Nghiệt Duyên

Chương 29: Tại sao




Như vừa lòng với phản ứng e sợ của nàng, ngón tay hắn càng không ngần ngại vén tiết khố đâm thêm mấy phát vào cửa huyệt. Nàng giật giật cả người, ngón tay thô to, kèm theo vết chai sạn nhiều năm cầm gươm, cầm kích làm cho nàng cảm giác sắp ngất đi!

-Thượng… Quan …Nam Dương … đừng mà…

Hắn trong tư thế ám muội như thế này, vật dưới thân không hề suy giảm chí khí mà càng ngày càng ngẩn cao đầu như muốn vọt vào người nữ nhân hắn gọi là “di nương” này! Thật đúng là không biết xấu hổ! Nhưng nếu nàng còn không biết sống chết mà nói thêm vài lời thì …

Bàn tay to bỏ mặc lời van xin của ai, vẫn kéo tiết khố ra làm cho mặt Chiêu Lan tái xanh. Qua ký ức hoan ái lần trước với Đào Văn Vũ, thật sự nàng rất sợ, sợ cái cảm giác đó, cái cảm giác đó sống không bằng chết đi! Tất cả cảm nhận của nàng lúc đó hoàn toàn do nam nhân trên người điều khiển, nàng không thể làm gì cả! Trừ việc hứng chịu cơn đau pha lẫn cảm giác khó diễn tả thì nàng thật sự không biết nó gọi là cảm giác gì!!!

Nàng bỏ mặc cái bàn tay đang khám phá nơi cửa mình của bản thân, hai dòng lệ nóng đổ ra tự lúc nào. Từ những tiếng nấc nơi cổ họng, nàng bật khóc thành tiếng!

Tiếng khóc của Chiêu Lan kéo hắn về thực tại! Hắn đang làm gì đây?! Hắn định cưỡng bức kế mẫu?! Đây chẳng phải loạn luân sao?! Hắn đúng là điên rồi!
Hắn vội bỏ bàn tay đang làm loạn kia, lúc này hắn mới nhìn kỹ gương mặt đang không còn một giọt máu kia của Chiêu Lan. Nàng khóc, khóc đến hai mắt đỏ lự, hai môi mỏng không khép lại làm hở hàm răng trắng ngọc. Mái tóc do quẫy đạp mạnh mà rối tung rối mù, nhìn không ra dạng gì cả! Nói chung, hắn chỉ có thể nói nàng khóc đến không giữ hình tượng!

Hắn khẽ bỏ người nàng ra! Được tự do, Chiêu Lan không do dự xoay quay lưng về phía hắn ngay! Chỉ riêng bờ vai run run của nàng là quay về phía hắn, làm cho hắn không tự chủ mà nhích lại gần cơ thể bé nhỏ, mỏng manh kia! Đôi tay đưa lên đè nhẹ lại bờ vai đang run run kia! Không hiểu quỷ tha ma bắt sao mà hắn lại nói hai tiếng: “… Xin lỗi…”

Tiếng “xin lỗi” ấy nhỏ đến mức Chiêu Lan tưởng bản thân đã nghe lầm! Nhưng hình như nó lại tiếp cho nàng sức mạnh lớn hơn nên nàng khóc càng lớn hơn! Do khóc quá nhiều nên nàng bị sặc dẫn đến ho khù khụ!

Thượng Quan Nam Dương khẽ lắc đầu vì bản tính trẻ con này của Chiêu Lan nhưng vẫn không nhịn được mà bất chấp vươn tay kéo nàng vào lòng. Không hiểu do mệt lả hay do sợ hành động mất hết lý trí ban nãy của hắn mà nàng chỉ lặng im khóc, nhưng vẫn ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
-Đừng khóc nữa, đừng khóc, ta không làm gì cô cả…

Ngắt ngang lời nói đầy ý tứ tạ lỗi đó là hành động không thể ngờ của Mai Chiêu Lan, nàng bỗng òa khóc càng ngày càng lớn, đã vậy còn đánh liên tục vào lồng ngực kia, nói từng lời ngắt quãng:

-Tại sao?! … Tại sao?! … Ta không biết bản thân đã sai chỗ nào?! … Hức … Tại sao ngươi không cần ta, không muốn ta, nay lại còn định làm nhục ta!!! … Ngươi định cướp hạnh phúc nửa đời còn lại của ta … Ta đã làm gì?! Ta đã làm gì?! … Hức …

Mỗi câu nàng nói xuống là nàng lại đấm vào ngực hắn một phát. Tuy không nặng không nhẹ nhưng dường như nước mắt đã mang tất cả ấm ức của nàng xả ra! Nàng tức, nàng giận, tại sao khi nàng yêu hắn tha thiết, đem cả tấm lòng người con gái phơi bày ra cho hắn thấy, lúc ấy chỉ cần hắn đồng ý cho nàng làm thiếp, ắt hẳn nàng cũng vui vẻ mà chấp nhận! Đã vậy, nàng, một người con gái ngu ngốc đến mức để hắn nhìn nàng, nàng đã liều làm di nương của hắn! Giờ nàng hối hận nhiều lắm, nhưng làm sao đây?! Ai giúp nàng đây?! Hắn thì không ngừng kiếm chuyện với nàng, làm cho nàng đúng như lời hắn nói lúc nàng vào cửa Thần Hầu: “Thượng Quan Nam Dương ta quyết không để cô sống yên nửa đời sau!!!”.

Đã vậy, nàng còn bị người khác làm nhục, nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, vì người ta là ai?! Người ta là Hoàng đế cao cao tại thượng, còn nàng lại là một quả phụ khắp kinh thành chê cười! Tại sao, hắn, bây giờ là con chồng của nàng cũng muốn làm nhục nàng, tại sao?! Đã vậy, hôn phu khi xưa không thèm để ý tới nàng nay lại uy hiếp mạng sống của cha con nàng?! Ông trời ơi, rốt cuộc Mai Chiêu Lan nàng đã làm gì nên tội?! Tại sao ông cho nàng trọng sinh nhưng lại không cho nàng hạnh phúc đáng có?! Tại sao ba người đàn ông hoàn mỹ, ba kẻ có quyền có thế lại cùng nhau làm khó nàng?! Tại sao?! Tại sao?! Càng nghĩ nước mắt nàng lại càng chảy nhiều!!!

Nhìn Chiêu Lan điên loạn như vậy, nhưng chẳng hiểu sao lòng hắn lại trầm xuống không ít. Có phải hắn đã quá mức rồi! Hắn biết, là nam nhân không thể ức hiếp nữ nhân! Dù cho nàng có lỗi lầm nhưng thật sự mà nói… Tâm hắn cũng đã quen với sự hiện diện của nàng… Nhưng, tại sao nàng lại luôn không yên phận?! Tại sao nàng luôn nói những lời chọc đến giới hạn của hắn!

Mà tại sao nàng đòi rời đi Thần hầu phủ, tim hắn lại mất một nhịp?! Tại sao chỉ là việc nàng định lập gia đình, là hắn lại nổi điên lên, cơ thể lại nổi lên phản ứng?! Đúng là hắn điên rồi, đã vậy nay còn đau lòng khi nàng khóc tức tưởi…

-Ngoan, cô đừng khóc nữa …

-Ta không ngưng!!! Tại sao nam nhân các ngươi lại vô lý như vậy?! Ta rõ ràng đã làm gì các ngươi?! Tại sao?! Tại sao ai cũng kiếm chuyện vô cớ với ta cơ chứ?! Ta đã đắc tội gì cùng ngươi cơ chứ?! Hu hu… Ta đã sai vì yêu ngươi… Giờ ta không yêu ngươi nữa, tại sao ngươi không để ta sống yên cơ chứ?! Tại sao… Tại sao… Hức … Hức …

Nghe đến câu “không yêu ngươi nữa” hắn cảm giác cơ hồ bản thân vừa mất thứ gì khó giải thích nổi nhưng bản thân lại không tiện nổi cáu với cô gái trong lòng!
Tiếng gõ cửa như làm bừng tỉnh kẻ đang ôm người ngọc, nhưng hắn cũng không nỡ đẩy mạnh nàng ra mà là nhẹ nhàng nắm gọn đôi bàn tay đang đánh vào lồng ngực mình đến giờ cũng không ngưng đi, chỉ là yếu hơn mà thôi! Chờ đến khi tiếng khóc kia chỉ còn là tiếng thút thít, hắn mới ôn hòa mà giải thích:

-Việc hôm nay là do ta sai! Cô hãy yên đi! Từ đây về sau ta sẽ không bao giờ chạm vào cô nữa. Cô đừng sợ! Nhưng từ đây về sau cô có thể đừng nói những lời như “hòa thư”, “rời đi”, “kiếm một tấm chồng” được không?! Những lời ấy thốt ra thì ta không thể đảm bảo những việc như hôm nay không xảy ra chuyện gì!?

Chiêu Lan thật sự không hiểu hắn bị cái gì, tại sao nàng không được nói về việc rời đi, về hạnh phúc tương lai của mình sao?! Sao trên đời lại có tên điên vô lý vậy kia chứ?! Nước mắt vừa thu lại thì lại nghe hắn nói tiếp:

-Cô yên tâm, cô hãy yên phận sống tại Thần hầu phủ, ta hứa sẽ đảm bảo cho cô sống yên yên ổn ổn! Chúng ta hãy cùng nhau sống ngày qua ngày, không nháo không loạn, được không?!

Chưa đợi nàng trả lời thì tiếng gõ cửa ngoài kia như hối thúc hắn phải bỏ nàng ra! Nhưng hắn lại bỏ lại cho nàng ngàn cảm xúc lẫn lộn…

Khi hắn đi rồi, lát sau A Hạnh mới rón rén bước vào, nhìn chủ nhân mình quần áo không chỉnh tề, nàng buộc miệng mà nguyền rủa kẻ vô tình kia:

-Hắn đúng là tên khốn! Sao tỷ lại phải nhịn hắn cơ chứ?! Tiểu thư … Sao số tỷ khổ vậy?! Hay em và tỷ bỏ trốn đi thật xa thật xa đi, được không tiểu thư?!

Nói đến đây hai mắt A Hạnh đã đỏ hoe.

Đúng, nếu không còn phụ thân thì nàng đã bỏ mặc tất cả! Đã đi đến nơi thật xa! Nhưng bây giờ, nàng còn cha già, còn người đã thương yêu nàng đến vô pháp vô thiên nên nàng không thể rời đi nơi này được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.