Nghi Gia Nghi Thất

Chương 18: Em thích anh, anh bị mù sao?




Cứ như vậy, trong đống bài tập của Lục Dĩ Ngưng nhiều thêm một bản kiểm điểm ba ngàn chữ.
Giảng viên lớp thường thức ngược lại cũng không quá làm khó cô, đại học và cao trung rốt cuộc không giống nhau, khả năng đều là cảm thấy sinh viên thành niên rồi tư tưởng cũng chín chắn rồi, giảng viên đại học thường không thích thuyết giáo thao thao bất tuyệt, sau khi lời ít mà ý nhiều đạt được mục đích, chỉ dặn dò cô mấy câu rằng buổi học cuối cùng nhớ đi học liền thả cho cô đi.
Đường Mộ Bạch thì không được may mắn như vậy, vừa muốn đứng dậy theo thì liền bị Phó Uẩn chặn lại: "Đường Mộ Bạch, con ở lại."
Bà gọi là "Đường Mộ Bạch", cũng giống như Đường Mộ Bạch gọi bà là "Cô Phó" vậy, làm cho người ta không thể nghe ra bất kỳ manh mối nào.
[Tiếng trung không phân ra nhiều cách xưng hô như TV mà cũng chỉ có như tiếng anh là I và You, tớ nên để xưng hô như kiểu cô trò hay mẹ con đây *hoang mang*]
Lục Dĩ Ngưng thiên tư bách tưởng(*), nhưng đến cuối cùng vẫn không thể nghĩ ra hai người họ có quan hệ gì với nhau.
(*) thiên tư bách tưởng: nghĩ lâu nghĩ nhiều
Nếu nghĩ theo phương diện tốt mà nói, Đường Mộ Bạch có lẽ chỉ là một sinh viên Phó Uẩn từng dạy qua, loại người có ngoại hình và tính cách như anh, đến bác bảo vệ đều có thể quen thuộc chứ càng đừng nói là giảng viên đã từng dạy qua; mặt khác nghĩ theo phương diện xấu, nếu anh và Phó Uẩn là họ hàng xa thì cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với cô.
Lục Dĩ Ngưng tự làm công tác tư tưởng cho chính mình hơn nửa ngày, lớp toán cao cấp buổi tối cũng không nghe vào được bao nhiêu, chuông tan học vừa vang lên, cô liền lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Đường Mộ Bạch: 【Học trưởng, em có thể hỏi anh một vấn đề không? 】
Sau khi tin nhắn gửi đi, đầu bên kia một lúc lâu vẫn không có động tĩnh.
Lục Dĩ Ngưng thu dọn xong sách vở rồi cùng Hàn Diệu Diệu trở về ký túc xá.
Khoảng cách từ tòa nhà giảng dạy đến ký túc xá không gần, hai người trên đường về còn mua một phần Oden ở phố ăn vặt cổng ký túc xá làm bữa khuya, khi về đến ký túc xá cũng đã gần đến 10 giờ.
Mở Weixin ra xem, người nào đó trong danh sách vẫn cứ an an tĩnh tĩnh.
Vì muốn giết thời gian nên Lục Dĩ Ngưng lại đi tắm rửa.
Khi trở ra thì Đường Mộ Bạch cũng đã trả lời tin nhắn, một từ rất đơn giản: 【Hỏi. 】
Lục Dĩ Ngưng cũng không quan tâm đến việc sấy tóc nữa, tùy tiện đem khắn lông quấn lên trên đầu rồi lau khô tay, nhanh chóng gõ xuống vài từ: 【Anh và cô Phó quen biết sao? 】
Đường Mộ Bạch: 【Quen biết. 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Vậy tiện đây em có thể hỏi một chút hai người có quan hệ gì không? 】
Đường Mộ Bạch: 【Mẹ anh, làm sao vậy? 】
Sau khi tin nhắn này gửi đến, Lục Dĩ Ngưng tựa như đã bị người khác điểm huyệt, phải mất một lúc cô mới phản ứng lại, có chút ảo não mà kéo kéo tóc, kết quả vừa kéo như vậy, chiếc khăn lông quấn trên đầu cô liền bị cô một phát kéo rơi xuống, mái tóc vẫn còn ướt sũng cứ vậy rơi xuống, nước nhỏ từng giọt vào trên cổ, một mảnh rét run, cũng giống như trái tim đã tan nát của cô lúc này vậy.
Nếu cô mà biết trước mấy tiết thưởng thức âm nhạc này là môn của mẹ Đường Mộ Bạch, làm sao cô có thể dám trốn, càng đừng nói là trốn đến mức một buổi cũng không đi như bây giờ.
Lục Dĩ Ngưng vẫn đang vùng vẫy hấp hối: 【..... Mẹ ruột? 】
Bên kia màn hình điện thoại, khóe miệng Đường Mộ Bạch cong lên, đem ba từ tách ra làm ba tin nhắn rồi gửi đi-----
【Ruột. 】
【Đó. 】
【Nha. 】
Lục Dĩ Ngưng như bị sét đánh, không có động tĩnh.
Vốn dĩ có cái một chướng ngại vật Lục Cảnh Hành đã đủ làm cô buồn bực rồi, lần này ngược lại hay rồi, lại có thêm một cái mới nữa, hơn nữa cái này xem ra sức chiến đấu còn mạnh hơn nhiều.
Lục Dĩ Ngưng đến tóc cũng không muốn sấy nữa, sau khi không còn luyến tiếc gì cuộc sống nữa mà bò lên giường, gục đầu xuống rồi kéo chăn lên che kín người.
------
Bản kiểm này Lục Dĩ Ngưng vốn dĩ đã định sẽ lấy vài bản trên mạng sau đó chắt lọc lấy tinh hoa cắt ghép ra ba nghìn chữ.
Nhưng từ sau khi biết được Phó Uẩn là mẹ của Đường Mộ Bạch, suy nghĩ này của cô liền ngay lập tức than thành mây gió, không chỉ không giám chép trên mạng thậm chí cô còn lấy ra hai quyển Nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác Lênin dự định đem bản kiểm điểm này viết sâu sắc một chút.
Cô không quan tâm sau khi nộp lên Phó Uẩn sẽ cẩn thận đọc hay không, dù sao đi nữa cô muốn biểu hiện ra mình nghiêm túc hối cải là được rồi.
Cũng bởi vậy, vốn dĩ là một bản kiểm điểm có thể viết xong trong mấy giờ, Lục Dĩ Ngưng nửa viết nửa dừng cứ như vậy suốt một tuần, đến tận ngày có tiết thường thức của tuần sau đó, cô mới ngay ngay ngắn ngắn mà viết xong mấy trang giấy.
Một buổi học này cô trải qua trong sự lo lắng bất an, gần hai tiếng đồng hồ qua đi, cô đến điện thoại đều không dám chạm nhẹ một chút, bả vai thẳng đến vô cùng đoan chính, cái loại cảm giác này giống như trở về thời tiểu học vậy, tuy rằng nghe không hiểu cô giáo phía trước đang giảng cái gì nhưng dù sao cũng chỉ cần giả vờ nghiêm túc lắng nghe là được rồi.
Thật vất vả chịu đựng đến lúc tan học, Lục Dĩ Ngưng đợi mọi người trong phòng học đều đã rời đi gần hết mới đứng dậy tiến về phía bục giảng.
Phó Uẩn đang tắt máy tính đa phương tiện, khóe mắt liếc thấy có người đi đến mới ngẩng đầu lên, "Viết xong rồi sao?"
Lục Dĩ Ngưng gật gật đầu, thật cẩn thận đem mấy tờ giấy kia đưa qua.
Phó Uẩn cũng không vội đi, ngồi xuống rồi đọc từng từng từng hàng một.
Nét chữ của tiểu cô nương rất xinh đẹp, mỗi một chữ đều rất tinh tế, sau khi ghép lại thành câu, giọng điệu thành khẩn cảm xúc tha thiết, rất rõ ràng là đang nghiêm túc hối cải rồi.
Không giống như Đường Mộ Bạch, bản kiểm điểm mấy ngày trước đưa cho bà chữ viết như quỷ vẽ bùa không nói, còn đều là cóp nhặt từ trên mạng về rồi viết ra.
Kiểm điểm và hối cải bà nhìn không ra nhưng ngược lại có thể nhìn thấy được da mặt dày như tường thành của anh.
Phó Uẩn hỏi anh có biết rằng mình đã sai ở chỗ nào không, anh còn rất đúng mực mà gật gật đầu, bộ dáng nghiêm túc tựa như thật sự đã trải qua mấy ngày tự mình kiểm điểm: "Con không nên đi học, như vậy cô ấy sẽ không trốn học để đến học cùng con nữa rồi."
Phó Uẩn vừa tức giận vừa buồn cười, khóe miệng căng ra nửa ngày, cuối cùng tại một giây trước khi không thể khống chế bản thân mình nữa đem anh đuổi ra khỏi thư phòng.
Đường Mộ Bạch người này mặc dù tật xấu không ít nhưng nếu bình tĩnh mà xem xét thì cũng xác thực đủ ưu tú.
Phó Uẩn chỉ sinh một đứa con trai này, đối với nó vừa thương vừa hận, là một người mẹ, bà rõ ràng không nghiêm khắc như vị kia nhà bà, chỉ cần Đường Mộ Bạch không làm gì quá giới hạn thì bà vẫn sẽ nhắm một con mắt mở một con mắt mà cho qua.
Chuyện này cũng cứ như vậy qua đi.
Cho đến hôm nay nhìn thấy bản kiểm điểm của tiểu cô nương này, Phó Uẩn mới sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là "người này càng làm người ta tức chết hơn người kia", bà thở dài một hơi, xem được một nửa bản kiểm điểm bà lại gấp lại, "Bạn học Lục Dĩ Ngưng, em có lẽ không chỉ trốn mỗi môn của cô nhỉ?"
[人比人气死人]
Mặc dù Lục Dĩ Ngưng cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn là thành thành thật thật đáp một tiếng.
Phó Uẩn: "Đạo lý em khẳng định cũng đều hiểu, cô liền không nói nhiều nữa, có điều Tiểu Bạch cái người này, khả năng không ăn cái loại này, lần sau vẫn là nên ưu tiên học hành cẩn thận môn của mình lên đầu."
Bà không giữ lại một chút mặt mũi nào cho con trai mình, "Loại người như Tiểu Bạch học trưởng của em, bề ngoài thoạt nhìn có vẻ ổn đúng không, nhưng mà tật xấu ngầm cũng cực kỳ nhiều, tiếp xúc bình thường thì không làm sao, nếu thực sự ở bên nhau em khẳng định sẽ hối hận đó."
Lục Dĩ Ngưng cúi thấp đầu, một bộ dáng khiêm tốn tiếp thu giáo dục.
Nhưng chỉ vừa ra khỏi cửa phòng học, cô liền vào tai trái ra tai phải đem những lời của Phó Uẩn quên đi vô cùng sạch sẽ.
Gần đến cuối học kỳ, lịch thi cũng đều đã được thông báo hết.
Thời gian thi của Viện Mỹ thuật học cơ hồ là sớm nhất toàn trường, ngày 10 tháng 1 là đã có thể thi xong hết tất cả các môn.
Mắt thấy thời gian càng ngày càng đến gần, Lục Dĩ Ngưng liền càng ngày càng giống con kiến ngồi trên đống lửa, môn chuyên ngành còn ổn, khó là khó ở môn Toán cao cấp kia.
Môn Toán của mình ở trình độ nào trong lòng cô tự biết rõ, vậy nên cho dù bình thường trốn không ít tiết học nhưng Toán cao cấp thực sự vẫn chưa từng bỏ qua một tiết nào, mỗi ngày đều đúng giờ ngồi trong phòng học.
Nhưng cho dù có như vậy, cũng không chống lại được sự thật là cô không có thiên phú trong việc học toán, trải qua một học kỳ, số công thức cô có thể nhớ được cũng chẳng được mấy cái, điều này trực tiếp dẫn đến kết quả trước hôm thi, Lục Dĩ Ngưng bắt đầu tạm thời ôm chân Phật, lớp học của Đường Mộ Bạch cô cùng không có thời gian rảnh đi theo nữa, mỗi ngày đều ôm theo quyển giáo trình Toán cao cấp giày cộp ngồi lỳ ở phòng tự học tự nghiên cứu.
Mấy ngày qua đi, đến một ngày cuối cùng trước ngày thi toán cao cấp, sau khi Lục Dĩ Ngưng đã mấy ngày không gặp được Đường Mộ Bạch, cô luôn cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó, soạn một tin nhắn rồi gửi cho Khương Nại: 【Nại Nại, cậu biết Tiểu Bạch thường tự học ở phòng học nào không? 】
Khương Nại cũng đang trong quá trình ôn tập nước sôi lửa bỏng, không rảnh cùng cô phí lời, lập tức copy câu này lại, sửa đi vài từ rồi gửi qua cho bạn cùng phòng của Đường Mộ Bạch.
Câu trả lời rất nhanh đã có, Khương Nại lại chuyển tiếp cho Lục Dĩ Ngưng.
Đường Mộ Bạch có phòng tự học cố định, phần lớn là vào buổi tối.
Lục Dĩ Ngưng ghi lại tên phòng học, sau đó lại liếc nhìn đồng hồ, hơn 9 giờ tối, cô gấp sách lại lầy đủ đồ rồi từ cửa sau phòng học nhẹ tay nhẹ chân nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Phòng học Đường Mộ Bạch tự học ở tòa nhà số 2 kế bên, thời gian này mọi người đều đang ôn tập nên có không ít người còn ở hành lang nhỏ giọng đọc sách, Lục Dĩ Ngưng một đường đi qua những tiếng ong ong đến cửa phòng 2503, cô nhẹ nhón chân liếc nhìn vào trong qua ô cửa trên cửa sau.
Đường Mộ Bạch ngồi ở bên cạnh tường, dáng ngồi của anh không quá đoan chính, một tay chống đầu một tay quay bút, vài giây sau, anh lại giơ tay lật một trang sách.
Lục Dĩ Ngưng thở ra một hơi, mắt thấy đã gần đến 10 giờ, khu dạy học sắp tắt đèn rồi nên cô cũng không tiến vào nữa, chỉ đứng bên ngoài và chờ đợi.
Một lần đợi này chính là 15 phút, khi Lục Dĩ Ngưng đang nhân lúc nhàm chán mà quấy rối Khương Nại vừa rừa mặt xong để nghỉ ngơi, cửa phòng học đã mở ra.
Trên màn hình điện thoại, tin nhắn cuối cùng của Khương Nại dừng ở đó: 【Tỏ tình nha, tỏ tình không thành công nhân nghĩa cũng không còn nữa, cùng lắm thì xóa bạn thôi.... Ngưng Ngưng cậu nghĩ thoáng một chút, người tiếp theo sẽ càng tốt hơn. 】
[表白不成仁义不在]
Lục Dĩ Ngưng cất điện thoại vào túi, nhìn các bạn học từng người nối tiếp nhau từ cửa sau đi ra, khi mọi người đã đi ra gần hết, người nọ mới dừng lại ở cửa phòng học một chút, tắt đèn bên trong.
Anh đứng trong một nơi nửa tối nửa sáng, điện thoại đặt bên tai, vẫn đang phát sáng, hẳn là đang gọi điện thoại.
Đường Mộ Bạch vẫn chưa chú ý đến cô.
Lục Dĩ Ngưng đứng tại chỗ vài giây, cô thực sự căng thẳng, không nhịn được lại gửi một tin nhắn cho Khương Nại: 【Nại Nại, anh ấy ra rồi.
【Đừng sợ, cứ thế mà lên!
Tuy rằng Khương Nại còn chưa từng nói chuyện yêu đương nhưng vẫn có thể chỉ chiêu cho cô, 【Ngưng Ngưng, cậu nghĩ mà xem ngày mai thi xong toán cao cấp là có thể về nhà rồi..... Vậy nên trong hai tháng sau cậu không gặp được Tiểu Bạch học trưởng của cậu đâu đó!
Lục Dĩ Ngưng: "......"
Có lý.
Lục Dĩ Ngưng lại ngước mắt, người nọ đứng nghiêng với cô, đang cúi đầu khóa cửa phòng học.
Cánh cửa vừa đóng lại, ánh sáng trong hành lang chiếu lên mặt anh mạnh hơn một chút, lông mi anh rũ xuống, khóe môi nhẹ mím lại, thần sắc không kiên nhẫn: "Có chuyện thì nói, không nói thì tôi cúp đây."
Đầu bên kia cũng không biết đã nói cái gì, anh không đáp lại, trực tiếp lấy điện thoại xuống từ bên tai ấn nút ngắt cuộc gọi.
Cửa đã khóa, Lục Dĩ Ngưng nhìn thấy chàng trai ngẩng mặt lên.
Mấy ngày không gặp, anh hình như càng đẹp trai hơn rồi.
Bỏ đi, giết người chẳng qua cũng chỉ là đầu rơi xuống đất.(*)
(*) 杀人不过头点地 : mọi chuyện không có gì ghê gớm
Không sao hết, trí nhớ của cô không tốt, sau khi hai tháng nghỉ đông qua đi, cô có thể xem như mọi chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.
Lục Dĩ Ngưng thở ra một hơi thật sâu, ngón tay đút trong túi siết chặt, mở miệng gọi anh lại: "Học trưởng."
Đường Mộ Bạch nhấc lên mí mắt, nghiêng đầu nhìn qua.
Không được sợ.
Lục Dĩ Ngưng tự cổ vũ chính mình trong lòng, nâng cao tinh thần một mạch nói: "Em thích anh."
Đường Mộ Bạch không đáp lại.
Kỳ thật loại chuyện đã rõ ràng như ban ngày này, chỉ cần mắt không bị mù, cơ bản đều có thể nhìn ra được cô thích Đường Mộ Bạch, nhưng ngậm miệng không đề cập tới và đem ra nói ngoài ánh sáng vẫn là không giống nhau, nếu không nói có thể anh sẽ cứ như vậy giả ngu, nhưng nếu nói ra biết đâu lại có cơ hội.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Lục Dĩ Ngưng trong bầu không khí an tĩnh quỷ dị này càng thêm căng thẳng, trái tim nhảy lên lợi hại.
Căng thẳng như vậy, cô cũng không biết đã sai ở chỗ nào, vốn dĩ muốn hỏi "Anh có thích em không", nhưng có thể do vừa rồi nghĩ đến vấn đề mù mắt, lời ra khỏi miệng liền biến thành: "Anh bị mù sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.