Diệp Thấm Minh chỉ nghĩ bản thân hung thần ác sát mắng Cố Khê Nghiên, nàng ấy liền có thể nghe lời né tránh, nhưng là Cố Khê Nghiên lại giống như không nghe thấy.
Nàng biết Diệp Thấm Minh bị người hai phía giáp công, nàng nếu không đến, mũi tên này liền sẽ xuyên qua người Diệp Thấm Minh, mà giờ khắc này nàng đang toàn lực ngăn trở cũng không một chút nào muốn lui lại.
Mũi tên kia dưới sự ngăn cản của Cố Khê Nghiên cũng chỉ dừng trong giây lát, liền trực tiếp phá vỡ khiên linh lực của nàng, đầu mũi tên chạm đến trái tim nàng, sau một khắc liền muốn đi vào.
Cố Khê Nghiên tay phải trực tiếp nắm tiễn vũ, ngạnh sinh sinh ngăn cản mũi tên tiếp tục đâm sâu, máu tươi nơi ngực bắt đầu tóe ra, đau đớn kịch liệt làm nàng sắc mặt trắng bệch, rốt cuộc mũi tên vẫn đâm thẳng vào, thế không thể cản.
Diệp Thấm Minh quay đầu trơ mắt nhìn mũi tên kia xuyên qua tim Cố Khê Nghiên tiếp tục hướng về phía nàng, bi phẫn khó có thể nói thành lời, một thân y sam xanh biếc đột nhiên chuyển thành đỏ sậm.
Nàng thét dài một tiếng, tay phải linh lực bạo trướng chống đỡ hắc xà cùng Nhật Chước, tay trái trực tiếp chụp lấy đầu mũi tên, miễn cưỡng mà định trụ nó, ở thời khắc nó chạm đến vạt áo nàng liền nghiến răng bóp nát. Lập tức tay trái triệu ra trường kiếm, hung hăng trảm vào hai kẻ đối diện, kiếm khí mãnh liệt để bọn hắn bị đánh bay ra ngoài. Linh lực phản phệ khiến nàng rên lên một tiếng, phun ra một ngụm máu, nhưng dưới chân vẫn không ngừng lướt đến bên người Cố Khê Nghiên.
Diệp Thấm Minh chỉ cảm thấy tầm nhìn mơ hồ, một cỗ lạnh lẽo từ ngực đông lạnh đến toàn thân, tay run đến lợi hại. Nàng cố gắng chớp mắt vài cái, tầm nhìn bị hơi nước che đậy mới rõ ràng chút, bạch y trên người Cố Khê Nghiên đã toàn bộ nhuộm đỏ, trong miệng nàng ấy còn đang không ngừng hộc máu.
Mũi tên mang theo cường hãn linh lực xuyên thấu qua ngực Cố Khê Nghiên, để lại một mảnh huyết động, còn có máu tươi không ngừng phun ra bên ngoài, để Diệp Thấm Minh nhìn thấy mà phát cuồng. Nàng ngưỡng đầu gào thét một tiếng, tựa như dã thú bị thương, trong tay linh lực nhanh chóng bao lấy miệng vết thương, liều mạng đem máu ngừng chảy, cố nén ngực đau ý mà gọi người trong lòng: "Khê nghiên, Khê Nghiên!"
Nàng thật sự sợ hãi, Cố Khê Nghiên chỉ là cái phàm thai, nhân loại như vậy yếu ớt, tổn thương nơi trái tim dĩ nhiên sẽ mất mạng, nàng ấy sẽ chết, sẽ chết! Nàng xưa nay tuy không lạm sát kẻ vô tội, nhưng cũng sẽ không quá phận đi quý trọng sinh mệnh, chính là hôm nay nàng mới hiểu được, cái chết đặt ở trên người Cố Khê Nghiên, nàng mới hiểu được có bao nhiêu sợ hãi cùng thống khổ.
Cố Khê Nghiên nhắm mắt lại sắc mặt bạch đến đáng sợ, ngày xưa màu hồng nhạt môi cũng là một mảnh trắng bệch, Diệp Thấm Minh nhìn đến tim như bị đao cắt, đáy lòng như bị người từng đợt tùng xẻo, đau đớn khó có thể giảm bớt, tê tâm liệt phế!
Nghe nàng không ngừng gọi tên mình, người trong ngực phảng phất đã chết mới hơi hơi động môi dưới, hai mắt vẫn là vô lực mở, chỉ là ngập ngừng đang nói cái gì.
"....Nàng...ăn...ta... đi, Thấm...Minh..."
Diệp Thấm Minh vội vàng cúi người xuống, lập tức xanh mặt thất thố nói: "Ta mới không ăn nàng, ta không ăn người chết!" Nàng hai mắt đỏ đậm, cái trán gân xanh bạo khởi, dữ tợn đến khiến người sợ hãi, trong mắt lệ như mưa trút xuống, nàng tâm tình đã triệt để hỏng bét.
Cố Khê Nghiên ý thức mơ hồ, lại nghe đến người kia vừa giận vừa đau mắng mình, xả mạt cười, nỉ non nói: "Nhiều.. lãng...phí..."
Cố Khê Nghiên hồi lâu mới miễn cưỡng thở một hơi, ngón tay nhẹ nhàng nắm vạt áo Diệp Thấm Minh, đại khái là mất máu quá nhiều làm nàng đầu óc choáng váng, những gì chôn sâu trong lòng đều nói hết ra: "Quen biết nàng....Ta thực, thực vui vẻ, kỳ thật ta... sợ nàng trở về Yêu Giới, lại...lại không thể giữ nàng, nếu không muốn....sinh ly, tử biệt đã là không còn gì tốt hơn."
Diệp Thấm Minh nghe nàng nói, lại nhìn nàng lao lực thở dốc, chỉ cảm thấy đau lòng khó nhịn, sinh ly tử biệt......
"Minh nhi, ta cùng nàng sống không chia ly, chỉ có chết mới vĩnh biệt!"
Nói hươu nói vượn, nàng không cần sinh ly, càng không cần tử biệt, một lần là đủ rồi, là đủ rồi!
Diệp Thấm Minh trong đầu một mảnh hỗn loạn, trong mắt hồng quang lúc ẩn lúc hiện, đầu đau như muốn nổ tung. Cuối cùng nàng chịu không nổi trong óc bén nhọn đau ý, thấp thấp kêu rên một tiếng hung hăng tự chưởng vào đầu, lúc này mới thanh tỉnh một chút.
Bên kia Tinh Thỉ giờ khắc này sắc mặt trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Khê Nghiên, bởi vì quá mức khiếp sợ, con ngươi đều trợn to. Phàm nhân kia, làm sao... làm sao giống hệt Trạc Thanh Thần Quân?........Không có khả năng, hắn bỗng nhiên lắc đầu, Thần Quân đã lấy thân làm ấn, hồn phi phách tán, không có khả năng là ngài ấy!
Diệp Thấm Minh tràn đầy bi phẫn quay đầu lại nhìn Tinh Thỉ, sát ý đã ngưng thành thực thể, nàng dùng linh lực phong bế kinh mạch nơi ngực Cố Khê Nghiên, miễn cưỡng giữ lấy một hơi thở của nàng ấy, cắn răng nói: "Khê Nghiên, nàng nghe cho kỹ, không được ngủ, không được chết! Ta không phải người tốt, cũng không quan tâm mạng của những người khác, nàng nếu dám chết, cha nàng, nương nàng, toàn bộ Cố gia ta đều sẽ đem chôn cùng nàng, ta nói được thì làm được, nàng hiểu không!"
Giọng nói của nàng tàn nhẫn, sát ý tuyệt không phải nói đùa, Cố Khê Nghiên giữa hôn mê nhíu chặt mi, khụ ra một búng máu: "Thấm Minh, đừng...... Đừng." Đến cuối cùng tựa hồ thần chí không rõ, mơ mơ màng màng nỉ non: "Nàng làm sao hung dữ như vậy."
Diệp Thấm Minh đem nàng đặt ở một bên, dùng kết giới bảo vệ nàng, vuốt ve gương mặt lạnh băng của nàng, ôn nhu nói: "Nàng hảo hảo sống, ta liền không hung."
Vừa dứt lời, nàng lập tức quay đầu ngăn trở hai người kia liên thủ công kích, nàng quét mắt nhìn Tinh Thỉ cùng Nhật Chước đều đang hộc máu, bọn hắn thân là thần tiên, phải tuân theo Thiên Đạo quy củ, không được phép ra tay giết người phàm, nếu làm trái ắt gặp phản phệ. Vừa rồi Tinh Thỉ một kích toàn bộ đánh trúng Cố Khê Nghiên, dĩ nhiên liền phải trả giá.
Nàng nhìn chằm chằm Tinh Thỉ, hai mắt tựa như lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực hắn, lãnh khốc nói: "Ai cho các ngươi tự tin, có thể giết ta! Viêm Dương tên tiểu nhi kia sao? Vẫn là Thái Nhất tên tiểu tử miệng còn hôi sữa?" Lời còn chưa dứt, nàng đảo mắt đã xuất hiện bên cạnh bọn hắn.
Tinh Thỉ khống chế không được, vẫn là muốn mở miệng dò hỏi thân phận Cố Khê Nghiên, nhưng là Diệp Thấm Minh căn bản không cho hắn cơ hội, lập tức một chưởng đánh bay hai người bọn hắn, trực tiếp xách lên hắc xà đã kiệt quệ. Hắc xà giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng là Diệp Thấm Minh đã trực tiếp phóng đi qua, đôi tay nắm chặt trường kiếm đâm thẳng vào bảy tấc vảy rắn, toàn bộ giáp cứng phòng ngự trên thân hắc xà đều bị phá vỡ, nàng trực tiếp hung hăng lôi kéo, trở tay một đạo linh lực bổ thẳng vào Tinh Thỉ, tay trái lại trực tiếp tham nhập bụng rắn, dứt khoát đem yêu đan đào ra.
Nàng tốc độ cực nhanh, Tinh Thỉ hai người căn bản phản ứng không kịp, hoàn toàn không lường được hậu quả chọc giận Yêu Đế. Diệp Thấm Minh lúc này giống như một đoàn liệt diễm, sát khí bừng bừng. Nàng tàn nhẫn trảm hắc xà ra làm mấy khúc khiến hai người kia nhìn mà sởn cả tóc gáy, triệt để tắt đi ý tưởng tranh công, liền muốn quay đầu tháo chạy, nhưng Diệp Thấm Minh làm sao cho bọn hắn cơ hội.
Hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong mắt Tinh Thỉ, đó là Yêu Đế toàn thân lệ khí liệt liệt, lạnh lùng đem thanh trường kiếm xanh biếc xuyên qua tim bọn hắn, để bọn hắn ngã xuống vẫn không thể tin được trợn lớn con ngươi, cuối cùng tan thành điểm điểm ánh sáng biến mất vô ảnh.
"Chết không hết tội!"
Diệp Thấm Minh cấp tốc đem Thiên Sinh Hoa hái xuống, chạy nhanh chăm sóc Cố Khê Nghiên, nàng một thân sát khí chưa trừ, cả người lãnh khốc mà cuồng bạo, bị giam ngàn năm ở Tỏa Yêu Trầm Uyên, cái gọi là ôn nhuận thuần tịnh đã sớm tiêu tan không còn một mảnh.
Nàng giống như ác quỷ từ địa ngục bò ra tới, hai tròng mắt đỏ đậm, nhưng không ai biết lúc nàng bay đến bên người Cố Khê Nghiên, lòng nàng có bao nhiêu sợ hãi, nàng sợ Cố Khê Nghiên đã sớm trở thành thi thể lạnh băng.
Trong tay lục kiếm nháy mắt tiêu tán vô tung, nàng chậm rãi nửa quỳ xuống, nghẹn ngào gọi tên Cố Khê Nghiên.
"Khê Nghiên?" Diệp Thấm Minh đỡ lấy người kia tựa vào vai mình, Cố Khê Nghiên nửa người trên một mảnh đỏ tươi, nhìn thập phần thê lương.
Diệp Thấm Minh tay run run tìm được Cố Khê Nghiên chóp mũi, lập tức đem nàng ôm vào trong ngực. Tay phải lấy ra Thiên Sinh Hoa trực tiếp dung thành chất lỏng, rót vào trong miệng Cố Khê Nghiên.
Cố Khê Nghiên nuốt không đi vào, Diệp Thấm Minh cái gì đều bất chấp, cúi đầu lấp kín môi nàng, ngày xưa ấm áp mềm mại cánh môi lạnh đến đáng sợ, Diệp Thấm Minh tâm co giật một chút, trong miệng linh khí kéo dài không ngừng độ đi vào, buộc Cố Khê Nghiên nuốt xuống.
"Khê Nghiên, nàng đừng chết, nàng đừng chết." Diệp Thấm Minh tiếng lòng rối loạn, nàng xưa nay giỏi nhất lừa mình dối người, nhưng giờ khắc này Cố Khê Nghiên sắp chết, nàng cũng chưa biện pháp đi trấn an chính mình. Nếu Cố Khê Nghiên liền như vậy chết, nàng biết đi nơi nào tìm nàng ấy.
Cho dù nàng vẫn biết chính mình một ngày nào đó sẽ rời nhân gian, nhưng chỉ cần Cố Khê Nghiên còn sống, nàng còn có thể tưởng niệm. Chính là nếu nàng ấy chết rồi, nàng một chút cũng không chịu đựng nổi.
Phàm nhân sinh mệnh tuy ngắn ngủi mấy chục năm, nhưng Cố Khê Nghiên mới sống mười tám năm, này không nên, không nên. Nhìn miệng vết thương dữ tợn nơi ngực nàng, Diệp Thấm Minh tâm liền đau không thể át.
Ngón tay run rẩy vuốt ve ngực nàng, đôi mắt lại dâng lên một tầng sương mù, Cố Khê Nghiên chỉ là phàm thai, vết thương khoan tim có bao nhiêu đau đớn thống khổ. Người này làm sao ngốc như vậy, Tinh Thỉ một kích kia toàn lực, nàng ấy một cái mới tu luyện nửa năm, làm sao có thể cản được.
Diệp Thấm Minh con ngươi nháy mắt sáng lên, Cố Khê Nghiên trái tim thế nhưng lệch sang phải một tấc, Tinh Thỉ mũi tên bắn xuyên ngực nàng ấy, nhưng lại không hủy hoại được tâm mạch của nàng ấy.
Nàng kích động mà cả người phát run, vội vàng ôm Cố Khê Nghiên trở về trúc ốc, chân vừa rơi vào sàn trúc, nàng lập tức ngồi xếp bằng xuống, không ngừng đem linh khí độ vào cơ thể Cố Khê Nghiên.
Chỉ là Cố Khê Nghiên trái tim bị linh lực thương tổn nặng, Diệp Thấm Minh cho nàng linh khí chỉ có thể bảo vệ nàng tâm mạch, một khi Diệp Thấm Minh dừng lại, sợ rằng Cố Khê Nghiên tim liền ngừng đập.
Sở dĩ có một tia sinh cơ chính là nhờ Thiên Sinh Hoa, nhưng mà kia cũng chỉ có như vậy. Diệp Thấm Minh lòng nóng như lửa đốt đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng vươn tay, một viên màu đen yêu đan ở giữa lòng bàn tay xoay tròn. Yêu đan của Quỷ Vực hắc xà, có thể chữa trị tâm mạch bị thương tổn.
Diệp Thấm Minh trong tay linh lực quay quanh, bàn tay phải dán tại đan điền Cố Khê Nghiên, đem yêu đan kia dung nhập vào. Tức khắc một cỗ linh lực màu trắng tại đan điền Cố Khê Nghiên tuôn ra, bao bọc lấy yêu đan kia, chậm rãi luyện hóa.
Thẳng đến màn đêm buông xuống, Diệp Thấm Minh mới dám buông tay, hao phí quá nhiều linh lực cứu Cố Khê Nghiên, Diệp Thấm Minh rốt cuộc thoát lực, đầu váng mắt hoa, sau một lúc lâu mới hồi thần lại.
Cố Khê Nghiên sắc mặt như cũ tái nhợt, chính là trên mặt tử khí phai nhạt không ít, Diệp Thấm Minh sờ sờ ngực nàng, trái tim còn đập rất tốt. Khóe miệng cuối cùng lộ ra một mạt cười, Diệp Thấm Minh xoa xoa trên mặt mồ hôi lạnh, thấp giọng nói: "Nàng hiện tại thiếu ta quá nhiều linh lực, chờ nàng khỏe lại, ta đều phải lấy trở về."
Cố Khê Nghiên trên người vết máu đều đọng lại, ám trầm một mảnh, Diệp Thấm Minh giúp Cố Khê Nghiên đem áo ngoài cởi ra, tiếp theo là trung y, chỉ là dư lại áo lót, nàng mạc danh cảm thấy có chút không được tự nhiên. Nhưng vết máu dính vào y phục để nàng không lo được quẫn bách, bất đắc dĩ đem y phục Cố Khê Nghiên đều cởi xuống.
Miệng vết thương bởi vì là linh lực gây thương tích, vô pháp lập tức khép lại, xuất hiện ở một mảnh da thịt trắng nõn thật là chói mắt. Mười tám tuổi Cố Khê Nghiên dáng người hảo cực kỳ, ngày thường quy củ giấu kín dưới tầng tầng bạch y, chỉ là cảm thấy thanh nhã yểu điệu, giờ khắc này hoàn toàn hiển lộ trước mắt Diệp Thấm Minh, mị hoặc cùng kiều diễm không cách nào diễn tả.
Diệp Thấm Minh gò má nóng lên, cẩn thận giúp nàng băng kỹ vết thương, lại vội vàng lấy ra quần áo mặc cho nàng, nhìn nàng rốt cuộc một thân thoải mái thanh tân mới nhẹ nhàng thở ra.
Cố Khê Nghiên vẫn luôn hôn mê, vết thương kia quá nghiêm trọng, nàng cần nghỉ ngơi thật lâu, Diệp Thấm Minh ngồi bên cạnh chiếu cố nàng, ngắm nhìn nàng suy nghĩ đến xuất thần.
Diệp Thấm Minh giơ tay sờ sờ ngực, hôm nay đau đớn vì suýt nữa mất đi người kia còn tàn lưu rõ ràng, nàng vẻ mặt lần đầu tiên toát ra một tia mờ mịt vô thố.
Nàng đây là làm sao vậy? Thích Cố Khê Nghiên? Không, không có khả năng, nàng là yêu tinh, Cố Khê Nghiên chỉ là người phàm, về sau nàng ấy lịch kiếp trở về làm thượng thần, các nàng làm sao có thể thích nhau.
Chính là nàng một mực để ý Cố Khê Nghiên, tình cảm này không biết khi nào bắt đầu nảy mầm, đến bây giờ thế nhưng đã kết rễ sâu biến thành đại thụ, nếu một ngày phải tàn nhẫn nhổ ra, dĩ nhiên xả đến nàng khoan tim khấp huyết.
Rất nhiều chuyện nàng đều chọn cách lừa mình dối người, đó là bởi vì một khi nàng thừa nhận, thỏa hiệp, kia cuối cùng một tầng khăn che mặt đều không thấy, chân tướng bị vạch trần liền vô pháp trốn tránh, từ góc độ nào đều bỏ qua không được.
Nàng không muốn Cố Khê Nghiên buồn bã, sợ nàng ấy chịu thương tổn, mà khi nàng ấy thật bị thương, nàng nhưng đau lòng đến tim gan lộn nhào. Tự nhận là Yêu Đế giỏi che giấu bụng dạ, vậy mà chỉ một câu nói của nàng ấy, cũng đủ khiến nàng tâm tình tan vỡ.
Duỗi tay đem bàn tay lạnh lẽo của Cố Khê Nghiên nắm chặt, giữa mềm mại dần lan tràn ra từng điểm độ ấm, Diệp Thấm Minh nhìn chằm chằm gương mặt của nàng, đôi mắt lại lên men: "Ta thế nào muốn yêu thích nữ tử ngu ngốc như nàng, nào có người như vậy không tiếc mạng, ngốc phải chết đi đỡ mũi tên còn chưa nói, đều thở không nổi còn kêu ta ăn nàng. Ta nếu sớm một ngụm đem nàng ăn sạch sẽ, làm sao đến mức thua tại trong tay tiểu người mù như nàng."
Diệp Thấm Minh nhịn không được lại mắng Cố Khê Nghiên, chính là trong lòng nói không nên lời buồn khổ, nàng đại khái đã biết Cố Khê Nghiên chiếm một vị trí rất quan trọng trong tim mình, nàng không lừa được chính mình, nhưng vẫn biết bản thân cần tỉnh táo, có một số chuyện nàng không thể buông xuống được.
Vô luận nàng đối Cố Khê Nghiên là cảm giác gì, nàng đều không thể quên đi cừu hận của mình, ngàn năm bị giam trong Tỏa Yêu Trầm Uyên, đỏ mắt nhìn vô số thủ hạ dưới trướng mình bị lửa cháy bị thiên lôi tra tấn, mỗi ngày mỗi đêm bên trong đều là bọn họ thê thảm tru lên, không ngừng có người chịu không nổi hôi phi yên diệt, tế Tru tà Tứ kiếm.
Nếu không phải lúc trước chính mình tin lầm Tiên giới, Yêu tộc của nàng cũng không rơi vào nông nỗi kia, tổn thất như thế thảm trọng. Những gì nàng bị người cướp đoạt, nàng nhất định phải lấy đủ trở về. Cục diện trước mắt, nàng phải về Yêu Giới khôi phục đế vị, cùng đám ngụy tiên nhân kia cá chết lưới rách, loại tình cảm này, với nàng mà nói không có ý nghĩa.
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Liên: Tức phụ hảo hung.
Trà Xanh: Hảo chán ghét tiểu người mù, dọa hư ta.
Bạch Liên:...... Trà Xanh rốt cuộc thông suốt mở ra, nhưng là nàng mở ra chân chạy.
Trà Xanh: Không mở chân chạy, chẳng lẽ chờ nàng mở ra chân ta?