Nghịch Thiên Hệ Thống

Chương 8: Thức tỉnh




*Cảm ơn bạn lytienthien333 đã donate 200 tlt *

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi biết được sự thật như vậy, Nguyệt Nga trực tiếp xỉu tại chỗ, cũng may mà có hạ nhân chăm sóc...

Mưa đến bất chợt dù rằng trời nắng chỉ vài phút trước. Mưa như trút nước, mọi người đều đi vào nhà, duy chỉ Hoàng Thiên vẫn đứng đó với vẻ mặt u sầu, ánh mắt của hắn như một người không hồn vậy, hắn như sụp đổ hoàn toàn.....

Rào...rào...rào....

Mưa vẫn rơi....ngày càng nặng hạt hơn...

Hoàng Thiên hắn chợt hét to một tiếng rồi chạy về hướng ra biển. Mưa như trút nước và hắn chạy.....mưa rơi.....hắn vẫn chạy......mưa ngày càng hạt hạt hơn....

Rầm......rẹt.......rầm.......

Sấm sét xuất hiện.....nhưng hắn thì sao? Vẫn chạy......thậm chí hắn cũng chẳng biết vì sao mình phải chạy...xẹt.xẹt....

Hắn vẫn chạy.....chạy theo bản năng.... Đúng thế là bản năng của hắn bảo rằng hãy chạy đi, chạy thật xa đi...

Đoàng......ầm...ầm..

Một tia sét đánh vào cái cây kế bên hắn, và nhiều cái cây gần đó...... Hoàng Thiên bắt đầu cảm thấy sợ....hắn sợ rằng hắn có thể chết dưới những lôi điện vàng rực này...

Và rồi.....

Ầm.......xẹt.....ầm......

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"Hắn hét lên. Bởi một tia sét đã đánh trực tiếp vào đỉnh đầu hắn. Cả người hắn như đang sáng lên...

Rồi thêm một tia sét nữa lại đánh vào hắn...

"AAAAAAAAAAAAA" Hoàng Thiên đau đớn hét lên..

Rồi lại 1 tia...1 tia....1 tia....Nếu có ai rảnh háng thì có thể đếm được tất cả hơn 98 tia sét.. Là 98 tia sét, một con số bắt ngờ với một đứa trẻ ( nhưng là bình thường với main:>>). Còn Hoàng Thiên hắn vẫn đang quằn quại đau đớn. Hắn là không còn sức để la nữa rồi. Hắn đau quá bất tỉnh, nhưng sét lại đánh cho hắn tỉnh lại, rồi hắn lại bất tỉnh vì đau. Chính hắn cũng đ3o hiểu sao mà mình bị đánh tan nát như thế mà vẫn chưa chết...

"LÃO THIÊN, LÃO TỬ HẬN NGƯƠI, SAO NGƯƠI KHÔNG ĐÁNH CHẾT TA ĐI" Hắn hét lớn trong lòng

Không ngờ sét ngày càng đánh gắt hơn. "Đệt" đó là chữ cuối cùng hắn có thể thốt ra trước khi hắn hôn mê hoàn toàn.... Chính lúc này hắn cảm thấy sao mà thân thuộc đến thế......

"Cảm giác này....hình như ta đã trải qua rồi........." Hoàng Thiên mơ hồ..

Sét vẫn cứ đánh hắn một cách mạnh mẽ. Cả người hắn như cái cột thu lôi vậy. Cứ như hắn là tội đồ thiên đình hay sao mà bị đánh tơi tả. Nhưng kì lạ là thân thể hắn như hút đi năng lượng Lôi điện vậy. Tia sét đánh vào cơ thể hắn xong lại bị một thứ gì đó hút đi. Cảnh tượng lúc này rất quỷ dị, một đứa bé 5 tuổi cứ như thế bị sét đánh cho tơi tả. Đến tia 999 thì xuất hiện dị tượng bên trong cơ thể Hoàng Thiên....

Cơ thể hắn sáng lên sáng bừng lên rồi lại phình to lên. Đến lúc tưởng chừng rằng hắn chắc chắn sẽ nổ thì "BÙM". Không khí xung quanh hắn nứt gãy, nổ to, còn cơ thể hắn thì trở lại bình thường.

"Píp píp.... Năng lượng nạp vào đã đủ....píp píp, Hệ thống sẽ khởi động sớm trước thời gian dự kiến..." Chợt một tiếng nói máy móc vang lên

"Khởi tạo chương trình, píp, hệ thống sẽ khởi động lần đầu, bắt đầu khôi phục kí ức cho kí chủ "

"hoàn thành"

Hoàng Thiên bỗng nghe một loạt tiếng máy móc. Rồi một lượng lớn thông tin được truyền vào não hắn. Hắn bỗng cảm thấy kho chịu vô cùng. Cảm thấy ghét cái cảm giác này vê lờ, cái cảm giác mà thân thể này chẳng thuộc về mình, cảm giác ấy tưởng chừng sẽ kéo dài mãi mải thì hắn đã nhận xong kí ức của mình...

Hắn tiếp thu thông tin một chút thì bỗng như trước mắt hắn tối sầm lại...

Rồi hàng loạt hình ảnh hiện lên dần dần như một cuốn phim quay chậm về một cuộc đời.....

....Một Nữ tử sinh đẹp đang bế hắn, rồi người bỏ hắn mà đi, trước khi đi còn nói gì đó, nhưng tiếc là hắn chẳng thể nghe ra đó là gì... Rồi một Trung niên đem hắn về.....Hắn lớn lên...và.... Trở thành một sát thủ......một sát thủ với vẻ lãnh huyết vô tình....sát thủ mà mỗi khi nghe tên là một nỗi khiếp sợ cho thế giới ngầm _Hắc Ma Huyết Thủ_ là một đại ma đầu chuyển thế, tay nhuốm máu vô số... rồi trong một nhiệm vụ nọ, mà hắn lại bị phản bội, phản bội bởi chính đại sư huynh của mình. Rồi hắn buộc phải đồng vu quy tận bởi tuyệt học của đời mình...

.....Nhưng rồi hắn lại được đến không gian nọ... Nơi hắn được tạo lại thân thể và xuyên không đến thế giới này......

Hoàng Thiên lúc này đã ngồi xếp bằng, quần áo rách tươm, ánh mắt tinh tườm, như có thể nhìn thấu vạn vật,..

"Không ngờ đã sống uổng phí một đời như vậy, nếu lão Thiên đã cho ta có cơ hội được tái tạo cơ thể và sống lại bên một thê giới này, chỉ là.... Những người thân, bằng hữu khi xưa của ta liệu có nhớ ta... còn Thanh muội nữa...." Đến đây hắn bất giấc nở một nụ cười..Rồi trong đầu hắn lại hiện lên thân ảnh của người nọ...Hắn gằn lên từng chữ:"Trần Thanh Chí, tên hỗn đản, ngươi.... ta sẽ đến tận nơi để vặt cái đầu của ngươi xuống"

Hắn đang hồi tưởng được một lúc thì chợt một giọng nữ vang lên:"Chào chủ nhân, chúc ngươi một ngày tốt lành"

Hắn giật mình, nhìn dọc nhìn ngang một hồi như vẫn chẳng thấy ai

"Chẳng lẽ ta xuyên không đến ảo giác rồi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.