Nghiệt Duyên

Chương 2: A Hạnh




Hắn đi rồi, nhưng hắn bỏ lại cho nàng vẫn những lời cay độc… Chỉ còn mình nàng mà thôi, nàng khóc. Nàng khóc rất nhiều, khóc không phải vì hắn, mà nàng khóc vì tất cả sai lầm đã gây ra. Kiếp này ông trời cho nàng có cơ hội sống lại nàng tuyệt đối không để cho bất kỳ sự việc đau lòng nào xảy ra nữa. Vừa nói tay Chiêu Lan vừa siết chặt thanh NgọcLiên đến mức làn da của nàng cũng hiện lên những sợi gân xanh trông có phần quỷ dị…

-Két..

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Đi kèm theo đó là gương mặt một tiểu cô nương độ chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Gương mặt cô bé nhìn rất xinh xắn với ngũ quan thanh tú, đặc biệt là đôi mắt to đen, trông có vài phần tinh nghịch của tuổi thanh xuân.

A… A Hạnh! Đúng là con bé rồi!

-Tiểu thư ! Tiểu thư ! Sao tiểu thư lại ngồi ở đây ?! Lạnh lắm á ?! Không tốt cho sức khỏe đâu nha.

Vẫn tiếng nói có vài phần non nớt nhưng luôn càu nhàu mãi. Đúng là A Hạnh, con bé ngốc này rồi !

Chưa nghĩ gì Chiêu Lan đã vội vàng ôm lấy A Hạnh mà miệng vẫn còn kêu ca, thở dài nói :" Con bé ngốc này ! "

Đây là ân nhân này của nàng. Vì kiếp trước nàng liều mạng đi tìm tên khốn Thượng Quan Nam Dương để cứu hắn giữa chốn vòng vây mà hại chết A Hạnh. Cô bé ngốc này khi bị bọn cướp vây quanh vẫn liều mạng ở lại để giúp nàng thoát thân. Để cuối cùng ngày hôm sau nàng chỉ gặp lạ một cái xác không hồn, trên người toàn dấu thâm tím đến đen, quần áo không còn gì. Nghĩ mà xem bọn khốn ấy đã làm gì con bé !

Tuy còn nhỏ nhưng con bé luôn phản đối chuyện nàng vào phủ Thần Hầu, phản đối chuyện nàng yêu Thượng Quan Nam Dương. Chỉ vì những điều ấy mà nàng, Mai Chiêu Lan nàng đã ngu ngốc bỏ mặc cô bé hết lòng vì mình mà đi sủng ái con tiện tì A Mai hơn…

Cũng vì để cho Nam Dương thấy mình hiền đức mà nàng để mặc bọn phụ nữ trong phủ này ức hiếp con bé ngốc này…

-Xin lỗi em, từ đây về sau ta sẽ bảo vệ em mà !

-Tiểu thư… Ưm.

Đôi tay nhỏ của Chiêu Lam đặt lên môi nàng ngay lúc đó và khẽ nói :" Gọi ta là Lan tỷ, đừng dùng cách xưng hô này nữa ! "

-Nhưng chính tiểu thư kêu…

-Ta sai rồi, từ nay chúng ta xem như ở phủ Thừa tướng, em đừng nghĩ nhiều. Nghe ta là được rồi !

Vẫn mở đôi mắt đen ngây ngô nhưng bé con miệng vẫn ngơ ngác " dạ ! "

Nàng yên tâm rồi. Chỉ cần có cơ hội làm lại nàng sẽ làm cho cả bản thân và A Hạnh an toàn mà sống để rời khỏi địa ngục mang tên " Thần Hầu phủ " này !

___

Sáng hôm sau, không ngoài dự đoán của nàng, ngoài cửa phòng nàng vẫn nhốn nhao như năm xưa.

Mở cánh cửa phòng ra, vẫn là những gương mặt đó. Vẫn là con dâu kế của nàng đó mà. Để xem, hai, ba gương mặt xinh đẹp đang đứng kia kìa.

Mọi chuyện vẫn thế. Chỉ khác có điều nay nàng không còn bộ dạng " dâm phụ " sống không bằng chết, nằm sóng soài không mảnh vải che thân để bọn chúng tha hồ đàm tiếu, phỉ báng mà thôi.

Nhị phòng, tam phòng của Nam Dương thật không ngờ người phụ nữ đứng trước mặt bọn họ là di nương điên cuồng kia. Mà thay vào đó là một nữ nhân khoác lên mình một chiếc áo xanh rêu, đậm chất truyền thống nhưng điểm nhấn lại là chiếc vòng thắt lưng màu vàng nhạt điểm bằng ba viên đá phỉ thúy tinh chủng. Màu xanh hài hòa, đậm nét lại mang vẻ quý phái của kẻ bề trên làm cho những kẻ trước mắt như muốn choáng ngộp.

Mái tóc nàng được búi lên cao gọn gàng, điểm những chiếc trâm vàng làm theo hình hoa mai nhỏ, trông vô cùng hài hòa cùng trang phục hôm nay.

Cả một đám người chỉ biết ngẩn ngơ trước sự thay đổi lạ kỳ của vị di nương trẻ trước mắt. Một người phụ nữ lúc nào cũng màu đỏ tầm thường thì nay thay bằng sắc xanh nhẹ nhàng, thanh lịch. Một người phụ nữ khí chất thua cả người hầu bọn họ nay phong cách chưa cười đã làm người đối diện ngơ ngẩn, chưa nói đã làm họ bủn rủn tay chân… Đây có thật là Mai Chiêu Lan hay không ?!

Trăm tính ngàn tính nhưng nàng không ngờ trong đám người đến hôm nay cũng có cái tên mà nàng không ngờ… Thượng Quan Nam Dương !

Hắn cũng thật sự không ngờ cô nàng chua ngoa hôm nào đã thật sự quá khác xưa. Hắn cảm nhận được trong ánh nhìn của cô ta không còn dõi mắt kiếm tìm bóng hình hắn trong đám đông nữa. Nhưng… Hãy chờ mà xem… Hắn sẽ bóc lớp vỏ giả tạo kia xuống… Làm cho cô ta không có được chút gì từ hắn, cũng như từ " Thần Hầu phủ " !!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.