm bà đẹp ý không ít. Nhưng do tuổi cao tác cả bà chỉ dặn dò nàng mấy lời chứ không đích thân ra tiễn nàng chuyến này. Còn lại trong phủ thử hỏi còn ai muốn ra tiễn vị phu nhân gượng ép này?!

Nhưng hắn vừa nghe tin nàng chuẩn bị đi thì hắn đã cố gắng thu xếp một mình một ngựa quay về đây, chỉ đơn giản để nhìn nàng rời phủ!

Lần đầu, hắn chân chính cầm tay nữ nhân. Đôi tay nàng không mịn màng nhưng lại có những khớp xương rắn chắc và những vết chai nơi ngón cái cầm kiếm mà ra. Nếu ai để ý kỹ sẽ thấy rõ gương mặt có phần ửng hồng của Hầu gia nên lời nói của hắn như cũng nhuộm một tầng ôn nhu:

-Di mẫu, đi đường cẩn thận!

-Đa tạ hầu gia, ngài cũng ở lại mạnh khỏe.

Nói tới hai tiếng mạnh khỏe khóe mắt Chiêu Lan mới đụng phải cánh tay phải còn đang quấn một băng vải dày đã thấy màu đỏ của máu lộ ra. Nghe nói lần này hắn làm nhiệm vụ diệt thổ phỉ, tuy bắt được rất nhiều tên nhưng lại để tên cầm đầu chạy thoát, đã vậy còn bị bọn chúng ám tiễn bị thương nặng. Nhưng sao nàng cứ cảm thấy, hắn cứ như cố gắng quay về sớm để tiễn nàng…

-… Và chăm sóc cho tốt vết thương!

Nói dứt câu nói, nàng nhanh chóng quay lưng ngồi vào kiệu, rồi kéo rèm xuống. Bỗng nàng nhìn vào bàn tay của mình, bàn tay của nàng vừa cầm bàn tay của hắn. Bàn tay ấy to lớn, màu da đồng đặc trưng cho kẻ từng trải, đã vừa truyền cho nàng hơi ấm… Trái tim Chiêu Lan đập nhanh hơn một nhịp, tuy chỉ là một bàn tay ấm áp nhưng dường như truyền hơi ấm cho cả cơ thể của nàng trong trời đông.
Thấy Chiêu Lan xe ngựa đã bắt đầu lăn bánh xe gỗ, nhưng hơi ấm cùng lời nói của hắn vẫn như văng vẳng bên tai nàng.

-Tiểu thư, không lẽ hồn đã lìa khỏi xác à nha?!

A Hạnh mở to mắt ra nhìn nàng, đôi môi nhỏ chu thành một khối trong có phần đáng yêu ngộ nghĩnh.

-Muội chỉ giỏi nói bừa!

Bỗng rèm cửa của xe ngựa được vén lên, bàn tay thô đen quen thuộc đưa vào trong một chiếc áo lông xám mạnh mẽ, kèm theo giọng nói trầm ổn:

-Di nương, trời lạnh hãy khoác thêm áo!

-…

Đáp lại hắn vẫn là im lặng. Đến khi xe ngựa đã khuất xa, chỉ còn lại hắn và bóng ngựa thì trong cỗ xe kia vị phu nhân kia mới lặng lẽ nói hai tiếng: “Đa tạ!” trong lòng. Còn người ở lại vương nỗi lòng man mát …

Vận mệnh lại âm thầm xoay chuyển số mệnh của cả bốn người, cũng thay đổi tình cảm của Thượng Quan Nam Dương…

___

Mai Chiêu Lan nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, nhẹ nhàng nói với phu xe và A Hạnh:

-Phu xe, ngươi hãy đưa A Hạnh về Mai phủ trước, ta sẽ về sau!

-Tiểu thư, em …

-Em hãy về sớm nói với lão gia, ngoan về trước chăm sóc cho lão gia đi. Ta tin em!
Chỉ ba chữ “Ta tin em” đã trao cho A Hạnh sự mạnh mẽ để bước vào phủ.

Trước mặt nàng là một phủ đệ to lớn, cửa lớn vẫn có một số người thường ra vào. Nên bắt buộc nàng phải đi vào bằng cửa sau phủ Thẩm trạng nguyên.

Vừa vào cửa thì nàng đã bị một lão già tự xưng là quản gia Thẩm phủ. Nhưng khi nàng nói bản thân đến tìm Thẩm Trạng nguyên và tên là “Mai Chiêu Lan” thì lão lại ậm ừ suy nghĩ hồi lâu rồi mới cho nàng vào.

Bước vào trong phủ mới cảm nhận được sự giàu có của Thẩm Nguyệt Thần. Phủ đệ hắn phong cảnh hữu tình, hồ giả núi giả bố trí rất lãng mạn. Nàng thật sự không phải thốt lên thế, ngay cả cá hắn nuôi trong hồ cũng nhiều màu sắc rất đáng yêu.
Đi qua hai ba căn phòng to lớn thì nàng được vị quản gia kia đưa đến một căn phòng tại trung tâm phủ.

Bước vào căn phòng này nàng đoán đây là phòng ngủ của Thẩm Nguyệt Thần. Nàng dám phán đoán như vậy vì trong mùa đông lạnh giá này nhưng căn phòng này lại thật ấm áp bởi những cục than được đặt trong một cái hộp vuông to. Chiếc bàn mặt đá thân gỗ đặt giữa căn phòng. Còn xa xa là một chiếc giường được buông rèm màu tím nhạt, thật sự thể hiện được không ít phong tình của chủ nhân. Gần đó còn có một kệ sách làm bằng gỗ đàn hương tỏa mùi hương nhẹ nhàng. Căn phòng cách trang trí rất lạ, dường như phối hợp nét cổ truyền trung hoa xen lẫn những họa tiết kỳ lạ nhưng tinh xảo, sống động của phương Tây. Điển hình là chiếc thảm lót toàn phòng với một bông hoa đỏ rực lửa như làm ấm thêm căn phòng.

Càng cảm nhận được căn phòng này là phòng ngủ, thì tâm trí của Chiêu Lan càng không thể không nghĩ đến những chuyện lạnh cả người. Nhất là khi tên quản gia ban nãy đã bỏ đi ra ngoài và khép cửa lại chỉ nói với nàng vỏn vẹn có mấy câu: “Thiếu chủ sẽ về ngay, ngài ấy bảo cô cứ đợi ở đây!”

Nửa canh giờ

Một canh giờ

Lại tàn thêm nửa canh rồi nửa canh. Hai canh giờ đã trôi qua.

Gương mặt Mai Chiêu Lan vẫn chưa hề biến sắc tý nào. Trước khi đến đây nàng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để đối phó cùng con hồ ly đeo mặt nạ da người này!

Quả nhiên là qua hai canh giờ thì cánh cửa kia đã mở ra, bước chân trầm ổn dần tiến về phía Mai Chiêu Lan.

Bàn tay còn mang hơi lạnh của không khí của đông bỗng đặt lên bờ vai nhỏ bé kia từ phía sau:

-Đây có phải là ta nhìn nhầm không, đây chẳng phải là Thượng Quan phu nhân sao?! Đúng là vinh hạnh cho Thẩm mỗ!

Nàng nhẹ nhàng xoay người đứng dậy, đồng thời cũng né tránh bàn tay lạnh giá kia mà đối mặt với gương mặt điển trai nhưng có vài phần lạnh lẽo không kém trời đông. Nàng khom người hành lễ cùng hắn:

-Phải nói Thẩm trạng nguyên đồng ý bỏ thời gian gặp tiện phụ là vinh hạnh cho tiện phụ rồi!

-Ha ha ha

Hắn phất tay, mạnh mẽ cởi áo lông choàng trên người rồi nhìn thật kỹ gương mặt “dịu dàng” kia! Nàng rõ ràng là khiêm nhường quá mức, động tác đúng chuẩn phụ nhân danh gia, không hề là Mai Chiêu Lan của hôm trong hoàng cung, nhưng hắn biết trong tâm nàng chắc bây giờ hắn đã tệ hơn vài phần! Nhưng không sao!!! Hắn không quan tâm, dù sao thì thân phận con lai thấp kém như hắn thì nàng chắc gì đã yêu hắn, nhưng hắn lại quá say mê nàng! Hắn say mê đôi mắt như hắc ngọc luôn ẩn ý cười kia, hắn say mê đôi môi ưa chửi người nhưng ngọt ngào mê người kia. Hắn đã chờ nàng mười sáu năm, chờ đợi đến ngày nàng xuất giá, hắn chờ đủ rồi! Dù muốn dù không nàng hôm nay cũng phải là của hắn, hắn tuyệt không mềm lòng!!!

Nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn đáp trả nàng đúng chuẩn quân tử:

-Không biết hôm nay phu nhân đến tìm ta có việc gì?

Nàng thẳng người đứng dậy, khiêm tốn lễ độ nói chuyện:

-Vấn đề này chắc không mới với Trạng nguyên đại nhân. Tiện phụ học thức kém cỏi, nói dong dài chi bằng nói thẳng. Xin Trạng nguyên hãy cho tiện phụ biết làm thế nào ngài mới đồng ý nhường lại đôi thiên tằm băng kia. Tiện phụ biết bản thân không tài lực vô biên như ngài nhưng thật sự cha tiện phụ không thể không có thiên tằm băng giải độc. _ Ánh mắt ngập nước to tròn của nàng ngước lên nhìn hắn như mong chờ một chút nhân tính từ tâm hồn hắn.

-Quả nhiên thẳng thắn. Nhưng ta cũng nói cho phu nhân biết vài điều. Thiên tằm băng là vật quý hiếm, ta thật sự có sở hữu nó, nhưng không nhiều! Vả lại, phu nhân có gì để đổi trao cùng Thẩm mỗ?!

-Ngài cứ việc nói điều kiện, chỉ cần có thể làm, tiện phụ chấp nhận mọi giá để lấy được thể đổi lại thuốc cứu phụ thân!

-Xin lỗi, phu nhân tài lực không nhiều bằng Thẩm mỗ, mà đáng tiếc thật ngoài tiền ra Thẩm mỗ không hứng thú với thứ gì cả! Mỹ nhân thì Thẩm mỗ cũng không phải chưa gặp qua, đã vậy Thẩm mỗ cũng sắp trở thành phò mã, nên không tiện giữ lại phu nhân, e tiếng xấu đồn xa. Chắc phu nhân đã tìm lầm người, cửa lớn phía kia, Thẩm mỗ sẽ nhờ gia nhân tiễn khách!

Tiếng nói nhẹ nhàng bâng quơ, hắn lại xoay người nằm trên giường lớn, để lại cho Chiêu Lan tâm trạng ngổn ngang, bối rối. Hắn nói vậy chẳng phải là hắn cũng không hề có hứng thú gì với nàng sao?! Đã vậy lúc trước hắn còn cho nàng cơ hội làm gì. Bây giờ nàng đến thì hắn lại tìm cách đuổi khéo!Hắn … Hắn đây là cố tình làm khó...là cố tình làm khó!!!

Đúng! Hắn đúng là cố tình làm khó nàng! Làm cho nàng biết, ai mới là cá, ai mới là thớt! Đây là nàng cầu hắn, nàng nên tự biết điều mà ăn nói chuyện cho dễ nghe, bằng không hắn sẽ cho nàng biết cái gì thật sự là hết hy vọng!!! Cái gì thật sự là nhục nhã ê chề!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.