Nghịch Lửa

Chương 39




Quả nhiên trong hai ngày tới, Bạch Thuật Bắc không trở về nhà. Lâm Vãn Thu vẫn giữ nếp sinh hoạt bình thường. Mỗi ngày cô đưa Manh Manh đi học, sau quay trở về quán, bận rộn buôn bán tới chiều thì rước Manh Manh về. Khi cùng Manh Manh ở chung một chỗ, cô tận lực biểu hiện một cách tự nhiên nhất, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mỗi lúc ngồi một mình trong quán, Lâm Vãn Thu gỡ bỏ toàn bộ ngụy trang, bản thân thường hay thất thần, đầu óc thường hay nghĩ về Bạch Thuật Bắc.

Lúc này anh đang làm gì? Có phải cùng Cố An NInh ——

Nghĩ tới đây thì lòng đau như cắt, trái tim như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, không cách nào thở nỗi. Cô chỉ có thể vùi đầu vào công việc, lấy bận rộn để phân tán những suy nghĩ vớ vẩn. Cô lau sạch mọi dụng cụ trong bếp, cứ lau đi lau lại sàn nhà, mặc dù nó đã sạch bóng. Cô không dám để tay chân rãnh rỗi, không muốn cho tâm trí có cơ hội suy nghĩ về anh nữa.

Cô cũng đã nghĩ tới việc ngã bài với anh, nghĩ tới việc mình chủ động rời đi, nhưng còn Manh Manh của cô? Bạch Thuật Bắc chắn chắn sẽ không để cô nuôi bé, cô cũng không có tư cách đấy. Tuy nhiên cô không từ bỏ được con gái. Đã mất mà tìm lại được, đối với cô càng trân quý hơn.

Buổi tối, Lâm Vãn Thu thường lặng lẽ ngắm nhìn Manh Manh ngủ, lệ rơi đầy mặt, thấm ướt hết gối đầu. Tại sao? Tại sao cô cố gắng nhiều như vậy mà cuối cùng vẫn thua triệt để?

Ba ngày sau, Bạch Thuật Bắc về nhà.

Lúc đấy, Lâm Vãn Thu đang trong phòng bếp xắt thức ăn, nghe tiếng hô giòn giã của Manh Manh: “Ba ơi!” . Bàn tay cùng trái tim run lên bần bật, cô không cẩn thận bị dao cứa vào ngón tay, quá đau đớn.

Theo bản năng, cô rên lên một tiếng, không ngờ anh có thể nghe được.

Bạch Thuật Bắc vội vàng đi tới, hai cánh tay to khỏe khóa chặt cả người cô, anh khẽ cau mày: "Sao lại bất cẩn thế?"

Lâm Vãn Thu không nói lời nào, ánh mắt phức tạp nhìn anh chăm chú. Vẫn là một Bạch Thuật Bắc như ngày thường, không có thái độ hay biểu tình gì đặc biệt, thậm chí trên mặt anh còn hiện lên vẻ lo lắng pha lẫn tia trách cứ khi thấy cô bị thương.

Anh thật tài tình, che giấu quá kĩ, cô không thể nhìn ra bất kì sự ngụy trang nào.

Hai người đứng rất gần nhau, Lâm Vãn Thu không cách nào ép mình xem nhẹ cái mùi nước hoa phụ nữ vương vấn trên người Bạch Thuật Bắc, tựa như làn khí độc, muốn ép cô chết ngạt trong đấy.

"Em rốt cuộc là cắt thức ăn hay là tự cắt thịt mình?"

Bạch Thuật Bắc tự nhiên đem ngón tay trắng nõn hướng vào trong miệng, nhẹ nhàng mút sạch máu, sau đó, anh kéo nó xuống vòi nước, rửa thật kĩ. Thái độ của anh rất lạ, giống như cáu kỉnh, tựa hồ còn có chút ghét bỏ: "Em đúng là đần mà."

Lâm Vãn Thu cúi đầu không nhìn anh, chậm rãi rút ngón tay mình ra: "Để em đi tìm băng keo cá nhân."

Cô nhanh chóng ra khỏi phòng bếp, hai mắt đỏ hoe. Nhưng sợ Manh Manh phát hiện, cô không dám khóc, bây giờ ngoài bé ra, cô chỉ còn hai bàn tay trắng.

Bạch Thuật Bắc đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng đang rời đi của cô. Hai hàng chân mày nhíu chặt, chính giữa lõm thật sâu, hôm nay Lâm Vãn Thu rất khác lạ, vài ngày không gặp, hình như cô đã gầy đi nhiều.

Sau đó, Lâm Vãn Thu vẫn nhất quyết tự mình nấu cơm, Bạch Thuật Bắc đứng phía sau quan sát một hồi, chậm chạp rút cà vạt, nói: "Anh đi tắm."

Lâm Vãn Thu nín thở gật đầu một cái, anh khom người đặt một nụ hôn lên má cô. Cánh môi lạnh lẽo dính sát làn da như xuyên thấu qua nó, đông lạnh đáy lòng cô.

Lâm Vãn Thu chú ý lắng nghe tiếng chân xa dần của Bạch Thuật Bắc, nước mắt rơi lã chã.

Cô thật là kẻ vô dụng, không dám thẳng thắng chất vấn anh. Có lẽ, cô là kẻ hèn nhát, luôn luôn sợ hãi kết quả của việc hai người cùng ngã bài. Chỉ cần một câu nói, mọi thứ sẽ đi vào tuyệt lộ, không còn chút hi vọng.

Chiếc điện thoại đặt trong túi tạp dề rung lên vài lần, tiếng chuông rất ngắn và gấp rút. Cô cầm lên nhìn, là tin nhắn đến từ một số điện thoại xa lạ, ngón tay nhẹ nhàng ấn nút mở tin.

Đến khi Lâm Vãn Thu nhìn thấy tấm hình trong điện thoại, sau gáy như bị người ta giáng xuống cây gật sắt, đau đớn đến mức muốn lịm đi.

Lâm Vãn Thu thừ người nhìn tấm hình kia. Trong tấm hình, có một người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng tinh, gương mặt thanh tú hiện lên nét dịu dàng, kế bên là một cô gái ngồi trên chiếc xe lăn, phía trên hai người là tán cây to rộng lớn.

Bọn họ mỉm cười nhìn vào mắt nhau, bầu không khí giữa hai người vô cùng kín kẽ, căn bản không để người thứ ba xen vào. Bức hình cho người ta một cảm giác….chính là vô cùng thân mật.

Lâm Vãn Thu khó chịu ưỡn người, trái tim quá đau. Dường như nhát dao vừa rồi, không phải cứa vào tay cô, mà là chém mạnh vào chính giữa trái tim, bổ nó thành hai nửa.

Dù biết rằng những ngày qua, anh chắc chắn ở bên cạnh Cố An Ninh, nhưng khi tận mắt chứng kiến, nó vẫn như đòn đánh chí mạng, khiến cô hoàn toàn tan vỡ.

Bạch Thuật Bắc tắm xong liền ra ngoài, cơ thể sạch sẽ khoan khoái đứng sau lưng Lâm Vãn Thu. Thấy đôi mắt cô tựa như ứ máu, anh vội vàng nâng cằm cô lên, để cô nhìn vào mắt mình.

"Sao vậy?"

Trong lòng anh nhói lên một cái, giọng nói cũng mềm đi hẳn, sau đó cúi đầu thấy trong tay cô đang cầm một vật nhỏ, miệng anh bất đắc dĩ tràn ra tiếng cười nhẹ: "Cắt cà rốt cũng khiến em khóc đến đỏ hai mắt?"

Nhìn đôi mắt đỏ hồng tựa như mắt chú thỏ nhỏ, trái tim Bạch Thuật Bắc đập loạn một nhịp.

"Nào, để anh trai thương em." Nói xong, anh bèn nâng khuôn mặt cô lên, dùng miệng tỉ mỉ hút sạch những giọt lệ còn vương trên hai khóe mắt cùng hàng mi đẫm nước, lòng ngón tay dịu dàng vuốt ve môi cô, "Ngốc chết đi được. Thôi để anh làm cho."

Lâm Vãn Thu thấp giọng "Ừ" một tiếng, đứng qua một bên, bắt đầu cắt salad. Hiện tại, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn rồi sẽ không khống chế được bản thân liên tưởng nhiều hơn.

Bạch Thuật Bắc giúp cô cắt hết phần cà rốt còn lại, sau liền dán sát cô, không chịu ra ngoài. Thi thoảng còn phụ giúp cô rửa cá, lấy dầu ô liu, ân cần một cách khác thường.

Sự ôn hòa của anh ngày hôm nay, nếu như là trước kia, cô cầu còn không được. Nhưng bây giờ, chỉ thấy châm chọc. Vì sao anh như vậy? Nội tâm cảm thấy có lỗi nên muốn bù đắp, bố thí cho cô sao?

Một nhà ba người dùng cơm xong. Bạch Thuật Bắc cùng Manh Manh xem phim hoạt hình.

Anh ôm Manh Manh trong ngực, chốc chốc lại đút múi quýt vào miệng bé, còn kiên nhẫn thảo luận những tình tiết trẻ con với bé, nhìn ra được tâm tình anh rất tốt.

Đang xem thì di động của Bạch Thuật Bắc đổ chuông, anh cúi đầu nhìn, biểu cảm bỗng chốc phức tạp, trực tiếp cúp máy không nhận.

Lâm Vãn Thu không ngồi ở dưới nữa. Cô lên lầu, vào phòng ngủ, ngồi trên giường gấp quần áo vừa mới giặt sạch cho Manh Manh, tâm trí bất giác lại suy nghĩ miên man. Bạch Thuật Bắc đang đợi cô chủ động mở miệng sao? Hoặc là anh căn bản không thể ly hôn. Dù sao quân hôn cũng khắc nghiệt hơn hôn nhân bình thường. Nếu Bạch Thuật Bắc xem trọng sự nghiệp sẽ không dễ dàng mở miệng đòi ly hôn.

Đang suy nghĩ liên miên, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Lâm Vãn Thu ngẩng đầu liền đón nhận đôi đồng tử đen nhánh, trầm tĩnh của Bạch Thuật Bắc. Anh mặc bộ quần áo ở nhà, có màu xám tro, hai tay nhét vào túi quần.

Dáng vẻ kia thật khiến người ta mê muội, Lâm Vãn Thu vội vàng cúi thấp đầu: "Sao anh lên đây?."

Bạch Thuật Bắc đến ngồi cạnh cô, không lập tức nói chuyện, ngược lại cẩn thận quan sát cô: "Tâm tình em không tốt?"

Động tác gấp quần áo của Lâm Vãn Thu hơi chậm lại, gật đầu một cái: "Ừ, cả ngày bận bịu trong quán nên hơi mệt."

Lúc này, Bạch Thuật Bắc giống như thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo, lòng bàn tay anh dịu dàng mơn trớn đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp: "Công việc cực quá thì đừng làm nữa, em ở nhà nghỉ ngơi, tập trung chăm sóc cho Manh Manh đi."

Không biết Lâm Vãn Thu lấy đâu ra dũng khí, bỗng chốc ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt cô lóe ra tia trào phúng thêm chút hoạnh họe, nhìn thẳng mắt anh: "Anh muốn biến em thành bảo mẫu?"

Bạch Thuật Bắc liền giật mình, giọng điệu của cô làm anh không vui, sắc mặt đột nhiên tối xuống vài phần: "Nói bậy bạ gì vậy? Lâm Vãn Thu, tôi chỉ quan tâm em thôi."

Lâm Vãn Thu cắn môi, khóe môi khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn lặng thinh, tiếp tục cúi đầu làm việc.

Bạch Thuật Bắc chau mày, biểu cảm có chút khó coi, lát sau nhẹ giọng vỗ về cô: "Nếu em thích, anh sẽ giúp em mở một cửa hàng lớn hơn, ở khu vực nào thì tùy em chọn."

Lâm Vãn Thu chợt sinh ra ảo giác, Bạch Thuật Bắc bắt đầu ra điều kiện rồi à? Một giây sau, có phải anh sẽ đề cập đến chuyện ly hôn? Định tặng viên kẹo trước khi giáng một bạt tay cho cô sao?

Lâm Vãn Thu gấp xong quần áo bèn đem đống đồ bỏ vào trong tủ của Manh Manh. Cô trầm tư đứng trước tủ quần áo, tay run lẩy bẩy, nhét nhiều lần mới có thể xếp chỉnh tề vào tủ. Nào ngờ câu nói tiếp theo của Bạch Thuật Bắc hoàn toàn bất đồng với những lời kịch cẩu huyến trên truyền hình, khiến cô ngơ ngác.

"Sinh nhật vui vẻ ——" Anh bỗng nhiên vươn tay ôm lấy cô, hơi thở ấm nóng phả vào sau tai.

Cần cổ đột nhiên lạnh lẽo, cô cúi đầu ngắm nhìn sợi dây chuyền. Viên kim cương sáng dưới ngọn đèn phát ra hào quang chói mắt, sợi dây dính trên da thịt, mang tới làn khí lạnh thấu xương.

Cô từ tấm gương của tủ quần áo liếc nhìn Bạch Thuật Bắc. Anh cúi đầu mút nhẹ cần cổ thon dài của cô, từ từ ngẩng đầu, nét mặt cực kì chuyên chú, miệng kề sát tai cô, nói nhỏ: "Hôm nay là sinh nhật em đấy. Bé ngốc, quên rồi à?"

Quả thật cô đã quên, ngày trước là Tri Hạ cùng cô ăn mừng. Năm nay, anh ở viện an dưỡng, cô đã sớm quên béng đi. Không ngờ còn có người nhớ, thế nhưng lại là Bạch Thuật Bắc. . . . . .hơn nữa lại vào lúc này.

Bạch Thuật Bắc xoay người cô qua, đối diện với anh: "Dạo này anh quá bận, tạm thời tặng món quà này, lần sau sẽ bù đắp thứ tốt hơn."

Lâm Vãn Thu có cảm giác một giây trước cô vẫn còn khổ sở dưới địa ngục, một giây sau anh đột ngột kéo cô lên đám mây bồng. Nhưng bởi vì câu nói cuối cùng, đám mây ấy từ từ tan vỡ, cô dần rơi xuống chỗ cũ.

"Cám ơn." Lâm Vãn Thu thấp giọng nói lời cảm ơn, trong lòng ngũ vị tạp trần, vừa đắng vừa chát, lại thêm những cảm xúc không thể nói rõ. Hóa ra, ngày trước cô là kẻ tầm thường đến thế, dễ dàng bị những biểu hiện giả dối của anh mê hoặc, còn bây giờ, cô xin chừa, không dám tin tưởng bất kì điều gì nữa….

Thấy cô như vậy, trên mặt Bạch Thuật Bắc lộ vẻ thất vọng, tay đang nắm bả vai cô thoáng dùng sức: "Em không thích cái này?"

"Không phải." Lâm Vãn Thu ngẩng đầu cười cười, chỉ là nụ cười ấy không cách nào che dấu được tia khổ sở, "Em rất thích, cũng rất vui mừng, anh xem này, em mừng đến sắp khóc rồi."

Hai cánh mũi dùng sức hít thật sâu, cô không muốn lộ tâm tình thật trước mặt người đàn ông giả dối này.

Bạch Thuật Bắc nhìn đăm đăm vào hai con ngươi của cô, thấy trong đấy lóe lên những tia nước mờ, anh có chút thỏa mãn mà chua xót. Cô gái này rất dễ bị anh làm cảm động, luôn mềm lòng với anh. Anh mỉm cười, véo nhẹ mũi cô: "Anh muốn dành cho em sự bất ngờ, nhưng không phải là biểu hiện bất ngờ đến mức này."

Lâm Vãn Thu nghi ngờ liếc anh một cái. Anh nắm cằm rồi cắn cắn đôi môi cô: "Em có nên đáp lễ cho anh không?"

Lâm Vãn Thu luống cuống trả lời: "Em không có. . . . . . Tiền."

"Không cần tiền, lấy thịt đáp lễ là được." Khóe miệng anh lộ vẻ xấu xa, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê lỗ tai cô, "Buổi tối anh sẽ nhận phần lễ của em."

Buổi tối, Lâm Vãn Thu hoàn toàn không thể hòa nhập cùng anh. Mặc anh trêu đùa thật lâu, thân thể cô vẫn khô khốc. Xoay qua xoay lại một hồi, Bạch Thuật Bắc cũng dần chán nản, lửa dục tặt lịm, uể oải nằm xuống cạnh cô: "Ngủ đi."

Lâm Vãn Thu lặng lẽ xoay người, khép chặt hai mắt.

Bạch Thuật Bắc trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn xoay người, từ đằng sau ôm cô vào lòng. Thanh âm của anh thật trầm thấp, vang trong bóng đêm có chút không chân thật: "Vãn Thu, không có em bên cạnh, anh không cách nào ngủ ngon được."

Câu này tựa như làm nũng, tựa như cảm thán, lại không thể giúp thân người lạnh ngắt của Lâm Vãn Thu nóng lên nửa độ.

Bạch Thuật Bắc nói xong, càng dính sát cô hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.