Vương Hạo Thần tay cầm Diệu Nhật Kiếm, một thân một mình xuất hiện trước mắt mọi người.
Bất kể là Tử Dương Phong hay Ngọc Tiêu Phong đội ngũ nghe được đạo thanh âm của hắn liền đã quay đầu nhìn lại, bọn hắn không nghĩ tới, ở chỗ này còn có người khác.
Dương Vân càng là hơi nhíu lại hai hàng lông mày, cục diện trước mắt, chính là bọn hắn chiếm được thượng phong tuyệt đối, hắn cũng không muốn có kẻ khác đi vào tranh một chén canh.
Hắn đã cố gắng hành động thật nhanh, đáng tiếc vẫn là không kịp.
Thế nhưng, Dương Vân khi phát hiện người đến vậy mà chỉ có Nhị Tinh Vũ Sư tu vi, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó liền không còn đem đối phương để vào mắt.
Một cái Nhị Tinh Vũ Sư cũng muốn cùng bọn hắn tranh? Đơn giản là một chuyện cười!
Lâm Vũ Hinh cũng có chút im lặng, nàng còn tưởng đối phương tu vi rất cao mới dám mạnh miệng như vậy, ai biết chỉ là một cái tự cho là đúng gia hỏa đâu.
- Tiểu tử! Thực lực kém cỏi nhưng khẩu khí thật đúng là không nhỏ!
Một vị Tử Dương Phong đệ tử ánh mắt tựa như đang nhìn một cái ngu ngốc, nói.
Vương Hạo Thần không để đến hắn, đưa mắt nhìn Dương Vân và Lâm Vũ Hinh, hắn biết hai người này chính là hai người có quyền nói chuyện nhất ở nơi này.
- Các ngươi muốn tự mình đi, hay là muốn ta tự mình tiễn các ngươi đi?
Vương Hạo Thần lạnh lùng nói.
Nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người ánh mắt đều trầm xuống.
Quá phách lối! Căn bản là không coi ai ra gì!
- Tiểu tử! Ta thật không hiểu ngươi đến cùng là từ đâu tìm đến lòng tin, bất quá ta có thể nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi không có cách nào lành lặn ra khỏi nơi này!
Dương Vân nhe răng cười nói, trong mắt ẩn chứa từng tia lửa giận.
- Sư đệ! Ngươi quá kiêu ngạo rồi!
Lâm Vũ Hinh cũng thản nhiên nói.
- Không muốn đi? Vậy liền để ta tự mình đến!
Vương Hạo Thần không muốn nhiều lời, hắn cũng không giỏi đấu võ mồm, vì thế trực tiếp lấy ra Diệu Nhật Kiếm, chậm rãi hướng bảy người đi tới.
Đằng nào cũng phải đánh, vậy còn muốn nói nhiều làm gì?
- Ta còn chưa bao giờ thấy qua một cái cuồng vọng như vậy Nhị Tinh Vũ Sư!
Dương Vân sau lưng vị kia Tứ Tinh Vũ Sư cười cười nói, thần sắc cổ quái vô cùng.
- Dương sư huynh! Các ngươi không cần nhúng tay, để hai người chúng ta dạy cho tiểu tử kia một bài học là được!
Dương Vân đội ngũ hai vị Nhị tinh Vũ Sư cười nói, thân hình trong nháy mắt liền hướng Vương Hạo Thần lao đến.
Lâm Vũ Hinh nhìn hai người rời đi, ánh mắt hơi lấp lóe, trong lòng nảy ra một cái điên cuồng ý định, âm thầm hướng sau lưng nàng hai vị Ngọc Tiêu Phong nữ đệ tử truyền âm.
Vương Hạo Thần là đến quấy rối, thế nhưng nàng ngược lại có thể lợi dụng hắn, mượn hắn chế tạo cho nàng đội ngũ một cái cơ hội.
Hai vị nữ đệ tử sau Lâm Vũ Hinh nghe đến nàng truyền âm, trong lòng hơi động một chút, không để lại dấu vết khẽ gật đầu.
Dương Vân lúc này đang đưa mắt nhìn hai vị Tử Dương Phong đệ tử đuổi đến Vương Hạo Thần trước mặt, hắn muốn xem, người sau bị bọn hắn đến đến cha mẹ cũng không nhận ra.
Chính vì vậy, hắn lúc này không thể nghi ngờ là có chút mất cảnh giác với người bên cạnh.
Mà biểu hiện của hắn, vừa vặn rơi vào Lâm Vũ Hinh trong mắt, khiến cho nàng không khỏi mừng thầm trong lòng.
Lại ngay sau đó, Lâm Vũ Hinh trên người nguyên khí bỗng nhiên bạo phát, nàng một chưởng nhanh như chớp vỗ đi ra, vận đủ mười thành công lực, hướng Dương Vân đánh tới.
Dương Vân chỗ nào nghĩ tới mình lại bị đánh lén, lúc nhận ra đã có chút muộn.
- Ầm!
Một chưởng của Lâm Vũ Hinh dùng tốc độ cực nhanh đánh lên người Dương Vân, mà Dương Vân thì căn bản không thể tránh kịp.
Dương Vân bị Lâm Vũ Hinh đánh trúng, cả nười lập tức như gặp trọng kích bay ngược về phía sau, trong miệng phun ra đại lượng máu tươi.
- Oanh!
Cuối cùng, thân thể của hắn bắn vào một tảng đá gần đó, đem nó đúng cho vỡ nát.
Tử Dương Phong đội ngũ bất kể là ai cũng không nghĩ tới Lâm Vũ Hinh lại ở vào thời khắc này ra tay đánh lén, toàn bộ đều đứng hình mất một giây.
- Lâm Vũ Hinh, ngươi làm cái gì!
Dương Vân bên người vị kia Tứ Tinh Vũ Sư lúc này mới tỉnh hồn, lập tức rống giận một tiếng, vội vàng hướng Lâm Vũ Hinh đánh ra một chưởng, để nàng không được đà lấn tới.
Lâm Vũ Hinh đang muốn truy kích, lại bị chặn lại.
- Khụ khụ!
Dương Vân lung la lung lay từ trong đá vụn đứng lên, ho khan không ngừng, từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống ướt đẫm cả ngực áo, ánh mắt tựa như dã thú cuồng nộ gắt gao nhìn Lâm Vũ Hinh chằm chằm.
- Lâm Vũ Hinh, ta làm sao cũng không có nghĩ tới, ngươi cái tiểu bì nương này lại vô sỉ đến như vậy!
Dương Vân gằn giọng nói, trong lòng lại không gì sánh được hối hận, trách làm sao lại mất cảnh giác như vậy, để đối phương chiếm tiện nghi lớn.
Lâm Vũ Hinh im lặng không nói gì, đã làm thì cũng đừng hối hận, dù sao nàng thực sự không bỏ được đầu linh tuyền kia.
Thủ đoạn của Lâm Vũ Hinh tuy rằng không đẹp mắt, thế nhưng hiệu quả lại rất lớn, bởi vì thực lực của hai đoàn đội vốn dĩ khác biệt, nay lại bởi vì Dương Vân trọng thương mà trở nên cân bằng hơn không ít.
Lâm Vũ Hinh thực lực vốn dĩ ẩn ẩn là mạnh nhất ở nơi này, cũng chỉ có Dương Vân có thể cùng nàng chống lại, lúc này người sau chiến lực ít nhất giảm xuống ba thành, về cơ bản đã không còn là đối thủ của nàng nữa.
Lâm Vũ Hinh cùng với vị kia Tử Dương Phong Tứ Tinh Vũ Sư giao thủ mấy chiêu, người sau đã rơi xuống tuyệt đối hạ phong, chỉ có thể gian nan chống đỡ.
Dương Vân tức tốc đem một viên đan dược nuốt xuống, cưỡng ép đè xuống thương thể, bất quá như đã nói, hắn lúc này nhiều nhất chỉ có thể sử ra 7 thành chiến lực.
Thế nhưng là, Dương Vân hắn lúc này không quản được nhiều như vậy, bất kể thế nào, hắn cũng phải xuất thủ, nếu không một mình Lâm Vũ Hinh có thể trực tiếp quét ngang đội ngũ của hắn.
Bọn hắn vẫn còn có ưu thế nhân số, chỉ cần Dương Vân cuốn lấy Lâm Vũ Hinh, đợi đến khi hai vị Nhị Tinh Vũ Sư đệ tử giải quyết xong Vương Hạo thần quay về trợ chiến, nói không chừng còn có thể chuyển bại thành thắng.
- Lâm Vũ Hinh! Tiếp một côn của ta!
Dương Vân trên thân bạo phát ra nồng đậm chiến ý, hai tay xách lên thiết côn, một côn nặng nề không gì sánh kịp hướng Lâm Vũ Hinh đập tới.
Dương Vân thực lực tuy rằng đại giảm, thế nhưng hắn dù sao cũng là một vị Ngũ Tinh Vũ Sư đỉnh phong, thời kỳ toàn thịnh thực lực có lẽ cũng chỉ kém hơn Trì Lăng Tiêu một chút, tuy rằng lúc này mất đi ba thành chiến lực thì vẫn có thể so sánh với Ngũ Tinh Vũ Sư sơ kỳ, công kích của hắn, Lâm Vũ Hinh còn không dám xem thường.
Lâm Vũ Hinh rút ra bảo kiếm trong tay, cùng Dương Vân đấu cứng.
Tử Dương Phong đội ngũ vị kia Tứ Tinh Vũ Sư vốn dĩ muốn liên thủ với Dương Vân, thế nhưng lại bị Ngọc Tiêu Phong hai vị nữ đệ tử phối hợp cản lại, nhất thời thoát thân không ra.
Lâm Vũ Hinh là người thông minh, biết rõ chính mình đánh lén tuy rằng giúp đội ngũ của nàng dành lại chút lợi thế, bất quá bao nhiêu đó vẫn chưa đủ, một khi hai vị Tử Dương Phong đệ tử chạy tới hội quân, các nàng vẫn sẽ rơi xuống hạ phong, vì thế nàng nhất định phải mau chóng đánh bại Dương Vân, đó là cách duy nhất để chiến thắng tuyệt đối lúc này.
Chính vì vậy, nàng vừa giao chiến đã dùng toàn lực, ý định muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Phần còn lại, nàng chỉ mong Vương Hạo Thần có thể kiên trì lâu một chút, giúp nàng tranh thủ chút thời gian.
Dương Vân làm sao lại không nhìn ra ý định của nàng, cũng biết chính mình bây giờ không phải đối thủ của Lâm Vũ Hinh, vì thế chỉ tận lực phòng ngự kéo dài thời gian, đồng thời cầu nguyện cho hai tên đồng đội của hắn nhanh chóng giải quyết đối thủ sau đó chạy tới giúp hắn một tay.
Ở bên kia, Vương Hạo Thần cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra biến cố như vậy, đồng thời không khỏi đối với Lâm Vũ Hinh nữ nhân lau mắt mà nhìn, thật đúng là ngoan độc thủ đoạn.
Tận mắt nhìn thấy chuyện này, Vương Hạo Thần trong lòng càng thêm nghiêm nghị, âm thầm nhắc nhở chính mình sau này đối với bất kỳ nữ nhân nào cũng phải càng thêm cẩn thận.
Có nhiều lúc, nữ nhân tâm kế so với nam nhân càng thêm đáng sợ, không cẩn thận một chút, rất có thể sẽ bị đối phương ăn đến xương cũng không sót lại chút nào.
Vương Hạo Thần chuyển dời tầm mắt, nhìn hai tên Tử Dương Phong đệ tử đang hùng hổ xông tới, khóe miệng hơi nhếch lên, đây là đang xem thường hắn sao?