Nghịch Lữ Lai Quy

Quyển 1 - Chương 12: Thời gian đánh mất - Âm Hồ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùi của thuốc khử trùng……

Y mơ màng nghĩ, bên tai có tiếng ai đó đang nói chuyện, nói cái gì thì nghe không rõ, chỉ cảm thấy có chút ồn ào, tạm thời mất đi quyền khống chế thân thể, trong đầu hỗn độn mơ hồ, mệt mỏi dường như xâm nhập đến tận xương tủy, vì vậy mà y không hề miễn cưỡng giãy dụa nữa, bỏ mặc bản thân lại một lần nữa rơi vào giấc ngủ tối đen.

Một giấc ngủ này rất lâu rất lâu, đã không còn nhớ rõ bao nhiêu năm rồi không có để mặc giấc ngủ của mình như vậy. Y đã quen đi lại ở nhiều nơi khác nhau, gặp gỡ nhiều người khác nhau, mắt thấy bọn họ vui buồn, rồi sau đó nhất nhất quên đi, mỗi lần một mình trong thời khắc đêm khuya người vắng chỉ hoài niệm về người con gái thích bầu trời đêm ấy.

Không có một ai làm cho y buông lỏng được như thế, mà ánh sáng rực rỡ trong thành thị cũng tách những ánh sao ra khỏi bầu trời, chúng nó từng chút từng chút mất đi ánh sáng lấp lánh, mất đi sức sống…cuối cùng, mất đi dấu tích.

Y đi qua rất nhiều con đường, chung quy là mái chèo rẽ sóng, nước chảy xa xôi ___không nhớ rõ được từng nơi.

Điểm cuối cùng…là đại sa mạc nhỉ, thấy rất nhiều yêu ma quỷ quái kì lạ, quái vật mặt người dạ thú…hoang đường như một giấc mộng dài, còn có con mọt sách ngốc nghếch kia, năm lần bảy lượt khiêu chiến lương tâm của y……

Con mọt sách già giáo sư Mạc, giáo sư Mạc……

Ý thức của An Tiệp vụt trở nên thanh minh, không biết có phải do thời gian nằm quá dài hay không, thân thể có chút chết lặng không nghe sai sử, cái mũi lại mẫn cảm dị thường, tràn ngập xung quanh đều là mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, nồng nặc đến mức khiến cho y khó chịu. An Tiệp âm thầm nghi hoặc, không dám tin mình còn có thể sống sót trong tình huống đó.

Từng chút từng chút điều chỉnh hô hấp, An Tiệp chậm rãi mở to mắt, tầm mắt từ mơ hồ đến rõ ràng, thứ đầu tiên trông thấy đúng là một cái trần nhà trắng toát___Quả nhiên là bệnh viện.

Người nào xông vào nơi nguy hiểm đó đưa mình về đây? Là đội hành thương hay là nhóm khảo cổ nào khác? Có phát hiện quái mặt người hay không? Thẩm Kiến Thành, còn có những vũ khí không thể để lộ ra ngoài ánh sáng kia phải giải thích thế nào…… Trong giây đầu tiên mở mắt ra đã có bảy tám ý niệm trôi qua đầu y, đúng rồi, còn có chuỗi hạt ngọc xanh kì quái kia nữa.

An Tiệp vô thức rời tầm mắt, trên cổ tay không có gì cả…… Không có gì cả.

Y lắp bắp kinh hãi, trong nháy mắt đồng tử trợn to nhìn chằm chằm vào cổ tay mình, cũng không quản bên trên còn treo bình nước muối mà rút mạnh về nhìn cho kĩ____  Là tay của mình, bàn tay đã theo mình hơn ba mươi năm cả nửa đời người, sẽ không nhận lầm, chỉ là…..

Nhiều năm lữ hành nhận hết gió táp nắng nung, đôi tay này tuyệt đối không thể trắng nõn nhẵn nhụi như thế được, làn da sạch sẽ như thiếu niên, trong cổ tay còn có một nốt ruồi son nho nhỏ, An Tiệp nhìn cái nốt ruồi son như gặp quỷ, y nhớ rất rõ ràng, năm hai mươi lăm tuổi khi Mộc Liên mất đi, nốt ruồi son này đã bị y chính tay khoét bỏ, chỉ để lại một vết sẹo dữ tợn vô cùng….

Y nhẹ nhàng xốc lên cái áo bệnh nhân trên người mình, vết thương bị Thẩm Kiến Thành bắn trúng không còn một chút dấu vết, còn có nơi bị tảng đá rơi xuống rách toác, trước mắt cũng chỉ vì nằm giường quá mềm nên hơi mỏi mà thôi, cái này không đúng!

“Ô, nhóc con cậu tỉnh rồi hả.” Một cô y tá đứng tuổi vừa lúc đi vào thấy y đang ngơ ngác ngồi, tưởng rằng y vừa mới tỉnh lại còn đang mơ màng, liền cười tươi thân thiết,“Nằm mấy ngày phỏng chừng không dễ chịu, mệt lắm hả, cậu đừng lộn xộn, chị đi gọi bác sĩ cho. Yên tâm, không có chuyện gì lớn đâu.”

Là chuyện lớn đó!

An Tiệp thấy cô nói xong muốn đi, tranh thủ thời gian hỏi: “Chị à, tôi đang ở bệnh viện nào đây? Làm sao vậy?”

Y tá nghĩ nghĩ: “Cậu ở đâu tới? À…chẹp, xem cái trí nhớ của chị này, cậu chẳng phải là thằng nhóc được một đám người đưa tới đây hay sao ? Ôi, chị cũng không rõ có chuyện gì xảy ra đâu, nghe người ta nói cậu ngất xỉu trong trấn, cũng không biết bao nhiêu lâu mới được người ta phát hiện, đưa đến bệnh viện huyện này, lúc đầu còn tưởng cậu bị cảm nắng ấy chứ.”

Ánh mắt cô y tá đầy vẻ hóng chuyện: “Chị nói này thanh niên, cậu là người nơi khác đúng không? Bỏ nhà đi bụi hả? Ờ đúng rồi, trên người cậu rơi ra cái ví da này, bên trong còn có ảnh chụp.” Cô y tá hất cằm về phía chiếc ví bên gối An Tiệp.

An Tiệp nhìn theo ánh mắt của cô, liếc thấy chiếc ví mình lấy xuống trên người giáo sư Mạc trước khi ông chết, trong lòng hơi hơi chua xót. Nhưng mà… thanh niên? Trong trấn? An Tiệp kiềm chế nghi ngờ: “Chị à, tôi vừa mới chạy vào đại sa mạc, không mang người dẫn đường, thiếu chút nữa lạc chết, cuối cùng tiêu hao hết hàng tiếp tế mang theo, có thể có chút mất nước nhỉ?”

“Có thể không hay sao, nếu chỉ cảm nắng làm sao mà hôn mê mấy ngày được? Lúc cậu được đưa tới nội tạng đều có chút suy kiệt, nhiều ngày không ăn uống phải không ?” Cô y tá trừng mắt lườm y một cái,“Tuổi còn trẻ không học hành tử tế, đang yên đang lành chạy lung tung làm gì? Một mình vào đại sa mạc, gan của cậu thật không nhỏ, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì bố mẹ cậu làm thế nào bây giờ……”

“Ấy, từ từ đã chị ơi, tôi có chút hồ đồ, thì là, hôm nay ngày mấy nhỉ ?” Vị này có chút cuồng thuyết giáo, một trận té tát đổ xuống đầu An Tiệp còn có xu hướng tăng mạnh, phải tranh thủ ngắt lời cô ta.

“Mồng mười tháng tám, cậu nằm hai ngày rồi.”

Mồng mười tháng tám…… là năm ngày sau khi mình bất tỉnh trong đại sa mạc….. Chờ một chút, An Tiệp hỏi tiếp: “Mồng mười tháng tám năm nào?”

“Năm hai lẻ chín chứ nhiêu, ngốc thật rồi hả?” cô y tá cười ra tiếng,“Được rồi, chị đi gọi bác sĩ cho cậu đây, đừng có để lại di chứng gì mới tốt.”

Mồng mười tháng tám năm hai ngàn không trăm linh chín, năm ngày sau khi An Tiệp ba mươi sáu tuổi thiếu chút nữa chết trong đại sa mạc, y thần bí đến được cái bệnh viện huyện này, còn…có vẻ là ở trong thân thể trước khi y hai mươi lăm tuổi.

Trên thực tế, sau khi y soi vào cái gương trong nhà vệ sinh trông thấy bộ dạng của mình, thì cảm thấy thân thể này không lớn hơn mười tám tuổi.

Thiếu niên có mái tóc mềm mại hơi dài, buông xuống trên cần cổ, màu tóc trời sinh không phải rất đen mà gần như nâu sẫm, khuôn mặt thiếu đi dấu vết tháng năm dãi nắng dầm sương, làn da hiện lên cái nhẵn bóng đặc hữu của thân thể trẻ tuổi, bởi vì trạng thái cơ thể không được tốt mà có chút tái nhợt…… ngoại trừ mỏi mệt tang thương trong ánh mắt.

An Tiệp yên lặng nhìn chằm chằm vào cái người quen thuộc mà lạ lẫm trong gương, y nghĩ, ngoại trừ cái thần sắc không hòa hợp kia, y gần như phải tin rằng mình vừa tỉnh lại đã biến thành mười tám tuổi, nhưng mà…… Khi y mười tám tuổi Mộc Liên còn sống, còn có rất nhiều thanh xuân để mà hoang phí, trong lòng còn ôm ấp rất nhiều khát khao…… Mà tháng tám nóng bức năm hai ngàn lẻ chín này, y chỉ lấy lại được một túi da nhìn qua còn trẻ.

Hai tay y chống lên bồn rửa mặt, chôn đầu xuống thật sâu, lại đột nhiên không biết dùng biểu cảm gì mà đối mặt với sự thật vớ vẩn này, chỉ có thể khẽ cười thành tiếng, một cây dưa chuột già như y, bị thứ nước màu xanh trong chuỗi ngọc kì quái kia cọ rửa một lần, vì thế mà biến non ?

Vật đổi sao dời, vật đổi sao dời là dời đi ít nhất một nửa tuổi đời của y ấy hả?

===========

Mười phút sau, An Tiệp mượn điện thoại ở quầy phục vụ khu nằm viện, do dự một chút, ấn một dãy số mà y cho rằng đời này không còn cơ hội ấn lại nữa.

Đầu dây bên kia nửa ngày mới nghe máy, giọng đàn ông trầm thấp truyền tới, ngữ điệu mang theo một phần cẩn thận và đề phòng chẳng làm cho người ta vui vẻ: “Ai đấy?”

An Tiệp dừng một chút, biểu cảm trên mặt hơi nhu hòa xuống: “…… Túy Xà?”

Người bên kia ngừng hô hấp, giọng nói đột nhiên bị đè nén,  nếu như nghe kĩ thì lại có thể thấy được trong giọng nói bị đè nén đến mức có chút uy hiếp ẩn chứa mấy phần vội vàng: “Cậu là ai ? Tại sao lại biết số máy này?”

An Tiệp nở nụ cười: “Là tôi, An Ẩm Hồ.”

Đầu dây bên kia nửa ngày không thấy động tĩnh, mãi sau, giọng nam trầm thấp cố nén run rẩy mới truyền tới trong ống nghe: “Ẩm Hồ…… Ẩm Hồ?! Mi còn sống? Ông phắc! Con mẹ mi mấy năm nay chui rúc ở chỗ quái nào? Thằng nhóc chó chết mấy năm nay sao không liên lạc với ông, mi……”

Lời nói của Túy Xà càng ngày càng khó nghe, đến cuối cùng quả thực đem mười tám đời tổ tiên già trẻ gái trai nhà An Tiệp ra thăm hỏi mấy lần, An Tiệp giơ ống nghe nghe đến là nhiệt tình, nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng nở rộ, đây là lần đầu tiên y phát hiện ra bị người ta chửi cũng là một chuyện vui sướng trong đời, thì ra bản thân có khuynh hướng M tiềm ẩn.

Túy Xà biểu diễn kĩ thuật chửi người cao siêu suốt năm phút đồng hồ, cuối cùng miệng đắng lưỡi khô hết từ để chửi, bấy giờ mới thở dốc một hơi, An Tiệp nghe thấy bên kia truyền tới tiếng uống nước, khẽ nhắc nhở một chút: “Uống xong lại chửi tiếp đi.”

Túy Xà rầu rĩ lẩm bẩm một câu: “Hết từ rồi, chửi tiếp sẽ lặp lại.”

An Tiệp cười ầm lên.

“Cười cái rắm!” Giọng nói của Túy Xà dường như cũng mang theo ý cười,“Mi chui trong cái xó nào trồng nấm độc rồi hả? Mau lăn về đây cho ông!”

An Tiệp nghĩ nghĩ, báo cáo đầy đủ tên và địa chỉ bệnh viện mình đang ở: “Bây giờ tôi đây toàn thân mọc nấm độc, sở nghiên cứu coi tôi là E.T (1) muốn áp tải đi giải phẫu, anh em à, chờ ngài cứu viện đó.”

Túy Xà bên kia hình như đang sai người điều tra, dừng lại một hồi, có chút nghi hoặc: “Mi chạy tới cái chỗ chim không thèm ị đó làm gì? Ủng hộ Đại Tây Bắc hở?”

An Tiệp buồn bực nhìn cái tay trắng nõn trắng nà có thể mang đi làm tay mẫu (2) của mình: “Tôi đây thực sự bị người ngoài hành tinh tập kích, không lừa ông đâu, thế nhá, có rảnh phái người tới nhìn một cái là hiểu ngay.”

Tám tiếng sau khi gác máy, một chiếc máy bay trực thăng hạ xuống từ bầu trời huyện nhỏ khiến cho vô số người vây xem, suýt nữa đã tạo nên ách tắc.

Một lũ đàn em không hiểu đầu cua tai nheo trợn mắt nhìn lão đại Túy Xà bình thường muốn nói gì tâm lý cũng phải quanh co tám khúc nhà mình, sau khi nhận một cuộc điện thoại, trực tiếp khởi động máy bay trực thăng bay đến cái huyện nhỏ không chút tên tuổi này, sau đó hấp tấp vọt thẳng vào khu nằm viện, nhất thời ai nấy âm thầm biên soạn vô số phiên bản.

Là con riêng thất lạc nhiều năm không gặp? Tình nhân sinh ly tử biệt trong bóng tối? Hay là ân nhân cứu mạng thần bí khó lường?

Túy Xà tháo kính râm, vết sạo dài cạnh mắt trái đích thị hình tượng đại boss điển hình trên TV, tuy nói loại boss này ngoài phá hoại địa cầu và phóng thích khí thế vương bát (3) thì chả còn gì đặc biệt, chính là ông chú kì quái vẻ mặt đằng đằng sát khí này vẫn làm cho mấy em y tá trong khu nằm viện sợ đến choáng váng.

Túy Xà u ám hỏi: “An Ẩm Hồ ở phòng nào?”

“Cháu cháu cháu…… không biết……”

Rầm ! Đập suýt vỡ cái bàn, Túy Xà rít ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Ta hỏi lần nữa, An Ẩm Hồ ở……”

“Được rồi được rồi, ông anh đây là cướp ngân hàng hay là diễn phim kinh dị thế?” Người này nói chuyện kéo âm cuối ra thật dài, mang theo cái lười nhác thờ ơ đặc hữu, Túy Xà cảm giác lời muốn nói đột nhiên cứng ách trong lồng ngực, làm cho trong ngực buồn bực đến khó chịu.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà chú mục vào thiếu niên mặc quần áo bệnh nhân tựa bên khung cửa…Ờ, phải là mỹ thiếu niên mới đúng. Ánh nhìn khi ngó Túy Xà lão đại nhà mình chuyển từ khiếp sợ thành thâm ý sâu xa_____Làm anh em nhiều năm, giờ mới biết ngài có khẩu vị này đấy.

Đợi cho Túy Xà thật vất vả bình phục dòng suy nghĩ của mình mà chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên này xong, lại cứng còng ngơ ngẩn cả người.

__________________

Chú giải:

(1) E.T: Nhân vật người ngoài hành tinh trong phim E.T The Extra Terrestrial

images

(2)  tay mẫu: (nguyên văn 手模) là 1 nghề đặc biệt, dùng đôi tay đẹp và khéo léo tạo thành hình dạng đẹp mắt, thường dùng để quảng cáo sản phẩm.

134375131550180493c1613

ext-20100621150124-463889082

1211071019593525

(3) khí thế vương bát: chữ vương trong đây là vương giả, nhưng vương bát là con rùa. Từ này có nghĩa chỉ khí thế ra vẻ vương giả, thực chất không có gì đáng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.