Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 213: Trước gặp hổ sau lại gặp sói




Vương Hạo Thần đem tàn phá chiến giáp tẩy rửa sạch sẽ, chỉ thấy chiến pháp bên trên phát ra từng đạo hào quang nhàn nhạt.

- Cũng không tệ lắm, chỉ ít có thể trên phạm vi lớn tăng lên ta lực phòng ngự!

Vương Hạo Thần mỉm cười nghĩ thầm.

Theo hắn dự đoán, lấy nhục thân của hắn hiện tại phối hợp với bộ chiến giáp này, lực phòng ngự sẽ mạnh hơn trước rất nhiều, không nói có thể chống lại Thất Tinh Vũ Sư công kích, chí ít có lẽ cũng có thể miễn cưỡng kháng trụ một hai.

Chiến giáp cấp bậc có lẽ rất không thấp, cho dù tàn phá vẫn có được nhất định uy lực.

Vương Hạo Thần không có lãng phí thời gian, nhanh chóng trở lại tu luyện, sau đó lại nếm thử luyện hóa Hắc Long Chiến Giáp.

Đây là cái tên mà hắn dùng để gọi bộ chiến giáp mình vừa tìm được.

Hắc Long Chiến Giáp chưa được hắn luyện hóa uy lực phát huy ra rất có hạn, chỉ có đem nó luyện hóa mới có thể đem toàn bộ lực lượng ẩn tàng bên trong phóng thích ra.

………….

Trong lúc Vương Hạo Thần đang chuyên tâm luyện hóa Hắc Long chiến giáp, những người bị hắn đánh ngất ở bên ngoài vẫn còn chưa có tỉnh lại, Lâm Vũ Hinh là người duy nhất còn thanh tỉnh, thế nhưng lại bị thương cực nặng, ngay cả cử động mạnh một chút đều không làm được, càng không có cách nào vận dụng nguyên khí.

Nàng không có ngất đi, thế nhưng cũng chỉ có thể ngồi một chút vận công trị thương, trạng thái so với những người kia tốt hơn một chút.

Vương Hạo Thần hạ thủ rất nặng, nàng muốn trong thời gian ngắn khôi phục căn bản không có khả năng.

Lần này, thật là đã bồi phu nhân lại còn gãy binh a!

Lâm Vũ Hinh mệt mỏi thở dài một hơi, đối với Vương Hạo Thần có thể nói là không gì sánh được oán hận.

Nàng trong lòng mắng hắn không có một trăm cũng có tám mươi lần.

Nàng là một cái thù rất dai nữ nhân, sau chuyện này, nàng nhất định sẽ tìm biện pháp trả thù Vương Hạo Thần, nếu không nàng thế nào có thể nuốt trôi được cục tức này?

- Oanh!

Lâm Vũ Hinh còn đang suy nghĩ sau này như thế nào báo thù, lồng giam do Vương Hạo Thần tạo ra bỗng nhiên chấn động một cái.

- Có người tìm đến nơi này?

Lâm Vũ Hinh kinh ngạc nghĩ thầm.

Bất quá ngẫm lại cũng không kỳ quái, lần này đến Đệ Thất Phong đệ tử số lượng nhiều như vậy, mà Vương Hạo Thần tạo ra lồng giam lại quá mức lộ liễu, không có người tò mò tìm đến mới là quái sự.

……….

Ở bên ngoài đúng là có một đám Thiên Sinh Môn đệ tử đang ra sức công kích lồng giam.

Bọn hắn đều là Hồng Thạch Phong đệ tử, chỉ là tình cờ đi qua nơi này mới phát hiện ra lồng giam tồn tại.

Nếu là ở bên ngoài, bọn hắn cũng không rảnh rỗi đi tìm phiền toái, thế nhưng nơi này là Đệ Thất Phong, một cái lồng giam như vậy nhìn qua quá mức không bình thường, trong đám người còn có một số kẻ tự cho là thông minh suy đoán rất có thể bên trong có ai đó phát hiện ra một đầu cao cấp linh tuyền vì thế mới bố trí lồng giam nhằm ngăn cản người khác tiến vào, ý định một mình độc chiếm đầu linh tuyền kia.

Suy đoán này vừa nói ra, liền khiến rất nhiều người gấp đến không nhịn được, vội vàng lao vào công kích lồng giam.

Đương nhiên, không phải ai cũng có suy nghĩ như vậy, dù sao đổi lại là bọn hắn, nếu thật sự là phát hiện ra một đầu cao cấp linh tuyền, có lẽ sẽ bố trí xung quanh một chút để cảnh giới, thế nhưng cho dù là thằng ngu cũng sẽ không tạo ra một cái lồng giam lớn đến như vậy chỉ để ngăn cản người khác đi vào.

Một cái lồng giam lớn như vậy, đứng từ nơi xa lắc đều có thể nhìn thấy rõ ràng, vậy còn mẹ nó tính là cái gì ngụy trang? Đây là vạch lá cho người xem lưng mới đúng!

Bất quá bọn hắn cũng có chút tò mò chuyện bên trong, vì thế đồng dạng xuất thủ.

- Oanh! Oanh!

Những người tới thực lực đều không kém, toàn bộ đều là Vũ Sư, trong đó còn có một vị Ngũ Tinh Vũ Sư đỉnh phong thực lực không kém gì Dương Vân và Lâm Vũ Hinh, tại dưới bọn hắn toàn lực oanh kích hồi lâu, lồng giam rốt cuộc cũng có dấu hiệu không chịu nổi, cuối cùng vỡ tan.

Hồng Thạch Phong đám đệ tử lần lượt đi vào, Lý Hoàng dẫn đầu, hắn lúc này đang cẩn thận nhìn xung quanh, vừa rồi để phá đạo lồng giam kia bọn hắn cũng tốn không ít sức lực, vì thế hắn cũng sinh tâm đề phòng đối với thực lực của kẻ đã tạo ra thứ kia.

Chỉ nhìn một chút, Lý Hoàng liền phát hiện trên mặt đất có không ít người đang hôn mê, hơn nữa nhìn dấu vết còn lại dường như ở nơi này vừa mới xảy ra chiến đấu.

- Là Dương Vân! Hắn là bị ai đánh thành bộ dạng này?

Lý Hoàng phát hiện một người trong số đó có chút quen thuộc, lại nhìn kỹ một chút, liền xác định được thân phận của đối phương, trong lòng không khỏi giật mình.

Dương Vân thực lực không kém hắn bao nhiêu, lại bị đánh thành đến mức này, vậy thực lực của người đã xuất thủ đả thương y phải mạnh đến mức nào?

Nếu không phải Lý Hoàng biết rõ phe mình người đông thế mạnh thì sớm đã đè xuống lòng hiếu kỳ mà quay đầu bỏ đi.

- Cái đó là... một đầu ngũ phẩm hạ đẳng linh tuyền!

Lý Hoàng lại đảo mắt nhìn xung quanh, rất nhanh liền nhìn thấy đầu linh tuyền mà Vương Hạo Thần đang ở bên trong tu luyện, hai mắt lập tức phát ra quang huy nóng rực.

Không chỉ có hắn, mà toàn bộ chi đội ngũ sau lưng hắn trên mặt đều toát ra vẻ tham lam, nhiều người thậm chí có dấu hiệu rục rịch, bộ dáng gấp không chịu nổi.

Lý Hoàng không phải đồ đần, rất nhanh liền bình tĩnh lại, hắn chỉ hơi động não một chút, liền có thể đoán được, đã có người tới trước bọn hắn một bước đi vào trong đầu linh tuyền kia, Dương Vân đám người hẳn là cũng bị đối phương đả thương.

- Các ngươi trước hết bình tĩnh một chút, nếu ta đoán không nhầm, ở nơi này còn có người khác, chúng ta muốn chiếm lấy đầu linh tuyền kia cũng không có dễ dàng như vậy!

Lý Hoàng nhìn đám người sau lưng hắn bình tĩnh nói, người đều có tư tâm, lúc này hắn nhất định phải lên tiếng, nếu không đội ngũ rất có thể sẽ rối loạn.

Lấy Lý Hoàng thực lực, ở trong tổ đội vẫn có lực chấn nhiếp không nhỏ, để cho đám người tạm thời ổn định lại.

Lý Hoàng cũng không có dấu diếm suy nghĩ của mình, đem toàn bộ nói với bọn họ, cùng thương lượng đối sách.

Lâm Vũ Hinh ở một bên nhìn thấy đám người này xuất hiện, trong lòng lập tức thất vọng, vì nàng thấy rõ ràng trong đám người này người mạnh nhất của chỉ là Lý Hoàng, đối phương thực lực cùng nàng sàn sàn với nhau tầm đó, cho dù lại nhiều người cũng không có cách nào đối phó nổi Vương Hạo Thần.

- Ha ha! Không nghĩ tới, ngươi Lâm Vũ Hinh cũng ngày thê thảm như vậy a!

Lâm Vũ Hinh đang muốn lờ đi bọn hắn, bỗng nhiên liền nghe được một đạo có chút âm lệ mà quen thuộc thanh âm, thần sắc lập tức biến đổi, vội vàng quay đầu nhìn sang hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy ở nơi đó, không biết từ lúc nào đã có một tên nam tử trẻ tuổi đứng đó.

Người này dung mạo có chút tuấn lãng, khí chất có chút âm nhu, hắn đứng cách Lâm Vũ Hinh không xa, đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng.

- Vu Kỳ!

Lâm Vũ Hinh mặt không đổi sắc nói, thế nhưng trong lòng thì lại có chút run rẩy.

Nàng đối với người này, đương nhiên là có không nhỏ ấn tượng.

Lâm Vũ Hinh nàng dung mạo không tính khuynh quốc khuynh thành, thế nhưng vẫn có thể tính là xinh đẹp hiếm thấy, vì thế tự nhiên cũng có không ít người theo đổi.

Mà Vu Kỳ, trước đó không lâu chính là người theo đuổi nàng cuồng nhiệt nhất.

Đương nhiên, nữ nhân đẹp thường rất kén chọn nam nhân cho mình, Vu Kỳ từ đầu đến cuối không có một điểm nào khiến Lâm Vũ Hinh nhìn thuận mắt, vì thế bị nàng từ chối thẳng thừng.

Vu Kỳ nhiều lần bị nàng lạnh lùng từ chối, trong lòng từ yêu biến thành hận, từ đó khắp nơi tìm nàng gây khó dễ, thậm chí còn dùng một ít âm tàn thủ đoạn đối phó nàng, đáng tiếc hết thảy đều không thành công, còn bị nàng phản kích cho tổn thất nặng nề.

Hai người quan hệ có thể nói là xấu đến cực điểm.

Lâm Vũ Hinh làm sao cũng không nghĩ tới, nàng vậy mà ở trong hoàn cảnh này gặp phải Vu Kỳ.

Nàng vận khí như thế nào lại kém đến như vậy?

Thật sự là trước gặp hổ sau lại gặp sói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.