Nghiệt Duyên

Chương 19: Nổi bật giữa muôn người




Tiếng “choang” vừa rơi xuống thì bỗng từ đâu gần hàng chục chú bướm đủ màu sắc bay lượn đến trong ngự hoa viên.

Điều này làm cho hộ vệ lớn tiếng chạy đến chỗ Thái hậu mà “hộ vệ”. Nhưng bà xua tay ý bảo tất cả lui ra, rồi điềm nhiên mà quay về chiếc ghế chủ tiệc kia. Điều này làm cho hàng trăm ánh mắt ngạc nhiên kia lại quay sang vị cô nương áo trắng kia đã cầm trên tay thanh kiếm tự bao giờ. Không biết cô nàng “sửu phụ” này lại làm ra chuyện động trời gì đây?

Nhưng đó chỉ là ý nghĩ ban đầu. Còn khi tiếng nhạc réo rắt lên thì họ cũng đã hiểu được đây là một tiết mục chúc thọ của Mai Chiêu Lan. Nhưng chúc thọ thì có cần kiếm không chứ?!

Chiêu Lan mặc chiếc áo trắng, tay áo dài nên khi làm động tác lượn người với thanh kiếm trong tay trông chẳng khác gì một tiên nữ áo trắng, uyển chuyển hơn người. Động tác múa kiếm không hữu lực nên không thể hiện một ý gì là sát khí. Mà thay vào đó từng bước chân của nàng chuyển động nhịp nhàng, điệu múa phối hợp với kiếm trông có mềm mại cũng có cả sự mạnh mẽ, không hề nhàm chán ánh mắt người nhìn.

Bỗng nàng đứng yên lại giữa ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng của những người xung quanh. Tim ai cũng đập chậm lại một nhịp. Đàn bướm cứ thế bâu quanh vị nữ nhân đứng như tượng đó.

“Xoạt!”

Đàn bướm tung cánh lên cũng là ánh mắt mọi người thêm một lần trầm trồ. Từ nữ nhân mặc áo trắng thanh thoát thì nay Chiêu Lan đã thay một chiếc áo đỏ diễm lệ từ lúc nào. Chiếc áo màu đỏ tươi, trông bắt mắt vô cùng, đã vậy trên đó còn đính những hạt kim sa đỏ tuy không phải hồng ngọc quý giá nhưng lại thêm phần hào quang, hòa hợp với ánh sáng chói mắt người khác.

Màu đỏ bình thường thật sự rất chói mắt nhưng trong ngày đại hỉ thì nó tuyệt là một điều đại diện cho sự tốt đẹp.

Không biết có phải do trời sinh hay không mà phải nói rằng Chiêu Lan sinh ra đã dành cho màu sắc khó chọn người này. Nếu mặc màu này vào mà khí chất tầm thường sẽ trở thành tầm thường, dung tục. Còn nếu khí chất thanh thoát mà khoác trên mình màu rực của lửa sẽ trở thành gượng ép. Còn Chiêu Lan có đủ vẻ sắc sảo, mạnh mẽ mà sắc đỏ nóng rực này cần. Nên nàng khoác lên mình màu đỏ rực lửa này thì dường như những cánh bướm sặc sỡ kia chỉ có thể làm nền cho sự nổi bật ấy.

Tay Chiêu Lan đã đặt thanh kiếm xuống tự lúc nào mà chỉ thấy trên tay nàng lúc này là chiếc tấm lụa màu đỏ cùng màu với sắc áo. Điều thu hút mọi người lúc này không còn là những bước nhảy thân quen của nàng nữa mà là tay nàng vung lên đến đâu thì bướm bay lên đến đó. Và hàng chữ nàng dùng dải lụa đỏ viết lên trên không trung là: “An khang trường thọ”. Hàng chữ ấy được viết lên bởi các chú bướm xinh đủ màu sắc thật sự khác lạ, thu hút người.

Tiếng vỗ tay vang lên từ bốn phía, làm cho nụ cười của Chiêu Lan trên môi càng đậm, càng thêm khuynh thành!

Nhưng ánh mắt các nữ nhân miệng thì cười khen hay nhưng trong ánh mắt không khỏi ánh lên ánh lửa của sự ghen tức. Hôm nay công sức của bọn họ đều bị hủy trong tay của vị quả phụ phủ Thần hầu.

“Thái hậu vạn an!!!”_ Lời nói của Thẩm Nguyệt Thần trầm thấp nhưng đủ để mọi người chú ý xuống dưới chân của Mai Chiêu Lan. Điệu múa của nàng đã kết thúc, cánh bướm đã rời khỏi nhưng nhìn kỹ mới hay hóa ra từ ban nãy đến giờ cước bộ của nàng đã ghi lại được trên mặt đất những dòng chữ có nghĩa.

Tuyệt vời! Điệu múa đã kết thúc nhưng trong mắt mọi người vẫn đầy ấn tượng và khâm phục. Có thể dùng bướm để mua thì đã là hơn người. Đằng này nàng lại không hề bị những màu sắc chói lọi của hồ điệp làm mờ nhạt, mà đã dùng hồ điệp làm nền cho nhan sắc của bản thân. Đã vậy từng bước, từng bước đều viết ra được từ hay ý đẹp. Đây không phải là điều mà người nữ nhân nào cũng làm được!!

“Rất hay! Rất hay!”_ Tiếng nói tiếp theo là của Thái hậu, chủ trì buổi tiệc vang lên. Ánh mắt bà như biết nói khi nhìn vào Chiêu Lan.

“Quả thật rất hay!”_ Tiếng nói có trầm có bổng thu hút không ít ánh nhìn. Quay mắt lại thì mọi người càng bị thu hút hơn. Thân người cao nhưng không thô, gương mặt trắng như trứng gà bóc nhưng không yếu ớt nhợt nhạt, chiếc mũi cao kín kẽ, đôi môi mỏng nhếch lên tỏ ý hài lòng càng làm cho người ta không thể không thốt ra hai từ “Xinh đẹp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.