Nghiệt Duyên

Chương 27: Động lòng (2)




-Tiểu thư, tỷ cười cái cho A Hạnh xem được không?!

A Hạnh thật sự rất sợ, tiểu thư ngồi dậy gương mặt lại vô hồn. Cô đút một muỗng thì tiểu thư ăn một muỗng, hoàn toàn khác với tâm thái vui tươi, hoạt bát của tiểu thư. Gương mặt thẫn thờ, buồn bã, đã vậy đến việc chải tóc, tắm rửa, thay đồ tiểu thư cũng tuyệt không cho nàng đụng tay vào.

-Két!

Cánh cửa mở ra, một dáng người cao lớn trong chiếc áo trắng nhẹ nhàng bước vào. Chú ý sẽ thấy đôi mắt hắn nhìn hai người trong phòng có một vài phần ấm áp, chứ không toàn vẻ băng lãnh như trước. Đặc biệt trên tay hắn cầm một chiếc khay nhỏ, để một bên là bát cháo đang nghi ngút hương thơm như kích thích vị giác của ai, đi kèm với nó còn là những chiếc màn thầu đậu xanh đẹp mắt vô cùng.

Hắn quét ánh mắt sắc như dao về phía tiểu cô nương đang ở phía góc phòng như báo hiệu cho A Hạnh nên tự động lui ra. Và kinh nghiệm bao nhiêu năm làm a hoàn, nàng biết ý chủ nhân vô cùng, nhưng … Tiểu thư… Nàng khẽ cúi người xuống nhưng chưa hề có ý định lui xuống.

Thái độ này là gì đây?! Hắn sẽ ăn được tiểu thư nhà cô sao?! Đúng là không hiểu lễ nghĩa!

A Hạnh còn đang chần chừ thì giọng nói của Chiêu Lan đã cất lên:

-Lui ra đi A Hạnh, có việc ta sẽ gọi em!

A Hạnh vẫn suy nghĩ hồi lâu, mới khom người lui ra: “Dạ, phu nhân!”

Sau khi A Hạnh ra khỏi phòng, hắn mới liếc ánh mắt đến người đang ngồi trên ghế kia. Không hiểu sao từ đêm được người đưa kiệu trở về trong trạng thái đang ngủ thì nàng ta trông như thế này đây. Gương mặt vô hồn, không chịu ăn chịu uống, đến nỗi nội tổ cô ta cũng không màng đến hầu. Nhưng quỷ tha ma bắt thay hắn lại nói đỡ lời cho cô ta, đã vậy còn đem cả điểm tâm đến tận đây…

Nhìn thái độ khó hiểu của Thượng Quan Nam Dương, Chiêu Lan cũng chẳng buồn buông lời, nàng mệt mỏi định xoay người đến bên giường.

Bộp!

Hắn đặt mạnh làm cháo đầy trong chén cũng văng ra không ít như dằn mặt kẻ vô tâm kia. Nhưng Mai Chiêu Lan cũng không hề có một tý gì phản ứng chọc cho hắn gần như là bộc phát tính nóng.

Hắn bước nhanh đến bên giường, kéo mạnh Mai Chiêu Lan dậy:

-Giờ cô muốn sao đây, Mai Chiêu Lan?

-… Muốn ngủ.

Chỉ hai từ thôi thật sự chọc hắn tức đến thiếu điều hộc máu. Nhìn vào gương mặt xanh xao, cơ thể như ốm đi một vòng của Chiêu Lan, giọng nói của hắn cũng nhuộm một tầng ôn nhu tự lúc nào chẳng hay:

-Nhưng ta nghe nói mấy hôm nay nghe nói di nương trong người không khỏe, nên nội tổ sai ta mang ít điểm tâm đến cho người.

Đúng là cười không nổi, không lẽ là vì nàng được giữ lại trong cung một buổi mà nàng đã trở thành người quan trọng của Thần hầu phủ. Đúng là mai mỉa!
Nàng không hề nói thêm một câu nói nào nữa, không do dự đặt lưng xuống định bỏ lơ hắn. Nhưng hắn vẫn nhanh hơn nàng một bước, hắn nắm mạnh cánh tay nhỏ của nàng, khẽ siết lại, gầm gừ:

-Di nương, sức chịu đựng của ta có giới hạn!

Thấy ánh mắt trào phúng của nàng, hắn nhịn không nổi mà nhắm mắt lại, kê môi lên đôi môi trắng bệch thiếu sức sống kia.

-Vậy ta ngủ cùng người!!!

Chữ “ngủ” nặng thêm hai ba phần lực, sau đó là tiếng ướt át phát ra từ đôi môi nàng bị hắn mút mát.

-Ưm…

Mai Chiêu Lan thật sự bị bất ngờ tấn công nên ra sức đánh mạnh lên bờ vai rộng của hắn nhưng dường như chỉ là phủi bụi cho cơ thể rắn chắc được luyện tập thường xuyên. Cộng thêm sức lực mấy hôm không có gì bỏ vào bụng, tay nàng dường như chỉ còn lại hai, ba phần sức lực.

Hắn thật sự không ngờ bản thân lại vượt qua giới hạn như thế, nhưng quả thật đôi môi này làm hắn quyến luyến mãi không thôi! Đôi môi tuy không hồng hào nhưng vẫn no đủ như hắn tưởng, làm hắn day cắn mãi không thôi. Cái lưỡi dài không ngại quét từng chiếc răng quyết đang nghiến chặt kia. Bàn tay vô thức lần mò lên lớp áo trung y mỏng, xoa nắn từ nhẹ nhàng rồi chuyển thành bóp vuốt hai khối mềm mại, làm cho hai mắt mơ màng của Chiêu Lan mở to hết cỡ!

-Ưm… Ưm…

Thấy bản thân yếu thế, nàng bắt buộc phải mở hai hàm răng ra, nhưng không phải để hùa theo hắn mà để dụ dỗ chiếc lưỡi như con rắn kia chui sâu vào khoang miệng còn vương mùi cháo của mình, rồi dùng hai hàm răng cắn mạnh xuống, nhưng khốn thay hắn lại tránh nhanh vô cùng. Chưa hả dạ, nàng cắn mạnh xuống đôi môi mỏng kia cho hả giận.

Ăn đau, Thượng Quan Nam Dương nhanh chóng buông người trong ngực đang thở hồng hộc ra! Nhưng thay vì tức giận thì hắn chỉ cười nhếch mép, một bên môi còn vương vết máu trông có phần hư đốn!

-Sao?! Cảm giác có đủ kích thích không?! Bây giờ cô muốn dùng điểm tâm hay muốn …

-Ta … Ta … muốn dùng điểm tâm! _ Chiêu Lan lắp bắp cắt câu nói giữa chừng đầy gợi tình của hắn, tay vội khoác lại lớp áo mỏng lộn xộn. Nàng biết, lúc nãy nàng cắn hắn đã xem như là quá mức rồi, bây giờ ăn nói còn cứng rắn thì chắc chắn chịu thiệt là bản thân. Chi bằng ngoan ngoãn một tý đuổi tên ôn thần này ra khỏi phòng rồi tính!

Nếu còn ở trên giường thì nàng chỉ sợ không biết chuyện gì sẽ xảy ra! Làm nàng rất sợ, sợ sự việc giống đêm đó lại xảy ra… Cái đau đó… Cái nhục đó… Nàng cả đời sẽ không quên!

Chính bản thân Thượng Quan Nam Dương cũng cảm thấy sờ sợ. Rõ ràng chỉ dọa cô ta, nhưng hắn không ngờ kẻ chìm đắm trong nụ hôn kia chính là hắn! Hắn mê đắm đến mức chỉ thiếu chút nữa chắc đã …

Nàng đẩy mạnh hắn ra, nhưng bỗng nhiên cơn chóng mặt ập đến làm nàng chao đảo mầy lần.

Hắn bế bổng nàng lên: “Cô mà ồn ào thì ta không biết bản thân có làm gì quá phận không?!” _ Hắn kề sát tai nàng mà nói những lời úp úp mở mở nhưng ẩn ý đã quá rõ sau hành động vừa rồi làm Chiêu Lan run nhè nhẹ trong ngực hắn và im bặt khóe môi.

Quả nhiên hành động này rất vừa lòng của hắn, làm hắn không khỏi khẽ siết nàng vào lòng hơn, bước đi đến chiếc bàn nhỏ kia dường như chậm hơn vài phần.
Nằm trong lòng ngực của hắn, nàng cảm nhận bàn tay siết eo nàng vô cùng mạnh mẽ, vững vàng. Đôi chân dài nhẹ nhàng bước đi, vòm ngực rộng ấm áp này làm cho nàng kiếp trước lưu luyến mãi không buông. Còn giờ đây thì sao?! Hắn đã làm cho trái tim nàng tuyệt vọng vô cùng, xem như trinh tiết lần đầu của nàng đã chôn vùi tình cảm của nàng dành cho hắn rồi!

Nghĩ vậy Chiêu Lan không khỏi tự nhắc nhở bản thân hãy xem sự chăm sóc này là mơ, sau một giấc thì ai sẽ về vị trí này, hắn là Hầu gia cao cao tại thượng, còn nàng chỉ là di nương, kế mẫu của hắn mà thôi! Nàng và hắn ta là tuyệt không có cơ hội gì!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.