Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Chương 21: Thiên sứ ác ma




Đập vào mắt, đã là màu đen bao la bát ngát, màu sắc thuần túy lan tràn tới đáy lòng, dồn nén đến cô thở không nổi, cau mày, cô ngủ cực không an ổn. Không biết là đau đớn, hay là cảm giác mê mang dẫn dắt, vô thức mà khẽ rên rỉ ra tiếng, ngón tay giật giật mấy lần không thể phát hiện, lờ mờ mê sảng một tiếng, lại mê man.

"Còn tưởng rằng cô tỉnh." Khóe môi của người đàn ông hơi câu lên, nghiền ngẫm nhìn dung mạo người phụ nữ ngủ trên giường giống như một đứa trẻ, ngón tay thon dài vuốt ve mặt của cô, cuối cùng dừng ở ngoài □ trên xương quai xanh, làm như quyến luyến không rời, nhiều lần khẽ vuốt.

"Thiếu gia!"

Người đàn ông nhíu mày từ từ dời mắt đi, rất không hài lòng bị quấy rầy vào lúc này.

Thủ vệ cung kính đứng ở cạnh cửa, dè dặt cẩn trọng giương mắt, nhìn thấy vẻ mặt của chủ nhân không vui, vội vàng cụp mắt xuống, nhắm mắt nói: "Thiếu gia, Đan Nhất tiên sinh đến đây rất lâu rồi, người xem..."

"Cho ông ta vào đi." Người đàn ông nhắm mắt, thu lại vẻ dịu dàng nhợt nhạt trong mắt, vén vén góc chăn cho người phụ nữ, đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc Đan Nhất vào thì nhìn thấy Cố Dạ nằm thảnh thơi trên một chiếc ghế mây ở ban công, ông biết Cố Dạ cũng không muốn gặp ông, có lẽ hôm nay tâm tình của anh tốt, nếu không thì cho dù ông đợi đến trời tối, đợi đến ngày mai, đàn ông cũng nhất định không để ý tới. Nâng bước đi đến trước người anh, cho dù Cố Dạ từ từ nhắm hai mắt, Đan Nhất vẫn khom người chào anh, anh chính là đại biểu cho quyền lực cao nhất của gia tộc này, đối với anh, không ai dám không cung kính.

"Thiếu gia." Đan Nhất kéo ra một nụ cười lên tiếng gọi, Cố Dạ miễn cưỡng mở mắt ra, lười nhác mỉm cười: "Ơ, Đan tiên sinh đến đấy à."

"Mấy ngày hôm trước trời mưa quá lớn, đường núi không dễ đi, lại nghe nói thiếu gia ra cửa, cho nên hôm nay cố ý đến thăm người, thiếu gia gần đây thân thể tốt không?" Giọng nói cung kính, vẻ mặt ôn hòa.

"Ngài ngồi đi." Cố Dạ cười cười, đưa tay ý bảo ông ngồi, "Làm phiền Đan tiên sinh rồi, theo lý mà nói ngài là trưởng bối, nên do tôi đi thăm hỏi ngài." Ngoài miệng nói như thế, trong lòng lại cười lạnh một cái, nghĩ thầm ông chính là một lão già độc nhất, trong gia tộc lại có mấy người chơi vòng được ông.

"Thiếu gia, gần đây tin đồn căng thẳng, người xem hàng trong tay chúng ta có nên trì hoãn một thời gian lại ra tay hay không." Đây là mục đích Đan Nhất tới hôm nay, thành A có chuyện lớn xảy ra, tổn thất một lượng lớn hàng không nói, Tam tiểu thư người mất, Nhị tiểu thư lại bị bắt, lúc này thật sự không nên làm bừa.

Lướt qua người hầu bưng trà lên tới một cái, Cố Dạ mỉm cười nói: "Đan tiên sinh trở nên nhát gan như vậy từ lúc nào?" Chuyện Cố Dạ anh quyết định không ai thay đổi được, ông cho rằng ông tự mình đến đây chào hỏi mình sẽ nể mặt ông? Cậy già lên mặt.

"Thiếu gia, giao dịch ngoại thành hai năm qua đều là Nhị tiểu thư phụ trách, hiện tại cô xảy ra chuyện, tạm thời chưa có chọn được người thích hợp, cho nên..." Đan Nhất vội vàng muốn giải thích gì đó.

Sắc mặt Cố Dạ hơi thay đổi, ưu nhã nâng tay ngăn lại lời nói kế tiếp của ông, "Tiêu Nhiên sẽ trở lại rất nhanh thôi, đến lúc đó để cho cô ấy lấy công chuộc tội, không cầm hàng trở về thì dùng mạng đến đền. Đây là quy củ trong nhà, đối xử bình đẳng." Trong nháy mắt, vẻ mặt lạnh lùng, ném ra lời nói không hề có độ ấm.

Đan Nhất nhíu chặt mày, giương mắt nhìn ông chủ trước mặt, đáy lòng phát rét.

Cố Đạ là con của Cố lão gia, cũng là con trai độc nhất của người sáng lập gia tộc, hai chị em Tiêu Nhiên và Tiêu Vũ là con gái nuôi ông già nhận nuôi, em nuôi của anh, hai năm nay luôn phụ trách giao dịch hàng, về phần anh, từ trước đến nay là không có lộ diện, cho nên, mặc dù người trên đường nghe nói qua tên của Cố Dạ, hơn nữa hầu như là nói sự thay đổi của bóng đêm, nhưng thật sự gặp qua người của anh cũng là ít lại càng thêm ít, nhưng đối với tác phong làm việc cực kỳ máu lạnh của anh cũng có nghe thấy, mà hành tung của anh cũng thần bí ngoại trừ vệ sĩ bên người, không người nào có thể biết.

Lúc trước vì nhận vụ làm ăn này chiều theo ý người mua chọn thành A tiến hành giao dịch, Tiên Nhiên dẫn theo em gái đi trước, song, hai chị em họ cùng đi, chẳng những đã đánh mất hàng, hiện tại người cũng chỉ có thể về một, khó tránh khỏi lòng người có chút hoang mang. Hơn nữa mặc dù Tiêu Nhiên trở về cũng là cửu tử nhất sinh, mà cả đời này, thì phải xem Cố Dạ có nhớ tới tình nghĩa anh em kết nghĩa này hay không.

Nghe xong những lời nói của Cố Dạ, Đan Nhất cảm thấy hy vọng của cuộc đời này dường như cũng trở nên như có như không. Ông thật sự đoán không ra ý nghĩ của người chủ trước mặt này, ở trong lòng anh rốt cuộc có để tâm người trong lòng hay không đây?

"Nhị tiểu thư lúc nào thì tới?" Cũng không bất ngờ Tiêu Nhiên thoát hiểm, Đan Nhất hiểu rõ lần này Cố Dạ tự mình xuống núi hẳn là có chuẩn bị mà đi.

Cố Dạ cười thần bí, "Tôi đây thật đúng là tính không được, có thể cô ấy cố ý trì hoãn thì phải xem tâm tình của cô ấy rồi." Nhíu mày nhìn Đan Nhất, anh nói: "Cô ấy muốn giải quyết người đàn ông của cô ấy trước, nếu không thì lần này đi ra ngoài thật sự là hao binh tổn tướng." Nếu như cô ấy cố tình kéo dài, anh sẽ chơi cùng cô, dù sao anh có được chính là sự nhẫn nại, nhất là mang về người phụ nữ kia. Nghĩ đến An Dĩ Nhược, anh cong môi cười, trong mắt lộ vẻ dịu dàng.

Đan Nhất không biết đối với anh em họ rốt cuộc đang chơi trò gì, đối với Cố Dạ, ông cơ hồ là nhìn từ nhỏ đến lớn, tính tình cáu kỉnh của anh hoặc ít hoặc nhiều ông hiểu một chút, về phần Tiêu Nhiên, số lần gặp mặt cũng không nhiều, ông chỉ nhớ rõ đó là một người phụ nữ thích chơi trò chơi giết người, gợi cảm mà lại quyến rũ.

"Đan tiên sinh về nghỉ ngơi đi, chuyện hàng tôi tự có chừng mực." Thấy Đan Nhất làm như còn có lời muốn nói, Cố Dạ thu lại nụ cười, "Thế nào, cần tôi phái người tiễn Đan tiên sinh đoạn đường?".

"Không dám phiền thiếu gia, Đan Nhất đi về trước, quấy rầy cậu nghỉ ngơi rồi." Đan Nhất không dám nhiều lời nữa, khom người lui ra ngoài, ánh mắt của Cố Đạ dừng ở trên cửa rất lâu, lúc quay đầu mặt lộ vẻ không vui, thật sự là một lão già tinh ranh, ngay cả chuyện của anh cũng muốn quản sao? Nâng tay gạt bộ đồ trà trên bàn xuống, từ từ nhắm hai mắt điều hòa hơi thở.

Nghe được tiếng động bên trong phòng, người hầu nhíu mày đứng ở bên ngoài không dám đi vào, cũng không nhớ rõ đây là bộ trà thứ mấy bị đập nát tháng này. Mãi đến bên trong hoàn toàn yên tĩnh lại, người hầu rón rén đi vào, lưu loát thu dọn xong bộ trà vỡ vụn, nhanh chóng thay một bộ mới cho chủ nhân.

Lúc ăn cơm tối, Cố Dạ tự mình bưng đĩa thức ăn bước đi thong thả vào trong phòng, An Dĩ Nhược hoàn toàn đã tỉnh, lúc này đang quấn chăn co rút ở bên giường, thấy người đàn ông xa lạ đi vào, cô hoảng sợ co rút lại.

Người hầu tiếp nhận đĩa thức ăn xoay người đứng ở một bên, Cố Dạ nhíu mày, khóe môi hơi cong nhìn vào khuôn mặt chưa khôi phục huyết sắc của người phụ nữ, trong đầu lóe lên một từ, dịu dàng. Đúng vậy, anh bắt người phụ nữ này về, đúng, cô ấy gọi là An Dĩ Nhược, hiện tại là người phụ nữ của anh, cực kỳ dịu dàng. Giống như một búp bê pha lê yếu đuối ngửa đầu nhìn anh, vẻ kinh sợ trên mặt nhìn một cái không sót gì.

Cô thật sự rất đẹp. Một loại đẹp sạch sẽ.

Anh đến gần cô ngồi xuống, duỗi cánh tay dài ra ôm lấy cả người cô và chăn cùng cuộn vào trong ngực, ngón tay thon dài không an phận dò xét về phía eo của cô, tỉ mỉ sờ soạng.

"Thả tôi ra." An Dĩ Nhược hoàn hồn, nghiêng đầu trừng anh, muốn đưa tay đè lại tay của anh.

Đối với phản kháng của cô, người đàn ông chẳng những không tức giận, ngược lại nở nụ cười ấm áp: "Thật sự là người phụ nữ không nghe lời." Nói xong, không để An Dĩ Nhược kịp phản ứng, xoay người đè cô ở dưới thân, nụ hôn tỉ mỉ rơi ở bên gáy, bàn tay to thuần thục kéo xuống dây buộc áo ngủ của cô.

"Đừng... Thả tôi ra! Khốn kiếp!" Mắt An Dĩ Nhược trợn đến rất lớn, thất kinh chống đẩy trên người của người đàn ông, nghiêng đầu muốn né tránh nụ hôn mang tính xâm lược của anh.

Người đàn ông cũng không miễn cưỡng, nén cười vùi mặt ở trên gáy của cô, ôm cô vào lòng giống như ôm một đứa trẻ, "Đừng mưu tính phản kháng tôi, ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ cho cô cực kỳ thoải mái mà sống sót, uh`m?" Giọng nói rất mềm mại, như là đang dỗ dành người phụ nữ yêu quý, nhưng lại khiến đáy lòng An Dĩ Nhược phát rét.

"Anh đứng dậy đi, đừng đè nặng tôi." An Dĩ Nhược nhanh chóng chỉnh đốn lại suy nghĩ, muốn nhanh chóng làm rõ mình đang ở chỗ nào, lại xảy ra chuyện gì, vì sao mình lại ở chỗ người đàn ông xa lạ này.

Cố Dạ đối với bình tĩnh của cô quả thật là có chút hứng thú, một tay chống đỡ đầu, tay phải khẽ khoát lên eo của cô, cười hỏi: "Muốn biết cái gì? Hỏi đi tôi trả lời cô." Tâm hồn quỷ mê hoặc, anh cảm thấy cần phải giải thích tại sao cô lại ngủ trên giường của anh.

Muốn chuyển đi tay không an phận của anh ở trên eo, bất đắc dĩ sức lực không bằng người, An Dĩ Nhược từ bỏ giãy giụa, ngắm nhìn bốn phía, phòng ngủ rộng rãi sáng ngời, đồ dùng trưng bày trong nhà cũng không nhiều, đặc biệt là có vẻ trống trãi. Giữa phòng ngủ, hiện tại cũng là cái giường lớn bọn họ đang nằm làm cho người ta hồi tưởng miên man, cực kỳ mờ ám, nếu như không phải drap giường, chăn mền, bao gối đề là màu đen, cô sẽ càng sợ hơn.

Nhíu chặt lông mày, nhìn khuôn mặt rất điển trai trước mặt, An Dĩ Nhược nhịn không được toàn thân nổi lên ý lạnh. Vùng giữa lông mày xinh đẹp đến có thể quá mức rõ ràng là rất dịu dàng, vì sao cô chỉ cảm thấy sợ hãi. Không phải chưa thấy qua đàn ông khôi ngô tuấn tú, tỷ như Tịch Thạc Lương, anh là loại quý ông nhã nhặn, tỷ như Mục Nham, tuấn lãng của anh là thuộc loại nam tính phóng khoáng, so với bọn họ, người đàn ông trước mắt lại là vẻ đẹp nữ tính, bộ dáng của anh ta quá xinh đẹp. Nếu như bọn họ không phải là gặp nhau dưới tình huống như vậy, nếu như anh ta không có xúc phạm cô giống như vừa rồi như vậy, có lẽ cô sẵn lòng ca ngợi anh ta vài câu.

"Đây là đâu?"

"Nhà tôi."

Miễn cưỡng đối mặt với người đàn ông, An Dĩ Nhược trừng mắt nhìn anh, "Tôi là hỏi anh, chỗ vị trí địa lý nhà anh."

Cố Dạ cười, cái loại không chút để ý: "Trên núi."

Dã nhân. An Dĩ Nhược âm thầm mắng chửi, "Tại sao bắt tôi đến đây? Tôi cũng không biết anh. Còn nữa, ai giúp tôi thay quần áo, không hiểu biết được sự tôn trọng sao?".

"Tôi biết cô là đủ rồi." Đối với vô lý của cô, nụ cười bên khóe môi của người đàn ông dần dần sâu hơn, "Thiên kim thị trưởng thành A, An Dĩ Nhược. Tân tú của giới thời trang, đội trưởng đội đặc cảnh xả thân giải cứu hồng nhan, bạn gái chính thức của lão tổng Hoằng Thái." Nhíu mày, anh nói: "Nhìn xem, tôi hiểu rõ cô hơn." Ánh mắt dừng ở áo ngủ cô mặc trên người, cong môi khẽ cười: "Về phần quần áo này, nếu như cô yêu cầu, tôi sẵn lòng cống hiến sức lực giúp cô thay nó."

An Dĩ Nhược mím chặt môi, hai tay túm chặt chăn mềm che ở trước người, "Anh là ai?"

"Cố Dạ." Cánh tay hơi thu hẹp lại, càng ôm chặt cô vào trong ngực hơn, thân thể mềm mại của cô dán vào anh, đường cong tinh tế khiến hạ thân của anh lập tức có phản ứng, ngón tay phác họa khuôn mặt cô, giọng nói của anh rất nhẹ rất dịu dàng: "Cô có thể gọi tôi là『Dạ』" nói xong nghiêng người hôn xuống.

An Dĩ Nhược nhanh chóng nghiêng đầu, nụ hôn của anh rơi ở bên má của cô, ngay sau đó, tay của anh hung hăng bóp chặt cằm của cô: "Chớ chọc giận tôi, sư tử nhỏ. Tôi luôn luôn thích phụ nữ nghe lời."

"Tôi không phải là người phụ nữ của anh, cách xa tôi một chút." Trong lòng cô cực kỳ sợ hãi, nước mắt cơ hồ sắp rơi xuống, "Có nghe thấy hay không, thả tôi ra, tôi không phải là người phụ nữ của anh." Gần như thẹn quá hóa giận, An Dĩ Nhược dùng hai tay chống đẩy thân thể người đàn ông sắp sửa tới gần, vung tay đánh vào mặt anh.

Sắc mặt Cố Dạ đột nhiên thay đổi, nghiêng người tránh đi, giữ chặt cổ tay của cô, giống như là muốn ngay lập tức bẽ gãy xương của cô, sau đó dùng sức kéo, ném mạnh cô từ trên giường đến trên thảm, giọng nói lộ ra cảnh cáo: "Phụ nữ nên thuận theo tốt hơn, bằng không chịu đau khổ chính là bản thân mình."

Cả người An Dĩ Nhược đều giống như cái giá rời rạc, cô ngưỡng mặt lên, nén lại ý lệ trong mắt, quật cường hỏi: "Tại sao bắt tôi đến đây? Anh muốn thế nào?"

Người đàn ông thong thả ung dung bước xuống giường, ngồi xổm trước người cô, lướt nhẹ qua mái tóc dài lộn xộn trên trán cô, "Người phụ nữ đẹp như vậy nếu như làm tổn hại đến chỗ nào tôi cũng sẽ đau lòng." Vẻ tức giận trên mặt nhanh chóng được thu lại, anh mỉm cười đỡ cô dậy, ngồi ở trên thảm dựa vào góc giường kéo cô vào trong ngực giữ chặt: "Tôi cần một bạn giường xinh đẹp, cho nên..." Hài lòng nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng luống cuống của người phụ nữ, cúi người dán sát mặt ở trên mặt non mịn của cô, "Lâu rồi tôi cũng chưa từng xuống núi, vì cô mới tự mình đi thành A, muốn biết tại sao không?". An Dĩ Nhược lắc đầu, độ nóng trong lòng anh khiến thân thể cô không khống chế được mà run nhè nhẹ, im lặng một lát, nghe thấy người đàn ông dịu dàng nói ở bên tai cô: "Tôi muốn cô trở thành người phụ nữ của tôi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.