Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 199: Khai màn




Nhìn thấy Vạn Thiên Minh bộ dạng e ngại, tất cả Vũ Hoàng cường giả ở nơi này đều sửng sờ, sau lại đưa mắt nhìn Nhạc Thi Dao, trong mắt lộ ra vẻ suy ngẫm, vị tân tấn ngũ trưởng lão này vậy mà có thể khiến cho Vạn Thiên Minh người điên này kiêng kỵ?

Cái này làm sao có thể?

Phải biết, Vạn Thiên Minh thực lực tại trong lục đại phong chủ hoàn toàn không tính yếu, ngay cả Lý Thiên Dương cũng không áp được hắn, chỉ có tông chủ Tống Mặc Tuyên và Minh Thiên Phong phong chủ Tiêu Hàn Dư là mạnh hơn hắn, người ngoài nhìn vào, Vạn Thiên Minh thực lực đã đủ xếp vào top 3 trong sáu vị phong chủ.

Coi như nhìn khắp Đông Hoa hoàng triều, Vạn Thiên Minh đều là Vũ Hoàng có được danh khí không nhỏ, phong hào Lôi Ngục Chiến Hoàng, thực lực đủ để xếp vào vô thượng Hoàng Giả Bảng.

Lấy tính cách của Vạn Thiên Minh, sao có thể kiêng kỵ một người tu vi còn thấp hơn hắn ba cái tiểu cảnh giới?

Chẳng lẽ là vì Nhạc Thi Dao sau lưng có Lữ Thuần Quân thân ảnh?

- Các vị, đến lúc chúng ta ra tay rồi!

Cuối cùng, vẫn là Hạc Minh Tùng dùng lời nói kéo tất cả mọi người về thực tại.

Đã đến thời điểm mở ra linh tuyền phong ấn trên Đệ Thất Phong, cái này cần bọn hắn sáu người liên thủ mới làm được.

Nhạc Thi Dao không có để ý đến bọn hắn, đưa mắt xuống dưới dò xét một chút, phát hiện đạo thân ảnh quen thuộc kia, lông mày không khỏi hơi nhíu lại, hắn vậy mà không có cùng với Minh Thiên Phong chúng đệ tử cùng đi?

………………..

Vương Hạo Thần một mình đứng trong biển người, Tư Mộ Liêm sớm đã rời đi, bọn hắn hai người đều không quen tổ đội hành động, vì thế vẫn là muốn tách ra tìm kiếm cơ duyên thuộc về mình.

Có lẽ cũng sắp đến lúc rồi.

Đúng lúc này, Vương Hạo Thần bỗng nhiên phát giác được chính mình đang một người khác nhìn chằm chằm, liền theo đó quay đầu nhìn lại, liền thấy được một đạo thân ảnh quen thuộc.

Cừu nhân thân ảnh, sao hắn có thể không nhận ra?

Đạo thân ảnh kia, không phải ai khác chính là Lục Phong, hơn nữa đối phương còn không đi một mình.

Đi cùng hắn hẳn là Hồng Thạch Phong một chi đội ngũ, số lượng trên dưới chục người, đi đầu là một nữ tử mặc váy đen.

Nữ tử này dung mạo rất xinh đẹp, tuy không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng có thể xem là mỹ nữ, hai hàng lông mày dài toát lên vẻ nhuệ khí cùng lãnh ngạo, nơi tay nàng, còn cầm một thanh trường kiếm màu tím.

Quan trọng hơn là, nữ tử này dung mạo vậy mà cùng Lục Phong có mấy phần tượng tự.

Nếu như Vương Hạo Thần đoán không nhầm, nàng chính là Lục Phong vị tỷ tỷ kia, đồng thời cũng là Hồng Thạch Phong lần này đến Đệ Thất Phong người dẫn đội, Lục Như m.

Lục Phong chưa bao giờ nghĩ chính mình sẽ gặp Vương Hạo Thần ở chỗ này, hắn vốn dĩ cho rằng người sau sớm đã chết rồi.

Lục Phong bản thân trở về Thiên Sinh Môn sớm hơn Vương Hạo Thần nhiều, thế nhưng hắn cũng không dám đem chuyện của Vương Hạo Thần nói ra ngoài, hắn còn không có ngu đến mức vạch áo cho người xem lưng.

Còn chuyện hai đệ tử đi theo hắn chết thảm cũng không có ai nhắc đến, dù sao Thiên Sinh Môn đệ tử quá nhiều, hai người kia chẳng qua chỉ là tầng lớp thấp nhất đệ tử, người như bọn họ số lượng nhiều không đếm xuể, tuy nói cũng là Thiên Sinh Môn đệ tử, bất quá tông môn cũng không có quá mức để ý bọn hắn, chỉ là bỗng nhiên một hai người mà nói căn bản không gây được bao nhiêu chú ý.

Thời gian trôi qua, Lục Phong chú ý Vương Hạo Thần còn không có trở lại Minh Thiên Phong, trong lòng càng thêm chắc chắn đối phương đã chết trong miệng sói, vì thế gần như đã yên tâm, ai biết hôm nay hắn lại thấy được đối phương thân ảnh ở nơi này.

Khi Lục Phong vừa nhìn thấy Vương Hạo Thần, hắn liền sợ đến mức tê dại cả da đầu, đối phương không chết, vậy nếu như Vương Hạo Thần đem chuyện tốt hắn làm bẩm báo với tông môn, vậy hắn chẳng phải là có đại phiền toái?

Thiên Sinh Môn có thể không quan tâm những đệ tử tạp nham kia, thế nhưng bọn hắn không thể không xem trọng môn quy a, tông môn vốn dĩ không cho phép đệ tử tàn sát lẫn nhau.

Càng chết hơn là, Lục Phong hắn vậy mà nhìn không thấu Vương Hạo Thần cảnh giới.

Phải biết, lần cuối chạm mắt, hắn tu vi phải so với Vương Hạo Thần cao hơn bốn cái tiểu cảnh giới, sau khi hồi tông hắn cũng chưa từng chậm trễ việc tu luyện, tu vi lúc này cũng đã bước vào Vũ Sĩ, thế nhưng lúc này hắn ngay cả một chút tu vi cảnh giới của Vương Hạo Thần cũng không cách nào thăm dò tới.

Điều này nói rõ, đối phương tu vi cao hơn hắn quá nhiều, hắn căn bản không đủ tư cách dòm ngó.

Đã như vậy, nếu như Vương Hạo Thần đến tìm hắn đòi nợ, hắn phải làm thế nào?

Trong phút chốc, Lục Phong thậm chí có một loại xúc động muốn quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.

Bất quá, Lục Phong hắn thiên phú tu luyện tầm thường, nhưng đầu óc lại không đến nổi ngu muội, sợ hãi nhất thời qua đây, hắn rất nhanh liền làm rõ tình hình hiện tại.

Thứ nhất, coi như Vương Hạo Thần thật sự đem chuyện hắn làm nói ra, trong tay đối phương không có bằng chứng, Lục Phong hắn chỉ cần chết không chịu nhận, người trước cũng vô pháp ép hắn thế nào.

Còn chuyện hai vị đệ tử đi theo Lục Phong hắn lần đó căn bản không ai biết được, hắn không nhận, người khác có thể hoài nghi, nhưng cũng không thể cưỡng ép bắt hắn, một phần bởi vì không có bằng chứng, một phần bởi vì gia tộc của hắn ở Thiên Sinh Môn có được không nhỏ địa vị.

Thứ hai, Lục Phong hắn thừa nhận Vương Hạo Thần thực lực đã không phải hắn có thể đối phó, thiên sinh hắn thiên phú võ đạo đã không bằng Vương Hạo Thần, thế nhưng cái này không đại biểu hắn không có cách đối phó người sau.

Đừng quên hắn có một cái lợi hại tỷ tỷ, hắn cũng không tin, Vương Hạo Thần có thể trong thời gian ngắn như trưởng thành đến mức so với tỷ tỷ của hắn càng thêm lợi hại, cái này căn bản là chuyện không thể nào.

Thiên tài tu luyện tốc độ có lẽ không phải người như Lục Phong hắn có thể sánh kịp, bất quá cái này cũng phải mức độ.

Vì thế, Lục Phong hắn lúc này không có lý do gì phải sợ Vương Hạo Thần, thậm chí, Vương Hạo Thần ngược lại phải kiêng kị hắn, vì hắn có thể nhờ Lục Như m dạy dỗ một chút đối phương.

Chó cậy thế chủ, ai bảo tỷ tỷ của hắn lợi hại đây?

Nói là làm, Lục Phong rất nhanh liền tìm Lục Như m nói chuyện, đương nhiên, hắn không bao giờ đem sự thật nói với nàng, mà đem câu chuyện cải biến một chút, mục đích là để hắn trở thành người bị hại.

Lục Như m có thể hoài nghi lời nói của hắn, bất quá hắn là nàng thân đệ đệ, tình cảm tỷ đệ một mực rất tốt, nàng coi như không tin thì thế nào? Nàng có thể không giúp hắn sao?

Vương Hạo Thần nhìn Lục Phong đi đến bên cạnh Lục Như m trò chuyện, hắn không cần đoán cũng biết đối phương muốn làm gì, càng không cần ở lại nhìn tiếp, dứt khoát quay đầu đi về phía Đệ Thất Phong.

Vương Hạo Thần tự nhiên là có thể nhìn ra, Lục Phong tu vi mới chỉ là Nhị Tinh Vũ Sĩ, ở trong mắt hắn ngay cả cặn bã cũng không tính là, bình thường hắn thật không nghĩ đi lên tìm đối phương tính sổ sách, thế nhưng đối phương hết lần này đến lần khác còn có một cái tỷ tỷ.

Lục Như m thực lực Vương Hạo Thần cũng đã đại khái ước lượng qua, nàng tu vi đạt tới Bát Tinh Vũ Sư đỉnh phong, so với Tư Mộ Liêm còn cao hơn một tiểu cảnh giới, coi như nàng không có được năng lực vượt cấp khiêu chiến thì cũng không phải là người hắn có thể địch nổi lúc này, huống hồ bên cạnh nàng còn có trên dưới mười vị Hồng Thạch Phong đệ tử.

Bây giờ hắn đến đó gây sự, vậy không phải là tự tìm đường chết hay sao?

Mà lấy Lục Phong thâm trầm tính cách, coi như Vương Hạo Thần không tìm đến hắn, người trước nhất định cũng chỉ nhờ Lục Như m đến gây sự, nếu đã như vậy, Vương Hạo Thần sao có thể để toại nguyện đâu?

Đằng nào thì cũng đánh không lại người ta, chẳng lẽ còn đứng đó chờ người ta đến sau đó làm một trận đấu võ mồm? Xin lỗi Vương Hạo Thần hắn không có rảnh như vậy.

Vương Hạo Thần không tin Lục Như m dám giết hắn, thế nhưng hắn có lòng tự trọng, lại không phải người thích dùng miệng lưỡi, lúc này thực lực không bằng người ta, một khi đối đầu hắn chắc chắn sẽ ăn thiệt thòi, dù sao kẻ mạnh luôn có lợi thế hơn kẻ yếu, lui một vạn bước, coi như hắn đấu miệng lưỡi thắng thì có tác dụng gì? Tốn thời gian và tâm trí chỉ để chọc cho đối phương một lần liền thôi?

Hắn căn bản chưa bao giờ nghĩ sẽ đem chuyện Lục Phong đã làm công bố đi ra, bởi vì không có bằng chứng, ai sẽ tin hắn? Nói không chừng còn bị Lục Phong lợi dụng chuyện này cắn ngược lại hắn một cái, như vậy chẳng phải là được không bù nổi mất hay sao?

So với việc ở lại đó đấu võ mồm, Vương Hạo Thần thà tạm thời tránh đi, dành thời gian đi tìm cơ duyên thuộc về mình, đợi đến khi đủ thực lực lại đến tìm đối phương đòi cả vốn lẫn lãi cũng không muộn.

Trên thế giới này, có được thực lực mới có quyền nắm thế chủ động.

Lúc chưa có đủ thực lực, vậy tốt nhất liền tránh đi.

Vương Hạo Thần không cho rằng việc lẫn tránh kẻ địch là hèn nhát, theo hắn, đây gọi là biết lượng sức mình.

Đánh không lại người ta, chẳng lẽ không thể nhẫn nại một chút, vì sao phải ở lại đó tự đẩy mình vào thế khó?

Vương Hạo Thần xưa nay làm việc rất thận trọng, muốn mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, sẽ không tùy tiện để mình lâm vào cục diện khó giải quyết.

Ở bên kia, Lục Phong nhìn thấy Vương Hạo Thần rời đi liền sửng sờ, trong lòng không khỏi mắng to, hắn còn chưa kịp làm gì, đối phương đã chạy mất rồi, vậy còn hành sự cọng lông a!

Ngươi thực lực rõ ràng so với ta mạnh hơn nhiều như vậy, làm sao còn cẩn thận đến vậy đâu?

Lại nói, hắn cũng không có khả năng để cho Lục Như m đuổi theo Vương Hạo Thần, dù sao nàng còn có nhiệm vụ dẫn đội nơi thân, hơn nữa nàng cũng cần phải tìm kiếm cơ duyên của nàng, làm sao có thể theo hắn tùy hứng?

Lúc này Lục Phong cũng chỉ có thể cầu nguyện cho Vương Hạo Thần ở trong Đệ Thất Phong gặp phải bọn hắn, nếu không hắn cũng vô pháp làm gì đối phương.

Mà đúng lúc này, tại trên Đệ Thất Phong phát ra một đạo thật lớn dị thanh, ngay sau đó, liền có từng dòng nguyên khí hùng hậu ba động từ trên núi cuồn cuộn phát ra.

Đệ Thất Phong bên trên linh tuyền phong ấn rốt cuộc mở ra.

Vô số đệ tử ánh mắt nhìn lên Đệ Thất Phong, khó lòng che dấu vẻ hưng phấn.

Gần như cùng lúc, chúng đệ tử riêng phần mình dùng tốc độ nhanh nhất hướng Đệ Thất Phong lao đến, số lượng nhiều đến không đếm xuể.

Một màn kia, thật là đồ sộ.

Vào lúc này, trận tranh đoạt cơ duyên trên Đệ Thất Phong, rốt cuộc mở màn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.