Nghịch Ái

Chương 8




Editor: Phương Nam công tử

Beta-reader: Tử An tiên sinh

Mùa hè cực nóng vừa trôi qua, tiếp theo đó chính là mùa thu xào xạc.

Lăng Thanh Lam và con mình sống chung đã ba tháng rồi.

Ba tháng này, là thời gian hạnh phúc nhất trong mười năm qua.

Ngay từ đầu thái độ Lăng Thanh Lam đối với đứa con chỉ là hoang mang sợ hãi, đến bây giờ mới có thể thản nhiên tiếp nhận. Một người từng không tin tưởng chút nào cuối cùng cũng tin rằng hạnh phúc lần này là thật.

Cường Cường luôn bám dính lấy y, nhưng Lăng Thanh Lam tuyệt đối không thấy phiền, trái lại ước gì được cùng đứa con một chỗ dù chỉ chốc lát.

“Đã biết, con lái xe chậm một chút, ba sẽ chờ con, nghìn vạn lần đừng tăng tốc độ nga, ân… Gặp sau.” LăngThanh Lam cười cười rồi tắt di động.

“Giáo sư!”

“A ——” phía sau thình lình xảy ra tiếng la khiến Lăng Thanh Lam sợ đến thét lên một tiếng kinh hãi.

Hoàng Mỹ Trân không biết mình doạ giáo sư sợ đến như vậy, lập tức ngượng ngùng tự trách: “Xin lỗi xin lỗi, giáo sư, em không phải cố ý doạ thầy.”

“Không… Không sao, có chuyện gì à?” Bởi vì mới cùng con trai nói lời tâm tình, Lăng Thanh Lam có chút lo lắng chẳng biết cấp dưới của y có nghe được không, thế nên biểu tình có hơi gượng gạo.

“Là như vầy, giáo sư, có thể hay không nhờ thầy giúp em một việc gấp?”

“Là việc gấp gì?”

“Em muốn… Muốn mời giáo sư giả bộ là bạn trai em.”

“Cái gì?” Lăng Thanh Lam trừng lớn mắt.

“Một chút là ổn thôi. Van cầu thầy, giáo sư, chuyện này đối với em rất quan trọng, có thể nhờ ngài giúp em được không?”

“Không được. Tôi không thể đáp ứng.” Lăng Thanh Lam một mực từ chối.

Đùa sao, chỉ một lời “Nói dối vô tội” với con mình đã phải đề phòng lo lắng rồi, làm sao có thể chán sống mà đi đóng giả bạn trai người ta.

“Giáo sư, thầy không thể giúp em một chút sao? Em biết em vừa mới đến bệnh viện không bao lâu mà lại đưa ra thỉnh cầu như vậy thật sự là rất khó xử thầy, nhưng em thực sự có nỗi khổ riêng, thầy có thể giúp em không?”

“Xin lỗi, Hoàng y sĩ, tôi không thể đáp ứng cô, phiền cô đi tìm người khác.”

“Giáo sư thầy thực sự không quan tâm sao?”

“Hoàng y sĩ, xin lỗi, tôi thực sự không thể đáp ứng.”

“Như vậy a… Em đã biết, ngại quá, quấy rầy giáo sư rồi.”

Lăng Thanh Lam rất ít khi thấy học sinh luôn luôn cởi mở của mình uể oải như vậy, không khỏi có chút không đành lòng. Nhưng khuôn mặt cậu con thoáng cái hiện lên trong đầu, y lập tức bỏ đi ý niệm đồng cảm sắp nhen nhóm.

“Tôi đi trước, hẹn gặp lại.” Lăng Thanh Lam thản nhiên gật đầu rồi xoay người rời đi.

“Hẹn gặp lại, giáo sư.” Hoàng Mỹ Trân hơi khom người.

Tạm biệt học trò cũ cũng đồng thời là cấp dưới hiện giờ, Lăng Thanh Lam bước nhanh ra cổng bệnh viện, ngay khi nhìn thấy đứa con, liền đem chuyện này hoàn toàn để qua một bên.

“Papa, tối nay chúng ta đừng nấu cơm, ngày hôm nay ra ngoài ăn đi, ba muốn ăn cái gì?”

“Cái gì cũng được.” Lăng Thanh Lam cười cười nhìn cậu con. Kỳ thực chỉ cần cha con bọn họ cùng ở một chỗ, ăn quán ven đường cũng giống như ăn sơn trân hải vị.

“Vậy ăn món Nhật đi, trên núi mới mở một ôn tuyền hội quán, sau khi ăn xong chúng ta còn có thể tắm suối nước nóng.”

“Được.”

Lăng Cường nhìn thấy đôi mắt ba mình toả sáng thì biết mình đã đề nghị đúng.

“Đến, thắt dây an toàn nào.” Lăng Cường nghiêng người giúp ba hắn chuẩn bị thật tốt, “Được rồi, tất cả đã sẵn sàng, chúng ta xuất phát!”

“Yes, Sir.” Lăng Thanh Lam luôn luôn trầm ổn khó có khi trả lời dí dỏm như vậy.

“Ba, nói thế là sai rồi, đó là con nít mới dùng vậy.”

Lăng Thanh Lam xấu hổ liếc nhìn con trai.

Hai cha con nhìn nhau cười to.

Sau khi đến hội quán, bọn họ lập tức được chiêu đãi nhiệt tình.

“Lăng tiên sinh đại giá quang lâm, thực sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.”

“Lý quản lí quá khách khí.”

“Không, không, chủ tịch chúng ta có đặc biệt nói, chỉ cần Lăng tiên sinh vừa đến nhất định phải hảo hảo chiêu đãi ngài. Bởi vì tài thiết kế nổi tiếng của ngài có thể truyền bá rộng rãi tên tuổi bản quán, nhiều người khen ngợi, tạp chí du lịch trong ngoài nước đều tranh nhau đăng báo. Kẻ hèn xin trịnh trọng đại diện cho chủ tịch và toàn thể nhân viên dành cho ngài lòng biết ơn chân thành nhất.”

“Không dám nhận, không dám nhận, đây là công việc do tôi phụ trách, phải làm thế.”

“A, xin lỗi, tôi làm sao lại quên bắt chuyện vị tiên sinh kế bên ngài. Vị này hẳn là anh cả của Lăng tiên sinh chăng? Bộ dạng hai người thật giống.”

“Không,” Lăng Cường cười cười nói, “Đây là cha tôi.”

“Trời ạ, không có khả năng, vị tiên sinh này thoạt nhìn nhiều lắm là ngoài ba mươi.” Lý quản lí liên tục kinh hô.

“Đâu, anh quá khen.” Lăng Thanh Lam cười thản nhiên như cũ. Y thường xuyên được ca ngợi thế này, nghe vậy cũng không để ở trong lòng.

“Papa tôi thiên sinh lệ chất thôi.” Lăng Cường nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với ba mình.

Lăng Thanh Lam mắc cở trừng mắt liếc hắn, khiến Lăng Cường cười ha ha.

“Đến, mời ngồi bên này, tôi sắp xếp cho hai vị một gian phòng được thiết kế đẹp nhất, có thể ngắm được phong cảnh rõ nhất trong bản quán. Tin rằng hai vị nhất định có thể hưởng thụ một buổi tối hoàn hảo.”

Cuối cùng cảm thấy được câu nói này giống như là nói cho tình nhân, Lăng Thanh Lam không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Nhưng khi y bước vào gian phòng này, lập tức đã bị hấp dẫn.

Nghi thức Nhật Bản cùng phong cách thiết kế châu Âu kết hợp hoàn mỹ, phơi bày bầu không khí thời thượng tĩnh lặng.

Muôn vàn bóng đèn nhỏ xíu như những vì sao hội tụ trên một mảng thuỷ tinh lớn đang ra sức chiếu sáng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.

“Đẹp quá… Thật đẹp…” Lăng Thanh Lam không khỏi phát sinh tán thán.

“Lăng tiên sinh có thể thích thật sự là quá tốt, thỉnh hai vị chờ một chút, tôi sẽ bảo bồi bàn lên giúp hai vị gọi món ăn.”

“Hảo, phiền anh vậy.” Lăng Cường cười lễ độ.

“Chuyện nhỏ ấy mà, được phục vụ cho người xuất sắc như Lăng tiên sinh, tôi thực sự hân hạnh. Tôi xin ra trước, hai người cứ tự nhiên.” Lý quản lí hơi khom người chào rồi lui xuống.

“Này thật là con thiết kế sao? Cường Cường.” Lăng Thanh Lam vừa đi vừa thưởng thức công trình kiến trúc một cách tỉ mỉ.

“Đương nhiên a, papa không tin năng lực con trai ba sao?” Lăng Cường kéo ba mình vào lòng, cười cười nói.

“Đương nhiên tin chứ. Từ nhỏ con đã có khiếu bẩm sinh, đầu tiên thích thiết kế một đống thứ thoạt nhìn kỳ kỳ quái quái, rồi sau đó là nhà cửa đặc biệt đẹp.”

Lăng Thanh Lam nghĩ đến con trai sau khi lên đại học liền cự tuyệt y cho tiền, hoàn toàn dựa vào bản thân vừa học vừa làm hoàn thành bài vở, ra xã hội cũng đều dựa vào chính mình mà dốc sức dựng nghiệp, không chịu để y trợ giúp. Hắn có thể có thành tựu như ngày hôm nay là hoàn toàn nhờ nỗ lực trời cho.

Nghĩ đến kẻ làm cha như y tuy có gia sản và danh tiếng rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng cái gì cũng không thể cho con mình, Lăng Thanh Lam không khỏi buồn bã.

Y nâng tay lên, nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của đứa con, viền mắt ướt át: “Cường Cường, con là niềm tự hào của papa.”

“Papa…” Lăng Cường nghe vậy thiếu điều rơi nước mắt.

Hắn phải tự thừa nhận, hắn liều mạng nỗ lực sống đến giờ, chính là vì mong muốn có một ngày có thể nghe được ba mình nói như vậy…

Cốc —— cốc ——

“Quấy rầy rồi, em họ Lâm, rất vinh hạnh phục vụ hai người ngày hôm nay.”

Người bồi bàn mở cửa đi vào, cắt ngang màn nhìn nhau thắm thiết giữa hai cha con.

Hai người dụi dụi viền mắt ửng đỏ, hơi ngượng ngùng nhìn đối phương.

Bữa ăn mỹ vị tinh xảo diễn ra giữa bầu không khí thân mật đầy ám muội…

“Nào, Cường Cường, ăn cái này.” Ngồi ở trên đệm nhỏ, Lăng Thanh Lam lột vỏ cua, tách ra phần thịt mà đứa con thích ăn nhất, đưa đến bên miệng hắn.

“Hai người chúng ta cách nhau quá xa, như vậy không đút được, để con lại đây luôn.” Lăng Cường gấp gáp chạy tới bên cạnh y.

“Có ai ăn như vậy đâu?” Lăng Thanh Lam thấy cậu con nằm lên đùi mình một cách xấu xa, không khỏi phì cười.

“Có con. Con ưa ăn như vậy. Papa mau đút.”

“Ăn như thế dễ nghẹn lắm.”

“Con mặc kệ mặc kệ, papa mau đút đi.”

Thấy thằng con làm nũng như hồi bé, Lăng Thanh Lam vừa yêu vừa thương, trong lòng gần như tan chảy cả, làm sao cự tuyệt nổi. Nếu như đứa con muốn y nhảy xuống nước ngay bây giờ, y cũng sẽ không chút do dự mà nhảy.

“Hảo hảo, Cường Cường thích papa đút như vậy, papa liền đút. Lại nào, mở miệng ra.”

“Ăn ngon ăn ngon. Con còn muốn ăn cá sống cắt lát mỏng, chấm thật nhiều mù tạt.”

“Không được, như vậy sẽ sặc đó, Cường Cường chịu không nổi đâu.”

“Mặc kệ mặc kệ, con sẽ ăn như thế.”

“Thằng này…”

Cảm thấy thoả mãn sau khi để cho papa đút mấy miếng, Lăng Cường liền bật dậy, muốn đút lại papa.

“Đến lượt con đút, đến lượt con đút, papa, mở miệng ra.”

“Không cần, papa tự ăn là tốt rồi.”

“Không được, con muốn đút papa, con muốn làm.”

“Hảo hảo…”

Nội dung và ngữ điệu của đoạn đối thoại giữa hai người giống như đúc khi Lăng Cường còn bé, một chút cũng không thay đổi.

Sau khi ăn xong, hai người lại uống chút trà tiêu hóa mới chuẩn bị ra suối tắm.

Nội dung và ngữ điệu của đoạn đối thoại giữa hai người giống như đúc khi Lăng Cường còn bé, một chút cũng không thay đổi.

Sau khi ăn xong, hai người lại uống chút trà tiêu hóa mới chuẩn bị ra suối tắm.

Suối nước nóng lộ thiên được xây cất bởi tư nhân ở ngay sau gian phòng, có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm mê người của thành phố.

Hai người cởi hết quần áo đi vào trong hồ, đều thở ra một hơi dài.

“Thật thoải mái…”

“Papa, thích ở đây sao?” Lăng Cường đứng đằng sau ba mình, ôm y vào trong lòng.

“Thích… Rất thích…” Lăng Thanh Lam gần như thở dài nói.

“Ba bảo thích, chúng ta sẽ ở chỗ này hai ngày vậy. Dù sao đi nữa ngày mai là cuối tuần không cần đi làm.”

“Nhưng chúng ta không có mang quần áo a.”

“Ba nghĩ rằng con sẽ cho ba cơ hội mặc quần áo sao? Papa thân yêu…”

Lăng Cường cười tà cắn lên cái gáy xinh đẹp trắng nõn.

“Ân…” Lăng Thanh Lam nhịn không được phát ra rên rỉ.

“Là thanh âm này đây… Chính nó hại con ngay cả đi làm cũng chưa từng chuyên tâm, papa, ba rên hảo *** đãng, rên lên thêm vài tiếng cho con trai ba nghe đi.” Lăng Cường sỗ sàng liếm lên vành tai y.

“Ân… Hừ a… Không nên… Muốn tra tấn papa a… Cường Cường…”

“Ba thích con trai ba tra tấn ba như thế mà, không phải sao? Ba xem ba đều cương đến không thể tưởng tượng này…” Lăng Cường một phát cầm lên tính khí đang thành thật ngẩng cao.

“Ngô ân… Không có… A a… Ba không có… Cường Cường con tha papa đi…”

Ngón tay cậu con liên tục vờn quanh vùng đỉnh mẫn cảm quả thực muốn đem Lăng Thanh Lam bức điên rồi!

“Hảo hảo, con không tra tấn ba.”

Lăng Cường đột nhiên hảo tâm thu tay lại, khiến Lăng Thanh Lam đối với sự “Khẳng khái” ngày hôm nay của con trai có chút không quen.

“Được rồi, papa, ba đã chà rửa thân thể trước khi tắm nước nóng chưa vậy? Đây chính là một qui tắc đó.”

“Ba đương nhiên tắm qua.”

“Thật vậy chăng? Con không tin. Ba đứng lên, để con hảo hảo kiểm tra.”

“Làm gì? Cường Cường, con muốn làm gì?!”

Lăng Cường không để ý papa đang giãy dụa liền ôm y đưa lên thành hồ. “Nằm úp sấp nào, nhanh lên một chút.”

“Không nên… Cường Cường xin con không nên ăn hiếp papa nữa mà… Ô…” Lăng Thanh Lam biết mình vô dụng, nhưng y nhớ tới mấy chuyện lăng nhục lần trước thì cảm thấy thẹn đến rơi nước mắt.

“Papa đừng khóc a, con chỉ là muốn xác định ba đã rửa hay chưa thôi, dù sao làm dơ hồ nhà người ta không phải sẽ rất bất lịch sự sao? Lại nào, papa, để con trai rửa sạch lại cho ba…”

Lăng Cường cũng không biết vì sao vừa nhìn thấy papa chảy nước mắt liền càng muốn bắt nạt y.

Bình thường là phần tử tinh anh bình tĩnh kềm chế, chín chắn thận trọng trong xã hội, ở dưới thân hắn trằn trọc rên rỉ, nước mắt đầy mặt thực sự rất khiến người ta không thể chống cự.

Có thể thấy gương mặt papa như vậy chỉ có một người duy nhất là mình a!

Lăng Cường cố nén hưng phấn, bình tĩnh ra lệnh cho ba hắn nằm sấp lần hai.

“Ô… Cường Cường xin con...”

“Nhanh lên một chút!” Lăng Cường cố ý nói giọng lạnh lùng.

“Đã biết… Cường Cường đừng nóng giận…” Lăng Thanh Lam ngoan ngoãn nằm trước mặt cậu con.

“Con muốn kiểm tra một chút xem nơi này của ba có rửa hay chưa, banh cái mông ra.”

“Cường Cường, không nên!”

“Đừng để con nói lần thứ hai.”

“Ô… Papa làm là được…” Lăng Thanh Lam cố nén nước mắt, chậm rãi mở hai bờ mông.

Lăng Cường nhìn đoá hoa đỏ tươi đang chậm rãi nở rộ trước mắt, thèm khát mà liếm liếm đôi môi khô ráo.

“Thoạt nhìn không rửa a, papa không phải bình thường dạy con tắm rửa phải tỉ mỉ như thế nào sao, thế mà ba lại không biết làm gương ha?”

“… Đúng… Xin lỗi…” Lăng Thanh Lam thực sự cho rằng mình chưa rửa, không khỏi bối rối đến mặt đỏ bừng.

Lăng Cường nghe được ba mình tự động xin lỗi, thiếu chút nữa cười to ra tiếng.

“Khụ khụ,” Lăng Cường đằng hắng một cái, “Bất quá papa yên tâm, con trai ba sẽ hảo hảo giúp ba tẩy rửa tỉ mỉ từ trong ra ngoài, hắc hắc…”

Lăng Cường cười tà lấy ra dụng cụ đã chuẩn bị từ lâu.

Hút nước nóng trong ao vào ống bơm xong, Lăng Cường nhét nó vào trong mông ba mình ——

“A ——” Lăng Thanh Lam phát ra một tiếng thét kinh hãi. “Cường Cường, con đang làm gì?!”

“Giúp ba rửa mông a, papa thân yêu à…” Lăng Cường đem toàn bộ nước trong ống bơm mạnh mẽ bắn thẳng vào ——

“Ô a a —— hảo nóng! Hảo nóng!” Lăng Thanh Lam nhịn không được phải gào thét.

Nước nóng hổi trong hồ phun ra khí thế trên vách tràng yếu đuối, kích thích thật lớn khiến trước mắt Lăng Thanh Lam tối sầm, thiếu chút nữa đau đớn mà ngất đi.

“Nhẫn nại tí nào, papa, không cho phép chảy ra, con còn muốn lấy thêm nước.”

“Không nên! Không nên! Cường Cường van con không nên cho thêm nước! Ô… Van cầu con… Papa chịu không nổi nữa…”

“Không được! Như vậy không đủ nước, không thể rửa bên trong của ba được. Lẽ nào ba muốn con dùng thuốc súc ruột?”

“Không nên! Không nên!” Lăng Thanh Lam nghe vậy càng hoảng hốt.

“Vậy hãy để con trai giúp ba rửa a…” Lăng Cường cười cười, rót càng nhiều nước vô cơ thể papa.

“A a… Thật là khó chịu… Papa thật là khó chịu a… Ô… Cường Cường… Cường Cường… Cứu ba… Cứu ba…”

Ruột gần như bị nóng đến co thắt, đau đến run rẩy. Lăng Thanh Lam dù bị nam nhân làm nhục như vậy, trong khoảnh khắc thống khổ vẫn vô thức cầu cứu con trai âu yếm.

Papa nhu nhược đáng thương không có được một chút đồng tình.

“Không có con cho phép thì không được để chảy ra, có nghe thấy không?”

“Thế nhưng papa nhịn không được mà… Ngô…”

“Nhịn không được cũng phải nhịn, không có con cho phép nếu như ba tự ý cho chảy ra, con gọi lao công đến quét tước, để cho bọn họ nhìn papa xem có bao nhiêu dơ bẩn!”

“Không nên! Cường Cường không nên gọi người vào! Van cầu con, papa nhất định sẽ nhẫn nại mà… Ô…”

Lăng Cường chỉ là hù dọa ba mình mà thôi, hắn mới sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thấy hình dạng papa vừa *** đãng vừa xinh đẹp như thế.

“Papa, yên tâm, con sẽ giúp ba chặn nó, như vậy ba sẽ không phải vất vả nữa.” Lăng Cường đẩy một nửa ống bơm vào, chỉ để lại một nửa lộ ra ngoài cái mông. “Papa như vậy hảo đáng yêu, giống như có cái đuôi be bé.”

“Ô… Như vậy làm sao đáng yêu chứ… Cường Cường không nên nhìn… Van cầu con không nên nhìn… Cường Cường…”

“Hảo hảo, con không nhìn là được, papa thực sự là keo kiệt a.” Lăng Cường giả vờ thở dài bất đắc dĩ.

“Con đã giúp papa, hiện tại đến lượt papa giúp con rồi. Papa, bổng bổng của con ba hình như cũng không rửa a.” Lăng Cường cầm côn thịt đã cương thẳng tắp từ lúc giúp papa “Súc ruột”, đưa đến bên miệng y. “Ba tới giúp con rửa đi.”

“Cường Cường…” Lăng Thanh Lam nhìn nam căn thật lớn đang giương nanh múa vuốt trước mắt, trong lòng tim bắt đầu đập loạn xạ.

“Mau liếm.”

“Ân…” Lăng Thanh Lam nghe lời mà bắt đầu liếm lên.

“Bổng bổng của papa cũng giao cho con trai đi.”

Lăng Cường để ba mình nằm trên mặt đất, hai người chơi tư thế 69, điên cuồng mà khẩu giao cho nhau.

“A ha a… Hảo sướng… Papa mút hay quá… A a… Sướng chết mất…” Lăng Cường một bên liếm côn th*t ba mình, một bên thích thú rên rỉ.

“Ân… Ngô… Hừ ân…” Lăng Thanh Lam toàn thân mồ hôi nhễ nhại, ngay cả kêu cũng kêu không được.

Trong miệng y nhồi vào thịt heo bổng của cậu con thiếu chút nữa bị nghẹt thở, côn th*t mình lại bị liếm đến sảng khoái mà run liên tục, nước nóng trong bụng hết lần này tới lần khác kêu ùng ục, ruột quặn đau đến hận không thể nhanh một chút đem gì đó trong bụng thải ra.

Ba loại cảm thụ hoàn toàn bất đồng tập kích Lăng Thanh Lam, khiến y vừa thống khổ vừa sảng khoái, cả người đều bị tra tấn sắp điên rồi.

“Ân a… A ha a… Papa… Ba chịu không nổi à… Run lợi hại như vậy…”

“Ư… Ân…” Lăng Thanh Lam liều mạng giãy dụa thân thể nói cho con mình, rằng y muốn bắn tinh đến cỡ nào.

“Hừ ân… A a —— hảo sướng —— a a —— con cũng muốn bắn —— papa chúng ta cùng nhau —— “

Lăng Cường đột nhiên rút côn th*t trong miệng ba hắn ra, bắn tinh đầy mặt y.

Mà trong tích tắc lúc papa thét chói tai sắp phun ra, Lăng Cường đột nhiên rút ống bơm trong mông y ——

“A a —— không —— “

Theo cây côn th*t đang run bần bật phun ra một cỗ cỗ dịch thể, cúc huyệt bị nhổ đi nút chặn cũng phun ra lượng lớn chất lỏng màu vàng nhạt ——

Nam nhân như là búp bê bị nghiền nát nằm xụi lơ trên mặt đất…

Gương mặt ôn nhu mỹ lệ dính đầy dịch thể con mình, thân thể bị dịch thể chính mình vung vãi, mà cái mông với bắp đùi thì bắn tung toé đầy vật bài tiết.

Lăng Cường cho tới bây giờ chưa thấy qua papa không hề kiêng kỵ như vậy, cả thân hình xinh đẹp *** đãng tới cực điểm, không khỏi hưng phấn đến cả người run rẩy…

“Oa ——” Lăng Thanh Lam hoàn toàn không biết tâm tình con trai đang chuyển biến, lại chịu không nổi loại xấu hổ này, gần như khóc oà. “Con giết ba đi! Cường Cường, papa hảo bẩn… Ba không còn mặt mũi sống sót nữa… Ô…”

“Suỵt… Đừng khóc… Papa bây giờ sạch sẽ lắm… Hảo sạch sẽ…” Lăng Cường ôm ba hắn vào lòng, dùng cái gáo đem nước từng chút đổ lên người papa mà tẩy sạch.

Ôm người ba đang khóc đến mất đi một nửa thần trí tiến vào ôn tuyền, Lăng Cường ôn nhu hôn lên đôi môi đỏ tươi hơi sưng.

“Papa đem tất cả đồ xấu xa kia thải ra hết rồi…” Lăng Cường đưa hai chân papa vòng quanh thắt lưng mình, nhẹ nhàng chậm rãi tiến vào trong thân thể y, “Ba hiện tại đã hoàn toàn thuộc về con…”

“Hừ ân… Cường Cường…” Lăng Thanh Lam thoải mái mà thấp giọng rên rỉ…

“Papa… Người đừng bao giờ lừa dối con, đừng bao giờ vứt bỏ con nữa được không?” Lăng Cường lộ vẻ yếu đuối, quan sát ba hắn.

Hắn cuối cùng đã để lộ vết sẹo sâu nhất, trần trụi đem lòng mình lần thứ hai phơi bày trước mặt người đàn ông này.

Lăng Thanh Lam nhớ tới chuyện cũ, đau lòng giống như muốn chết đi, mặt y đầy nước mắt mà ôm chặt lấy đứa con, “Cường Cường… Sẽ không… Papa không bao giờ làm vậy nữa…”

“Papa…” Lăng Cường cũng nhịn không được rơi nước mắt, “Con yêu ba…”

“Cường Cường… Cường Cường ——” Lăng Thanh Lam vốn tưởng rằng kiếp này sẽ không nghe được con trai nói yêu mình, không khỏi kích động khóc lên, “Ba cũng yêu con a! Papa chỉ yêu mình con!”

Hai người khóc lóc điên cuồng mà hôn môi, điên cuồng mà đòi hỏi lẫn nhau.

Dưới bầu trời sao xinh đẹp nơi đây, bọn họ biết, một chân trời hoàn toàn mới sẽ bắt đầu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.