Nghiệt Duyên

Chương 17: Không nỡ




Nàng không biết, nàng không hiểu, nàng gặp hắn chỉ có hai lần mà thôi… Sao trong đôi mắt xanh biếc của hắn lúc này thật mâu thuẫn, có hận, có thâm tình, có dịu dàng cũng chứa đựng cả một bầu trời u ám… Trời ơi, có lầm không?! Hắn đối với ai thái độ phức tạp, mâu thuẫn như vậy?! Trên xe lúc này chỉ có mình nàng mà thôi! Là nàng chứ ai vào đây?! Điên rồi! Chuyện gì đang xảy ra thế này!!! Càng ngày nàng càng cảm thấy đợt trọng sinh này còn khó sống hơn trước!

-Ngươi… Ngươi… Ngươi làm gì ta!

Đến bây giờ nàng cảm thấy toàn thân rời rã, muốn nói chuyện mấy câu cũng không cất lời nói nổi. Chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cần một chỗ dựa vào thôi! Và thật sự nàng đã có được chỗ dựa rồi! Chỗ ấy chính là Thẩm Nguyệt Thần lúc này đây!

Hắn nhẹ nhàng cười như gió xuân phấp phới, kéo cả người nằm bệt xuống sàn xe của nàng dựa đầu vào gối hắn. Sau đó mới khom lưng xuống mà đối mặt với gương mặt đang trắng tát của ai: “Nói cho cô nghe một bí mật, hương hoa căn phòng này đều có nhuyễn cốt tán hết đấy!”

Chiêu Lan mở to đôi mắt ngạc nhiên! Không phải chứ! Nếu vậy tại sao tên khốn này lại không bị gì?!

Dường như hiểu được tâm ý của đối phương nên hắn chỉ nhếch mép mà trả lời câu hỏi của nàng bằng cái giọng bình thản: “Muốn hỏi tôi sao vẫn bình yên đứng đây hả?! Tại hạ đã uống thuốc giải rồi!”

-Đồ khốn! Ngươi định giết ta à?!

-Sao ta lại phải giết cô! Với lại cô có thứ gì ta phải ra tay?!

Tay hắn vuốt nhẹ hai má đổ mồ hôi lạnh của Chiêu Lan mà thổi khí vào tai nàng: “Gương mặt này, dù sao… ta cũng không nỡ …nếu được, ta muốn?”

“Hứ! Đáng khinh!”_ Nói xong nàng quay phắt mặt sang một bên thoát khỏi bàn tay của hắn!

“Chà chà…đừng trách ta nhẫn tâm, chung trà ban nãy cô quăng đi chính là giải dược đấy! Chỉ cần cô nể mặt uống hết ly trà ấy ta nghĩ có lẽ giờ này cô cũng không thảm hại như bây giờ đâu!”. Tay hắn quơ quơ chung thạch ngọc, rồi rót từ từ nước trong chén xuống chiếc thảm. Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của nàng hắn cảm thấy lòng đạt được khoái cảm khó tả!

Nói xong, hắn cười ha hả như điên làm cho Chiêu Lan càng kinh hồn bạc vía hơn! Cô đúng là ngây thơ, tưởng vào địa phận Hoàng gia thì không lo không nghĩ. Cô nghĩ đã lên xe thì có thể ngang nhiên bước xuống!Nhưng cô đã lầm!!! Hay đúng hơn cô nên trách mình lầm kế tên hồ ly trước mặt này! Cô không ngờ hắn bỉ ổi đến độ này!

“Cái miệng nhỏ này đến giờ vẫn còn muốn chửi ta sao?!” “… Ưm…Ưm…”

Bao nhiêu lời chưa kịp thoát ra khỏi đầu môi thì đã bị chặn lại ngay tại cổ họng a ưm rồi. Đôi môi mỏng của hắn mút lấy mút để đôi môi đầy đặn của Chiêu Lan. Nhưng bao nhiêu đó chưa làm hắn thỏa mãn một tý nào, hắn muốn càn quét vào trong khoang miệng không dịu dàng ấy, hắn muốn nàng đền cho hắn thật nhiều, thật nhiều…

Kẻ nửa ngồi nửa quỳ, cả người dựa sát vào người đàn ông to lớn, thật sự đã là quá kích thích ánh mắt người nhìn! Nhưng điều quan trọng hơn là đôi môi hai người còn đang quấn quýt lấy nhau không buông! Người đàn ông còn muốn đi sâu hơn nữa, nên hắn chưa dừng ở viền môi tinh tế kia. Hắn dùng tay nhéo mạnh vùng thịt mềm nơi eo cô, đau đớn nhưng Chiêu Lan vẫn quyết không cho hắn đạt thành ước muốn. Nàng dùng hơi sức còn lại cắn chặt hai hàng răng đến kêu ken két, chứ quyết không há miệng. Điều này thật sự chọc cho hắn điên tiết cả lên!
Nguyệt Thần cắn mạnh đôi môi Chiêu Lan một phát, sau đó thật sự buông đôi môi sung đỏ rơm rớm máu của cô ra. Hắn nói thầm vào tai nàng: “Không hé miệng ra phải không?! Giữ trinh tiết phải không?! Ta hỏi cô lần nữa có chịu ngoan ngoãn nghe lời không?!”

Chiêu Lan cụp hàng mi dài xuống như câu trả lời nàng đã định! Nhìn nàng sống chết vẫn ghê tởm hắn đến môi cũng không để hắn chạm đến là hắn đã tức điên lên, nay còn thêm dáng vẻ thấy chết chẳng sờn của cô lòng hắn càng buốt lạnh trăm bề!

-Cô không muốn cùng ta hônnhau đơn giản à?! Vậy cùng ta làm chuyện “phức tạp” hơn nha?! Đây là do cô không ngoan!!!

Nói xong hắn lột dần cái áo ngoài trắng toát của Chiêu Lan, bàn tay như con rắn nước viền quanh chiếc áo nịt ngực của nữ nhân mà bóp nắn mạnh bạo làm cho nàng không khỏi nhăn mày!

Bàn tay vô lực đẩy bàn tay to đầy vết thô chai của hắn ra, nàng thều thào: “Thả ta ra… Ngươi vô sỉ…Không đáng mặt…”

Hai chữ “nam nhân” nuốt gọn trong chiếc lưỡi hắn quấn quýt mãi mang theo mùi vị nắng ấm, nhưng sao Chiêu Lan cũng cảm thấy thật ghê tởm. Nàng âm thầm đưa đôi tay lên mái tóc, lần vào cây trâm ngọc còn một chiếc trên tóc. Âm thầm đưa xuống cổ, nhấn mạnh một phát.

Bốp!

Tiếng trâm ngọc tan rã, làm cho thần trí của hắn thanh tỉnh không ít. Nhìn người dưới thân, hai môi sung đỏ, đôi mắt đen còn mở to thanh tỉnh hiện rõ ý chí quật cường của nàng, đôi tay vô lực còn ôm chặt ngực mình!

Khí lực của nàng thật sự còn không nhấc nổi lên nhưng cũng cố cất tiếng nói lên: “Ta nói cho ngươi biết, Thẩm Nguyệt Thần! Ngươi muốn gì … ta…ta không cần biết!!! Nhưng ta nói cho ngươi biết! Dù ta có chết cũng không cho kẻ tiểu nhân như ngươi chạm vào!” . Lời nói của nàng tuy nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng!

-Có chết cũng không cho ta đụng vào! Hay! Hay! Cô hay lắm! Thử chết xem!
Nhắm mắt lại, tay nàng vô lực tìm mảnh vỡ của chiếc trâm gãy mà đâm thẳng xuống chiếc cổ lộ ra ngoài không khí của mình!

“Trời ơi, con cược tính mạng của mình! Mong ông thương tình mà giúp con lần này nữa!”

Ông trời không biết có nghe không mà thật sự thì cây trâm không xuống cổ nàng mà bị một lực đạo chặn lại giữa chừng!

Hắn không nỡ! Đáng buồn cười! Hắn không nỡ xuống tay với con gái của kẻ thù! Vì sao ư?! Vì hắn yêu nàng! Yêu nàng sâu đậm đến mười sáu năm! Sao hắn có thể nhìn nàng vì giữ thân mà tự vẫn! Dù cha nàng có lỗi gì thì lòng hắn vẫn không muốn nhìn nàng chảy một giọt máu oan nghiệt nào.

Tiếng quát như che đi nỗi đau hiện rõ trên tròng mắt của Thẩm Nguyệt Thần:

-Cô cút đi! Cút khỏi mắt tôi!

Dù thân người nặng trịch, từng bước, từng bước Mai Chiêu Lan vẫn cố gắng mò theo tay vịn trên kiệu lớn mà đứng dậy lần ra cửa. Không hiểu sao nhìn nàng như vậy lòng hắn cứ đau râm ran… Bao nhiêu ý nghĩ trả thù cùng dục niệm mới nổi lên dần phai đi tự lúc nào. Không muốn nhìn nàng như một chút, một chút mang theo dáng vẻ cảm tử quân đó nữa. Hắn bước lên chỉnh sửa y phục cho bản thân rồi kéo mạnh nàngxuống, hôn nàng một phát thật sâu.

Kèm trong nụ hôn bỏng cháy đầy khát vọng đó nàng cảm thấy được vị đắng chát của trà…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.