Nghịch Lửa

Chương 68




Giữa hai bắp đùi của Lâm Vãn Thu liên tục bị anh công phá, luồng khoái cảm vừa đau đớn vừa tê liệt dội khắp cơ thể cô. Mười đầu ngón tay cô bấm mạnh vào hai bắp tay săn cứng của anh. Từng tầng mồ hôi mỏng thay phiên nhau túa trên lớp da màu đồng của người đàn ông, làm nổi bật sự gợi cảm, nam tính mạnh mẽ.

Giờ phút này, anh cuồng dã, hoang dại như một chú báo săn nguy hiểm. Sức lực kinh người của chú báo ấy liên tục dồn ép xuống thân thể Lâm Vãn Thu, khiến cô muốn nổi điên.

Đôi chân dài của cô co bấu vào vòng hông rắn chắc của anh, nhỏ giọng rên rỉ: "Sâu quá. . . . . . Đừng ngoáy nơi đó."

Bạch Thuật Bắc mải miết tiến công, đáy mắt sâu thẳm nhiễm đầy màu ái dục, mỗi cú nhấn người của anh, tựa hồ đều vọt tới nơi sâu nhất trong cơ thể và linh hồn cô. Anh vừa đâm tới, vừa kề sát vào vành tai xinh xắn, hỏi nhỏ: "Em có biết, anh nhớ em nhiều đến mức nào không?"

Nghe tiếng anh thủ thỉ bên tai, trái tim cô dần dần mềm hẳn, cả người như thể hóa thành một vũng nước xuân, trong lành thơm ngát. Thể xác và linh hồn cô, hoàn toàn rộng mở để nghênh đón anh.

Cặp mắt anh thâm trầm mà sáng ngời, con ngươi đen nhánh, sâu không thấy đáy. Lâm Vãn Thu mỉm cười, nhìn vào hình bóng của chính mình, in rõ trong đôi con ngươi màu đen ấy. Làn da của người phụ nữ trắng ngần, tôn lên những đường cong mềm mảnh, trơn tru láng mịn, thật sự là báu vật của tạo hóa. Cô kìm lòng không đậu, rướn người ôm cổ anh. Anh thuận thế bế cô lên, đầu lưỡi ướt rượt liếm láp dái tai màu hồng phấn : "Em muốn ở trên?"

Lâm Vãn Thu căm tức trừng anh. Bởi vì cô ngồi lên, nên cự vật phía dưới được đà đâm sâu hơn, thậm chí vẫn không ngừng phồng to. Cô thấp giọng rên rỉ một tiếng, dòng điện nóng đánh úp tới, lát sau hóa thành dịch lỏng tiết ra ngoài.

Hoa tâm của cô đã sưng tấy, đỏ ửng. Cả một buổi chiều, không biết người đàn ông này đã muốn cô bao nhiêu lần.

Cơ thể cô dù có dẻo dai hơn nữa, thì cũng đã đến cực hạn, huống chi, từ trước đến nay, cô luôn ở thế yếu trong chuyện giường chiếu. Lâm Vãn Thu bèn nịnh nọt mút mát bờ môi anh, nhỏ giọng nũng nịu: "Ông xã, em không muốn nữa. Đau quá à."

Bạch Thuật Bắc cực kì hài lòng với cách xưng hô này của cô. Trước kia, Lâm Vãn Thu chưa từng chủ động gọi anh như vậy. Giọng nói của cô pha lẫn trong mật ngọt tình yêu, ẩn chứa thêm ý tứ nũng nịu, khiến toàn thân anh sung sướng đê mê.

Nhưng anh vẫn chưa chịu buông tha, tay anh mâm mê hai gò ngực trắng, gẩy nhẹ hai đỉnh đồi màu đỏ đậm, vừa hưởng thụ nụ hôn của cô, vừa ú ớ đáp lời: "Anh sẽ nhẹ nhàng hơn."

Anh dừng lực không nặng không nhẹ, chĩa thanh sắt nóng rẫy lên dải đất ướt rượt nóng bỏng của cô, thanh sắt ấy càng lúc càng cứng, không hề có dấu hiệu mềm đi. Theo động tác của anh, cơ thể cô uyển chuyển lắc lư lên xuống. Nơi bộ vị e thẹn mẫn cảm của người phụ nữ phát ra âm thanh tiếng nước vẫy.

Lâm Vãn Thu không kìm được, cúi đầu nhìn xuống, hai cửa động phía dưới liên tục khép khép mở mở, bên trong tràn ra chất lỏng sáng bóng, nhơm nhớp. Theo cử động rút ra – đưa vào của anh mà vung vẫy khắp xung quanh, hình ảnh đó khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Cô vội dời tầm mắt, song phía dưới rất nhột nhạt, ngứa ngáy, lại trướng đến khó chịu. Anh đột nhiên thay đổi lực độ khiến nơi đó như bị lửa thiêu đốt, dần nóng rát lên. Cô nắm lấy tay anh, ngón tay hai người đan xen, cùng nhau đặt tại vị trí giao hợp của cả hai, ướt nhẹp và nhớp nháp.

Bạch Thuật Bắc xấu xa bắt cô cầm giữ nửa thanh sắt còn ở bên ngoài của anh. Lâm Vãn Thu có thể cảm nhận được những mạch máu phía trên đang điên cuồng nhảy nhót, cũng như cảm nhận chính xác hơn những thao tác nhuần nhuyễn của anh, sức lực rất dọa người.

Bạch Thuật Bắc chờ cô ngoan ngoãn giữ chặt không thả, lúc này mới rút bàn tay đang đè tay cô ra, chuyển sang ve vuốt nơi mềm mại của cô. Đầu ngón tay anh len vào giữa lối đi, tìm được viên thịt nhỏ liền bóp mạnh một cái. Cả người cô co rúm lại, bên trong co rút nhanh hơn. Hai vách tường thịt ấm nóng gắt gao cắn chặt anh, như thể tham lam muốn nuốt trọn tất cả của anh.

Khóe miệng anh cười khẩy, cố ý trêu chọc: "Em rõ ràng rất thích, coi em hấp tấp cắn nuốt anh này."

Lâm Vãn Thu cực kì xấu hổ, thầm khinh bỉ thân thể của mình quá nhạy cảm trước những sự động chạm, ve vuốt mơn trớn của anh. Khoang miệng ướt át của anh bất chợt ngậm lấy đỉnh đồi mẫn cảm, hàm răng nhọn cố ý day kéo nụ hồng thật mạnh. Toàn thân cô run rẩy dữ dội, hai tay chống trên đầu vai anh, chau mày chịu đựng luồng khoái cảm trí mạng này.

Đỉnh thanh sắt từ dưới đội lên trên, tay anh siết chặt vòng eo thon thả của cô. Cô liên tục co rút, lối đi bên trong càng thêm chật hẹp, nhiều lần muốn đẩy anh ra. Anh cắn răng, phải nhẫn nhịn hồi lâu, mới vượt qua cảm giác khiến anh muốn ngạt thở

"Ngoan, thả lỏng, ông xã giúp em thoải mái." Anh khóa lấy eo cô, giúp cô điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn, sau đó từ từ ép nửa thân trên của cô xuống, bắt cô triệt để thua nạp anh vào.

"Ối ——" Lâm Vãn Thu nấc lên như chú mèo con tội nghiệp, cô thật sự đã tới giới hạn mà.

Bạch Thuật Bắc đợi cô hoàn toàn ngồi xuống đùi mình mới lấy tay nhào nặn cái mông vểnh của cô. Bên trong cô vừa nóng vừa ướt, lại quá chặt chẽ. Anh sướng điên người, thỏa mãn thở hắt ra: "Em sắp bức điên anh rồi."

Hai hàng chân mày Lâm Vãn Thu vẫn nhíu chặt, cô thật sự không chịu nổi. Hôm nay, thể lực của Bạch Tuật Bắc tăng đột biến, giày vò cô đến chết đi sống lại.

Trong cơn khoái cảm ngút ngàn, tay anh bợ đỡ bờ mông cô, ép nó di chuyển lên xuống. Tuy nhiên, đợi lúc anh lơi lỏng, cô nàng Lâm không hề báo trước, liền lăn người qua một bên. Đang phiêu diêu trên thiên đường, bất ngờ bị té oạch xuống đất, cảm giác hư vô bao phủ toàn thân Bạch Thuật Bắc. Anh lập tức xụ mặt, nghiến răng: "Lâm Vãn Thu!"

Lâm Vãn Thu há mồm thở hổn hển, mệt lả nằm vật ra giường, không muốn động đậy: "Em từ bỏ, không chơi nữa."

Vẻ mặt Bạch Thuật Bắc y chang khỉ ăn ớt, bàn tay anh dò dẫm bắt được mắt cá chân của cô, dùng sức kéo về "Vậy anh thì sao? Đời nào có chuyện nghỉ chơi giữa hiệp?"

Lâm Vãn Thu liếc nhìn cự thú trong rừng rậm của anh vẫn đang giương nanh múa vuốt, hướng về phía cô hùng hổ hăm dọa. Phía trên cự thú còn lưu lại những giọt nước lóng lánh, tố cáo sự nhiệt tình vừa nãy của cô.

Mặt cô đỏ lửng, e thẹn nói: "Em...em giúp anh."

Bạch Thuật Bắc thừ người, anh còn chưa làm rõ nghi vấn trong lòng, cô đã ngồi xổm xuống trước mặt anh.

Trái tim Bạch Thuật Bắc liền tăng nhịp đập. Trên phương diện này, trước giờ Lâm Vãn Thu rất rụt rè và ngây ngô, hôm nay lại lớn mật nói ra những lời mạnh dạn đấy. . . . . .

Bàn tay mềm mại như thể không xương của cô nâng cự thú của anh lên, cổ họng anh khô khốc, hầu kết giật giật.

Một tay Lâm Vãn Thu không thể nắm vững cự thú quá to lớn, phải cố gắng hết sức để nó không bị trượt xuống. Cô vừa vỗ về cự thú vừa ngắm nhìn phản ứng của anh, không nhịn được rướn người hôn lên đôi môi nhợt nhạt của anh: "Chắc chắn anh sẽ thích ."

"Em——" Bạch Thuật Bắc còn chưa biểu đạt hết ý tứ, đôi môi của anh đột nhiên ngậm lại, hai cánh mũi hít mạnh một hơi. Bàn tay kia của cô nâng lên hai ngọn đồi trắng phau, kẹp chặt cự thú của anh, chà xát qua lại.

Khe rãnh giữa hai ngọn đồi như thể chứa hàng ngàn hàng vạn bọt biển li ti. Bọt biển đập vào cự thú, từ từ đưa anh lên đỉnh của thiên đường. Hơn nữa, cô liên tục ép chặt lại, làm anh suýt mất khống chế, muốn giơ tay mâm mê chúng.

Bụng dưới của anh hơi ê ẩm sưng đau, hô hấp càng lúc càng tăng nhanh, sắc mặt có chút khó coi: "Em, học mấy thứ này ở đâu?"

Hầu hết những kinh nghiệm của Lâm Vãn Thu đều do anh đích thân chỉ dạy. Nhưng, trong những lớp học triền miên của hai người, chưa bao giờ xuất hiện phương pháp dùng nhũ hoa giao hợp!

Lâm Vãn Thu không hồi đáp, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt chan chứa tình yêu vô bờ. Anh khẽ ngửa đầu, khoe ra chiếc cằm cương nghị cùng đường cong hoàn mỹ của cần cổ. Những sợi tóc đen mượt rũ lòa xòa xuống trán, điểm xuyết cho vẻ khôi ngô xuất chúng của anh.

Lâm Vãn Thu cảm nhận rõ ràng giữa hai chân mình lại tràn ra dòng dịch nóng bỏng, tuy nhiên nơi đó thật sự rất đau rát, khó tiếp nhận nổi sự dũng mãnh của anh thêm lần nữa.

Cuối cùng, Bạch Thuật Bắc không nhịn được, dưới sự phục vụ tận tâm tận lực của Lâm Vãn Thu, anh bắn hết ra ngoài.

Thân thể cô khéo léo nép vào ngực anh, đầu ngón tay lướt đều trên khuôn ngực vững chãi, lau hết những lớp mồ hôi còn lưu lại, đôi môi hồng nỉ non bên tai anh: "Anh tuyệt lắm! Sau này, không cần phải cố ý biểu hiện thêm nữa. Trong lòng em, anh luôn là số một, là người đàn ông tuyệt vời nhất."

Sắc mặt anh liền biến đổi, trầm tư không nói chuyện.

Thích chinh phục đã là tâm lí chung của cánh đàn ông. Vả lại, Bạch Thuật Bắc bị khuyến điểm về đôi mắt, ít nhiều gì cũng khiến anh tự ti mặc cảm, cho nên, anh ra sức thể hiện bản thân trong phương diện sinh hoạt vợ chồng, nhằm vớt vát chút thể diện trước mặt cô. Anh lần lượt chiếm giữ cô, chỉ có những lúc cô ở dưới thân anh lên tới đỉnh cao trào, anh mới có tí lòng tin vào hiện tại.

Nào ngờ, Lâm Vãn Thu vẫn nhạy cảm phát hiện được.

Ngón tay Lâm Vãn Thu vuốt ve mái tóc dài quá tai của anh, khóe miệng vẽ nên nụ cười hạnh phúc mỹ mãn: "Với em, anh là một người hùng , là ánh dương rực rỡ thắp sáng cuộc đời em. Sẽ mãi mãi là như thế, những khiếm khuyết trên cơ thể anh không bao giờ ảnh hưởng đến nhận định của em."

Bạch Thuật Bắc lật người, xoay về phía cô, bàn tay từ vòng eo cô xoa dọc lên, cuối cùng rơi trên gò má cô: "Vãn Thu, sao em có thể yêu được một kẻ tệ hại như anh? Liệu em có phải. . . . . . đang thương hại anh không?"

Lâm Vãn Thu giật mình khi nghe anh hỏi. Cô không ngờ một ngươi ưu việt, tự tin như Bạch Thuật Bắc, cũng có lúc mất đi cảm giác an toàn. Nhìn anh, cô bất giác nhớ đến Lâm Vãn Thu của ngày xưa, cũng tràn ngập e dè, sợ hãi trước tình cảm của hai người.

Bây giờ là thời thế xoay vần hay là nhân quả trước sau?

Nhìn thần thái bất an của Bạch Thuật Bắc, cô há miệng định giải thích. Thế nhưng, anh bỗng nhiên ôm chầm lấy cô, nói kiên quyết: "Mặc kệ em có thương hại anh hay không, anh nhất quyết cho rằng, đây chính là tình yêu."

Lâm Vãn Thu giương giương khóe môi, dang tay ôm lại anh. Hồi lâu sau, cô nhỏ giọng thì thầm: "Chính là tình yêu đấy anh."

-

Bạch Thuật Bắc không còn bá đạo như trước. Anh không vội vàng hối thúc Lâm Vãn Thu phải dọn về sống chung với mình, mà cho cô thời gian suy tính, cẩn thận bàn bạc tỉ mỉ với cô. Nhưng mỗi khi anh nhắc đến chuyện đấy, Lâm Vãn Thu lại trầm mặc khác thường.

Bạch Thuật Bắc biết cô do dự vì điều gì. Anh trầm tư hồi lâu, cắn rắn đề xuất: "Em có thể mời Lâm Tri Hạ đến đây sống chung với chúng ta. Hiện giờ, chúng ta là người một nhà, đương nhiên phải sống chung một chỗ."

Lâm Vãn Thu có chút kinh ngạc. Nhìn thấy vẻ điềm nhiên trầm lặng của anh, cô bất giác giãn ra hai hàng chân mày. Người đàn ông này đã biết vì cô suy tính, còn biết đứng trên góc độ của cô để nhìn nhận mọi việc.

Trong lòng Lâm Vãn Thu phỏng đoán, khả năng Tri Hạ đồng ý không cao. Song, cô vẫn hỏi ý của Tri Hạ.

Lúc đó, Tri Hạ đang bận rộn thu dọn đồ đạc ở thư phòng. Nghe xong lời đề nghị của cô, anh chỉ dừng động tác trong một giây, sau đó tiếp tục công việc đang làm : "Anh gần chuyển đến Thủy Thành rồi."

Lâm Vãn Thu trợn mắt, kinh ngạc nhìn anh. Đôi mắt cô đột nhiên bị nhòa đi, toàn thân anh như thể được bao bọc trong quầng ánh sáng nhạt. Hình ảnh mơ hồ phía trước khiến cô hoảng loạn, lòng nóng như lửa: "Đi công tác hả anh?"

Thân mình Tri Hạ hơi run lên, anh xoay chiếc ghế dựa, ngồi đối diện với cô,vẻ mặt nhu hòa và ấm áp, đáy mắt chứa ý cười nhợt nhạt: "Ở Thủy Thành có một công ty chuyên về thiết kế phần mềm trò chơi rất nổi tiếng. Họ đã gửi lời mời đến anh, và anh đã đồng ý. Vãn Thu, thấy em được hạnh phúc, anh thật sự rất mừng cho em. Bây giờ cũng đã đến lúc, anh nên đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Công ty đó có môi trường làm việc và phát triển rất tốt, cũng là ước mơ từ lâu của anh."

Lâm Vãn Thu ngơ ngác đứng trước cửa thư phòng, tựa hồ thời gian trôi qua rất lâu, cô mới hiểu tường tận ý tứ của anh: "Anh muốn rời xa em?"

Người đàn ông có đôi mắt u buồn, ẩn chứa biết bao nỗi bi thương, lúc này, đang mỉm cười nhìn cô.

Anh cúi đầu, cười khẽ một tiếng. Nhưng thật ra, anh muốn lợi dụng tóc mái trước trán để che đi tia ảm đảm lóe lên trong đôi mắt. Lát sau, anh đứng dậy, đi đến bên cô. Hai người cùng đứng trước cửa, in hai chiếc bóng xuống sàn nhà.

"Em vẫn chưa hiểu à? Từ trước đến nay, anh vẫn luôn kiếm cớ."

Lâm Vãn Thu nhíu mày tỏ vẻ không hiểu. Tri Hạ giơ tay, vuốt nhẹ đỉnh đầu cô, gương mặt anh tuấn tràn đầy sự cưng chiều, thương yêu: "Anh là kẻ thích kiếm cớ, thích đổ thừa này nọ. Nào là sợ cô độc hay sợ cái chết....tất cả đều là giả. »

Ánh mắt anh nghiêm túc, giọng nói dõng dạc, rõ ràng: "Anh chỉ sợ một điều duy nhất, chính là sợ mất em."

Lâm Vãn Thu khẽ cắn bờ môi dưới. Lúc nào Tri Hạ tỏ tình cũng dùng phương thức trực tiếp như vậy. Cô rũ mắt, không biết nên đáp lại anh ra sao. Tri Hạ nhanh nhảu nói tiếp: "Nhưng sau khi em chia tay với Bạch Thuật Bắc, anh mới phát hiện, chuyện khiến anh đau khổ nhất, là phải trơ mắt nhìn thấy em sống gượng ép, không hề được vui vẻ."

Lâm Vãn Thu nhìn anh chăm chú. Giọng nói của Tri Hạ thản nhiên trầm lặng, tựa như đáy lòng bình yên của anh: "Vãn Thu, anh không thể làm điều gì cho em, vì thế, chưa bao giờ anh dám phấn đấu cho tình cảm của mình. Trong tình yêu, không ai có thể dũng càm hơn em. Em kiên trì theo đuổi Bạch Thuật Bắc, luôn thủy chung chờ đợi cậu ấy. Hạnh phúc không lọt vào tay em thì sẽ lọt vào tay ai? Không ai xứng đáng bằng em hết. »

Những giọt lệ nóng trào ra khóe mắt, tay chân Lâm Vãn Thu luống cuống không biết nên làm gì, chỉ ngửa đầu nhìn anh bằng ánh mắt chua xót: "Anh không thể ở lại sao? Anh biết mà, em không yên lòng...bệnh tình của anh ——"

"Sức khỏe của anh rất ổn định."

Tri Hạ nhoẻn miệng cười, từ trong túi móc ra chiếc chìa khóa. Lâm Vãn Thu nhìn thoáng qua, biết đó là chìa khóa căn nhà của hai anh em đang ở: "Nơi này là nhà của chúng ta. Khi nào em nhớ anh, hoặc là những lúc bị Bạch Thuật Bắc ức hiếp hay chọc giận, em cứ thoải mái về đây, anh luôn chào đón em."

Lâm Vãn Thu cúi đầu, cố gắng kìm nén nước mắt. Đã sống gần nửa cuộc đời, có thể nói, cô vì tình yêu mà phấn đấu quên mình. Trong quá trình ấy, không ít lần bị tổn thương, bị đau đớn, cũng may cuối cùng, hạnh phúc vẫn mỉm cười với cô. Còn tình cảm cô dành cho Tri Hạ rất phức tạp, anh là anh trai, là bạn bè của cô, là nơi cô gửi gắm mọi hi vọng về tình thân gia đình. Hơn bất kì ai khác, cô luôn mong ước Tri Hạ được hạnh phúc.

Cô vừa không muốn xa Tri Hạ, vừa không nỡ trói chân anh cả đời. Anh có quyền theo đuổi ước mơ của mình.

Lâm Vãn Thu vươn tay ôm trọn gương mặt anh, nhón chân tặng anh một nụ hôn chúc phúc ngay bên má: "Anh trai, anh nhất định sẽ hạnh phúc."

-

Nử tháng sau, Tri Hạ rời khỏi Dong Thành. Sau khi anh đi, Lâm Vãn Thu mới thu xếp đồ đạc, chính thức chuyển tới biệt thự của Bạch Thuật Bắc. Mấy tháng trước, nơi này còn là chỗ ở của hai anh em, bây giờ lại trở nên hoang vắng, trống trải. Ngẫm nghĩ, cô năm nay 27 tuổi, chuyển nhà vô số lần, thế mà, chưa từng có nơi nào là chân chính thuộc về cô.

Lâm Vãn Thu bỗng dưng muộn phiền. Cô ngồi trên sô pha, buồn buồn nhìn những công nhân của công ty chuyển nhà khuân vác đồ đạc. Bạch Thuật Bắc được tài xế dìu đỡ vào nhà.

Lâm Vãn Thu nhìn thấy anh, tâm tình bỗng trở nên phức tạp. Phần hạnh phúc cô đang có sẽ ở mãi bên cô chứ? Quả thực, Lâm Vãn Thu vô cùng mờ mịt về tương lai phía trước. Mỗi ngày trên thế giới đều xảy ra biết bao biến đổi chấn động, huống chi là trái tim con người?

Có lẽ Tri Hạ rời đi, để lại cho cô nỗi sầu não bất an, khiến cô bỗng dưng yếu đuối, trở nên lo được lo mất. Bạch Thuật Bắc ngồi xuống, hai tay giam giữ cô trước ngực, anh đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô: "Lần trước chúng ta kí đơn ly hôn, em đã xem qua nội dụng trong đó chưa?"

Lâm Vãn Thu không biết tại sao anh lại nhắc đến chuyện này, cô ngờ nghệch lắc đầu.

Bạch Thuật Bắc cong cong khóe môi, chìa tay về phía tài xế. Tài xế hiểu ý, lập tức chuyển đồ cho anh.

Lâm Vãn Thu nhận đồ từ tay Bạch Thuật Bắc, chân mày nhướng lên tận trán: "Sao anh muốn em xem thứ này?"

Là đơn thỏa thuận li hôn của hai người, bây giờ nhìn lại, trái tim cô vẫn còn nhoi nhói. Bạch Thuật Bắc giữ nguyên nét cười dịu dàng, ôm chặt cô hơn: "Em đọc nội dung đi."

Lâm Vãn Thu có chút tò mò, cúi đầu đọc một lượt. Hai mắt cô dần trợn to, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh——"

"Tất cả tài sản của anh đều được sang tên cho em. Vãn Thu, sau này nếu anh còn hư hỏng, em cứ thẳng tay tống cổ anh ra khỏi nhà."

Lâm Vãn Thu khó tin nhìn người đàn ông trước mặt. Cô không ngờ anh lại làm như thế, chẳng phải những loại tình tiết huyễn hoặc này chỉ xuất hiện trên những bộ phim thần tượng hay tiểu thuyết lãng mạn thôi sao ?

Bạch Thuật Bắc không nghe cô ừ hử chi hết, bèn bật tiếng cười sảng khoái: "Chỉ là chút tiền nho nhỏ, không phải khiến em cảm động đến mức khóc hu hu đó chứ? Không nghi ngờ anh còn giấu tiền riêng à."

Lâm Vãn Thu đem mặt vùi vào cần cổ anh, lúng búng nói:"Bề ngoài nhìn sáng sủa, thông minh như vậy, hóa ra lại là một kẻ ngớ ngẩn ư? Anh nghĩ chúng ta đang đóng phim thần tượng hả? Anh không sợ em vét hết tiền bạc của anh, dẫn theo con anh, sáng mai chạy trốn biệt tăm biệt tích sao?"

Bạch Thuật Bắc cảm thấy hõm vai mình đã ướt đẫm, lòng bàn tay anh dịu dàng vuốt ve sống lưng cô: "Vì anh, em đã ngu ngơ suốt thời gian dài. Còn anh chỉ mới dại dột một lần, vẫn kém xa em đấy."

Tay anh lần tìm tay cô, nắm thật chặt: "Vãn Thu, những điều anh hứa với em lúc kết hôn, anh chưa thực hiện được. Về sau, anh sẽ dùng hành động để chứng mình tình yêu của mình. Em hãy nhìn anh thật kĩ, anh nhất định sẽ không làm em thất vọng."

Lâm Vãn Thu chớp chớp mắt, khàn giọng trả lời: "Ừm."

"Bạch tiên sinh, đã chuẩn bị xong hết thảy." Người phụ trách của công ty chuyển nhà đứng trước cửa, ngại ngùng lên tiếng.

Những tia nắng xuyên qua cửa sổ, nhuộm màu vàng ấm áp trong không gian yên tĩnh. Toàn thân Bạch Thuật Bắc được tắm trong ánh sáng vàng êm ả, anh nở nụ cười mong chờ, trịnh trọng vươn tay: "Bạch phu nhân, chúng ta về nhà?"

Lâm Vãn Thu ngắm nhìn bàn tay thon dài đầy mạnh mẽ, rồi chậm rãi ngước nhìn ngũ quan tuấn tú của anh. Tia sáng trong đôi mắt anh vẫn phân tán, chưa thể tập trung được, nhưng dưới đáy mắt sâu lộ ra sự kiên định cùng trang nghiêm, tựa như anh đang thực hiện một chuyện cực kì quan trọng, cực kì thần thánh.

Cô đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, thanh âm hơi nghẹn ngào: "Chúng ta về nhà."

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.