Nghịch Thiên Phong Thủy Sư

Chương 43: Tại sao cô muốn học phong thủy?




Tiêu Mai là người thuộc phái hành động, sau khi có quyết định, hôm sau cô đã bắt tay vào thực hiện kế hoạch của mình. Do đó mới sáng sớm, cô đã tới Nhất Diệp Cư, bắt đầu bố trí đủ thứ.

Diệp Tuyền mơ mơ màng màng, sáng sớm thức dậy đánh răng rửa mặt, chậm rãi bước xuống lầu. Anh lười biếng duỗi eo, theo thói quen đi ra mở cửa hàng. Lập tức, anh đứng nhìn ngây người ra.

Cửa vừa mới hé mở, một nhóm người đã ùn ùn từ ngoài kéo vào.

“… Chuyện gì vậy, mấy người làm gì đó?”

Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Diệp Tuyền theo bản năng lùi về sau mấy bước, giờ mới nhìn thấy rõ, nhóm người này mặc đồ trắng, đầu đội mũ trắng, giống như đầu bếp và bồi bàn.

Lúc này, trên tay mỗi người đều bưng một chiếc đĩa được đậy nắp. Mấy người khác nữa thì khiêng một chiếc bàn mang vào đặt giữa sảnh.

Tốc độ bọn họ rất nhanh, lưu loát đặt chiếc bàn xuống rồi để mấy chiếc đĩa lên, sau đó mở nắp ra. Lập tức, từng luồng hơi nóng cuộn lên không trung, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

“Đây là…” Diệp Tuyền thấy vậy thì vừa ngạc nhiên lại vừa bất ngờ. Trên bàn là các đĩa đựng các món ăn sáng, màu sắc bắt mắt, còn nóng hôi hổi.

Một bàn đồ ăn sáng cực kỳ phong phú, có bánh ngọt, cháo, và các món ăn kèm theo. Nhiều mùi hương trộn lẫn vào nhau lan tỏa không trung, tạo thành một bầu không khí hấp dẫn.

Diệp Tuyền ngủ cả một đêm, sáng sớm thức dậy cũng cảm thấy hơi đói bụng rồi. Vừa ngửi thấy mùi thơm này, bụng liền có phản ứng, khẽ kêu lên rột rột. Anh xoa bụng, cảm thấy nước miếng sắp chảy xuống rồi.

Có điều anh cũng rất nghi hoặc, hoang mang nên hỏi: “Mấy người... không tới nhầm chỗ chứ?”

“Xin hỏi anh là anh Diệp của Diệp Nhất Cư đúng không?” Bên cạnh có người hỏi anh, thấy anh gật đầu nhìn nói ngay: “Vậy thì không sai rồi… anh Diệp, mời dùng bữa.”

Trong lúc nói chuyện, người đó khẽ phất tay, một nhóm người lặng lẽ rút lui ra. Bọn họ rời đi cũng nhẹ nhàng như khi họ tới, không để lại chút dấu vết nào.

“Quái lạ.” Diệp Tuyền hơi choáng váng, nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn thì đầu óc mơ màng. Anh ngẫm nghĩ một lát, rồi chẳng để ý nữa, dứt khoát ngồi xuống cầm đũa lên, nóng lòng muốn thử món ăn.

Bữa sáng bày đầy một chiếc bàn lớn, có thể nói là la liệt đủ loại. Trong đó có một đĩa thu hút sự chú ý của anh nhất. Đó là một đĩa bánh bao, toàn bộ bánh bao đều không có một nếp nhăn nào, vỏ rất mỏng, óng ánh, trong suốt như có thể nhìn thấu được.

Bánh bao được đặt trong một chiếc ssĩa sâu lòng, lờ mờ có thể nhìn thấy chất lỏng óng ánh dưới lớp vỏ đang chảy ra.

Không nghi ngờ gì nữa, đây là món bánh bao súp.

Diệp Tuyền cầm đũa lên, chọc nhẹ vào chiếc bánh bao. Thình lình lớp vỏ mỏng mềm của chiếc bánh bao vỡ ra, nước súp óng ánh ào ào tràn ra đĩa.

Thấy vậy, Diệp Tuyền vội cúi đầu, khẽ cắn một miếng, một mùi thơm đậm đà tươi ngon tan ra trong miệng anh. Mùi thơm ngọt thanh, không mặn không nhạt, có vị nhân thịt, lại không bị ngấy, làm anh rất ấn tượng …

“Ăn ngon không?”

Một bóng dáng xinh đẹp đột nhiên xuất hiện nở nụ cười thanh thúy như chuông ngân với Diệp Tuyền.

Anh ngoảnh mặt làm ngơ, hút một hơi cạn sạch nước súp bên trong, lớp vỏ bánh bao xẹp xuống ngay, thành mỏng dính. Anh lại thuận thế hút một hơi nữa, hút lớp vỏ vào miệng, chậm rãi nhai.

Lớp vỏ bánh bao trơn bóng như tan ra trong miệng anh ngay, một mùi thơm mềm dẻo lấp đầy vị giác, cho anh nếm được một hương vị hoàn toàn khác.

Món bánh bao súp này có cấp độ hương vị khác nhau, vị quả thực rất tuyệt vời.

Diệp Tuyền ăn hết cả nhân lẫn vỏ của chiếc bánh bao, bất giác mũi anh rịn một tầng mồ hôi. Cả người nóng lên, tinh thần phấn chấn. Lúc này, anh mới ung dung thong thả, quay đầu nhìn lại, trên mặt không có vẻ bất ngờ nào, mà ngược lại rất thản nhiên: “Bữa sáng này là cô đặt sao?”

“Không phải tôi thì ai?”

Tiêu Mai bĩu môi, nhăn chiếc mũi nhỏ: “Anh không ngạc nhiên hay bất ngờ khi thấy tôi đến đây à?”

“Tôi rất ngạc nhiên, bất ngờ.” Diệp Tuyền khẽ cười, nói thật: “Tôi còn tưởng là ông ngoại, hoặc anh trai cô tới, không ngờ lại là cô.”

“… Bọn họ không rảnh nên phái tôi tới đây.” Tiêu Mai cười hi hi, nói: “Thế nào, bữa sáng tôi tỉ mỉ chọn cho anh, đích thân mời đầu bếp hầng đầu ở Hàng Châu tới đây làm cho anh, anh có cảm nhận được thành ý của tôi không?”

“Tôi cảm nhận được rồi.” Diệp Tuyền bật ngón cái, khen ngợi: “Thảo nào ăn ngon như thế, mùi vị rất tuyệt.”

“Vậy thì tốt.” Tiêu Mai hài lòng gật đầu, mắt sáng lên, lộ ra vẻ tinh quái: “Cho nên anh định khi nào sẽ dạy tôi xem phong thủy vậy?”

“Cái gì?”

Lúc này, Diệp Tuyền vừa mới nhét đầy một biếng bánh gato nhiều tầng vào miệng, đang định chuẩn bị nuốt xuống bụng, thì bất ngờ nghe thấy câu nói này, anh suýt nghẹn gần chết.

“Khụ khụ khụ.”

Diệp Tuyền vội vàng uống một tách trà mới coi như sống lại. Anh trừng mắt nhìn cô hỏi: “Cô mới nói gì?”

“Tôi nói… anh dạy tôi xem phong thủy.”

Tiêu Mai chống cằm, năm ngón tay ở hai lòng bàn tay xòe ra, như đóa hoa bao lấy toàn bộ khuôn mặt nhỏ yêu kiều của cô, ánh mắt như mang theo dòng điện, phóng ra sức quyến rũ.

Có điều Diệp Tuyền không hề bị lay động, anh nhíu chặt mày: “Cô đang nói đùa à?”

“Không có, tôi thật lòng muốn học mà.” Giọng nói của Tiêu Mai bỗng trở nên ỉu xìu hơn: “Anh cũng cảm nhận được thành ý của tôi rồi, chẳng lẽ anh không cảm động ư?”

“… Chỉ một bữa sáng đã muốn mua chuộc tôi sao?” Diệp Tuyền ăn một thìa cháo, vẻ mặt kiêu ngạo: “Cô xem tôi là loại người gì? Giá của tôi không rẻ như cô nghĩ đâu.”

“Không chỉ một bữa sáng, còn có bữa trưa, bữa tối.” Tiêu Mai ngây thơ nói: “Một ngày ba bữa, tôi lo hết.”

Diệp Tuyền chớp mắt, vội hỏi: “Bao cả sau này sao?”

“… Không được.” Tiêu Mai bấm đầu ngón tay, nghiêm túc tính toán, khuôn mặt nhỏ đau khổ nói: “Tôi thật sự muốn đồng ý với anh… nhưng tôi không đủ tiền, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ ba bốn ngày thôi.”

“Vậy à.”

Diệp Tuyền rất tiếc nuối, nhưng ngẫm nghĩ một lát cũng có thể hiểu được. Đích thân đầu bếp nổi tiếng ra tay, cho dù có vì ân tình thì chắc chắn giá cả cũng không hề thấp. Cho dù là đại gia ăn mỗi ngày, ăn một tháng chắc cũng phải xót ruột, không chịu được. Chứ càng đừng nói đến một cô gái như Tiêu Mai, có thể chống đỡ được ba bốn ngày, đủ để thấy rõ tiền tiêu vặt của cô ấy không hề ít.

Diệp Tuyền rất lí trí, cho dù biết có thể ba mẹ Tiêu Mai có rất nhiều tiền, nhưng anh càng hiểu rõ, ba mẹ cô có tiền, không có nghĩa là cô cũng có, đó là tài sản của ba mẹ chứ không phải của cô, chuyện này phải phân cho rõ.

Có điều Diệp Tuyền rất tò mò một chuyện: “Đúng rồi, là bản thân cô muốn học phong thủy, hay ông ngoại, người nhà cô muốn cô học vậy?”

“Đương nhiên là chính tôi muốn học rồi.” Tiêu Mai không hề suy nghĩ nói: “Bọn họ còn muốn phản đối tôi nữa.”

“Thật sao?”

Diệp Tuyền nghiêm túc nhìn cô, lại hỏi một câu khác: “Tại sao cô muốn phong thủy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.