Dương Đồng giao người cho bác hai cau mày vỗ vỗ tay, vừa rồi tay lướt qua mặt nàng cảm nhận được một mảnh ướt nếu không đã ấn chết người.
Người đòi chết đòi sống đã giải quyết xong, Dương Đồng không hề đi xem bọn họ quỷ khóc sói gào, đi về phia cha mẹ trấn an nói: "Hai người không bị dọa chứ?"
Ba Dương trừng mắt, hạ giọng nói: "Lần sau đừng có hành động như vậy nữa quá nguy hiểm! Không lường trước được việc gì đâu." Không phải không muốn giúp nhà anh hai, thật sự cháu gái quá khủng bố muốn giúp cũng không biết nên làm sao khi nhìn thấy con gái mình nhào lên khống chế người, tâm co rút vô cùng sợ hãi.
Dương Đồng khoe mẽ mà cười, ôm lấy bả vai mẹ làm nũng nói: "Lần sau tuyệt đối không dám."
Nhưng mà muốn đối phó với loại người này nên cứng rắng thì hơn.
Nói hơi khó nghe một chút, người chị họ này chỉ dám hù dọa náo loạn một phen thôi còn thật sự muốn cắt cổ tay? Nàng tuyệt đối không dám làm đâu.
Nhưng lời này Dương Đồng chỉ dám chửi thầm trong bụng, rốt cuộc cả hai nhà đều không hòa thuận nếu nói ra e là bị cho là thêu dệt, mọi chuyện càng tệ hơn mà thôi.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện sao.
Trong phòng khách lộn xộn, trái cây trên bàn tiếp khách đều bị rơi xuống sàn.
Dương Đồng đôi mắt nặng nề, khóe miệng nhấp chặt, có thể tưởng tượng đến trước đó nhà này có cuộc tranh chấp rất lớn. Cái gia đình này thật là không bớt lo.
Mẹ Dương kéo kéo tay Dương Đồng, nhìn người đang khóc rống biểu tình rối rắm: "Người cùng đến đây với con là bạn gái con bé kia?"
Dương Đồng gật đầu: "Đúng vậy, vốn là bạn gái cũ, nhưng nhìn tình huống này chắc là chuyện quay lại không xa."
Từ Cẩn An không suy nghĩ gì nữa ngồi xuống ôm Dương Đồng không hề quan tâm vẻ mặt đen thui của bác hai.
Mẹ Dương lại hỏi: "Hai đứa không có quan hệ gì đó chứ?"
Dương Đồng trợn mắt: "Hôm nay con quá xui xẻo, ai muốn cùng nàng có quan hệ gì chứ." Nếu không phải vì nàng sao lại xảy ra mấy chuyện nháo nhào thế này!
"Thế sao lại xuất hiện cùng nhau?"
Dương Đồng híp mắt cười, lãnh đạm châm chọc, "Chuyện này mẹ nên hỏi người cháu gái của mẹ thì hơn."
Trước kia toàn tỏ ra xem thường giờ thì hay rồi dám lấy danh tính người khác đi lừa hôn.
"Chút nữa bàn sau, hiện tại nàng nếu đã được Đồng Muội cứu, đến lúc đuổi người rồi." ba Dương ngữ khí không còn như trước, chắc chắn là bị cả nhà anh hai giày vò đến không thể kiềm chế.
Không ai bị nhà người khác kéo sang tận nhà quậy phá, còn đòi tự sát này nọ nhờ con gái mình liều chết xan ngăn mà có thể giữ được bình tĩnh cả.
Không chủi ầm lên đã là nể mặt máu mủ ruột thịt lắm rồi.
"Anh hai, em vừa nghe cháu nói đến việc chia tay, hiện tại nếu đương sự cũng tới có việc gì thì tự về nhà giải quyết, mời ra ngoài." Dương ba mở cửa trong mắt không còn độ ấm khiến cho ông ta giận dữ mắng to: "Không biết lớn nhỏ! Sao mày còn có thể theo nghiệp giáo được! Có tin tao lên tận trường học mày tố cáo không? Con gái mình còn không dạy dỗ được mà dám làm trận làm thượng với anh trai?"
Ba Dương nhắm mắt, hoàn toàn chết tâm, trước đó vốn là vân còn tình cảm anh em nhưng mấy năm qua xem ra tất cả đều bị phai nhạt cả rồi.
Hắn chỉ cười, "Anh đi đi, tôi chờ anh tố giác."
Dương Đồng che chắn trước mặt cha, trên cao nhìn xuống bác hai, vẻ mặt lãnh đạm: "Bác hai, thời điểm mắng người khác đầu tiên phải xem lại bản thân mình. Bác nói cha tôi không dạy dỗ được tôi, vậy sao không thấy ông dạy dỗ cho tốt đứa con gái của mình?" Ánh mắt dừng trên mặt Dương Đồng cười khiêu khích. Mặc cho nàng hoảng sợ nói: "Bác còn chưa biết được con gái mình cực phẩm thế nào ư? Bỏ qua chuyện sử dụng thân phận của tôi kết giao cùng Từ Cẩn An nói về những chuyện ưu tú mà chị ta làm hồi sơ trung đi."
"Dương Đồng!" Nàng không tự giác hét lên một tiếng, nắm chặt cánh tay Từ Cẩn An mặt tái đi, nàng hiểu được nếu Dương Đồng nói ra những lời kia cuộc đời mình chấm dứt từ đây.
Dương Đồng không thèm để ý tới nàng, chỉ là ngẩng đầu đi tới bên cạnh bác hai trào phúng hỏi: "Trước kia chị ta có nuôi một con mèo vàng đúng chứ?"
Dương lão nhị không rõ lý do vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện này, mờ mịt gật gật đầu: "Đúng."
"Ba, đừng nói chuyện với nó nữa! Dương Đồng, tao bảo mày im miệng!" Nàng muốn đứng lên, nhưng chân đau nhức không thể động đậy không còn sức lực chỉ có thể ngồi trên sô pha không thể làm gì.
Từ Cẩn An thực hiểu nàng, lập tức đoán được lời nói sắp ra tới sẽ mang lại bất lợi cho nàng.
Nhìn nàng khẩn cầu mình bằng ánh mắt, Từ Cẩn An nhẫn tâm dời ánh mắt bởi vì mình cũng muốn xem một mặt khác của nàng, cho nên... không giống Dương Đồng chờ mong đi ngăn cản.
Dương Đồng chậm rãi nói: "Các người chắc cũng không biết nàng lén đi ngược đãi mèo phải không? Vốn dĩ tôi cũng không biết, nhưng có một buổi tan học về nhà bắt gặp được cảnh tượng này." Nói xong như là nhìn nàng như nhìn đến thứ đồ dơ bẩn nào đó.
Dương Đồng cúi thấp đầu, không hề giương nanh múa vuốt, giống như một con thú chờ đợi một lời phán tử vong buông xuống cho bản thân.
Từ Cẩn An nghe thấy, lập tức liền buông người biểu tình khó tin bước cách nàng một đoạn. . ngôn tình tổng tài
Dương lão nhị ánh mắt phức tạp, ngược đãi mèo chính mắt hắn chưa thấy nhưng đã từng đọc được mấy tin tức như thế trên Weibo. Cho tới bây giờ hắn vẫn nghĩ những người đó nhất định là mặt mày cực kỳ hung ác nhưng hắn không thể tưởng tượng được con gái vẫn luôn ưu tú ngoan ngoãn cũng là người tâm lý biến thái như thế.
Hắn đỡ tường, thiếu chút nữa không đứng vững.
Hắn không ngừng nghĩ lại, ngần ấy năm yêu thương rốt cuộc là sai ở đâu.
Mẹ Dương cùng ba Dương nghe xong cũng run rẩy, Đồng Muội nói là khi đi học phát hiện chuyện này, khi đó nàng mới bao lớn... Thế nhưng còn dám làm ra việc đó!
Thật là đáng sợ....
Dương lão nhị tuy rằng trong lòng tự trách trước kia quá nuông chiều khiến nàng biến thành loại người này.
Nhưng nếu chỉ có thế, cũng không thể bị người khác khinh thường!
Ánh mắt hắn ác độc gim vào người Dương Đồng: "Con nhóc chết tiệt kia, nếu biết chuyện này vì sao không nói sớm? Hay là mày xúi giục Đồng Đồng rôi bây giờ đổ lỗi?"
"............" Rốt cuộc cũng gặp được loại người đổi trắng thay đen thế này, thật là bội phục.
Dương Đồng lộ ra vài phần bất đắc dĩ, xoa xoa mặt sao bản thân lại rảnh rỗi tiếp chuyện với những người này làm gì?
Ba Dương nhìn thái độ trả đũa phẫn nộ không thôi, lạnh mặt đi qua đi kéo tay nàng, "Cút, các ngưòi cút cho ta! Nhà này không chào đón các ngưòi!"
Có thể khiến ba Dương người cô cũng hòa khí bốc hỏa thế này mấy người này là đầu tiên.
Mẹ Dương không khỏi cảm thán, thật là rồng sinh chín con, mỗi người đều bất đồng. Rõ ràng anh cả và anh ba đều là người có lí lẻ, nhìn người anh hai này cảm giác không thể nào là người cùng một nhà được.
Cuối cùng, ngày hôm nay kết thúc khi ba Dương đuổi người.
Dương Đồng đưa cha mẹ trở về phòng nghỉ ngơi còn nàng ở lại dọn dẹp. Nhìn thấy Từ Cẩn An vẫn còn ngồi trên sô pha, nàng nhướng mày, "Sao còn không chịu đi? Chẳng lẽ muốn ở lại ăn cơm?" Nàng cũng không muốn đối đãi tử tế gì với người này.
Từ Cẩn An ánh mắt ôn nhu, ngẩng đầu, đột nhiên nói: "Cậu cảm thấy tớ với cô ấy hợp nhau?"
Dương Đồng thiếu chút nữa cầm cây lau nhà đánh nàng, làm ơn đi lão muội hai ta không thân thiết gì cho nên lời này ngươi đừng hỏi lỡ có chuyện gì lại nổi điên chạy qua đây nữa.
"Liên quan gì tôi!"
Thật là, hôm nay gặp nhiều người bệnh tâm thần quá vậy?
Cho nên, vẫn chỉ có Vi Vi là tốt nhất thông minh thiện lương lại đáng yêu!
"Này, cô rốt cuộc có đi hay không?" Dương Đồng đỡ cây lau nhà hỏi một lần nữa, trên mặt đất là mảnh vỡ thủy tinh oh no đó là cái ly mình mới mua mà!
Từ Cẩn An đứng lên, miệng muốn nói lại thôi nhấp môi nửa ngày không nói ra được.
Cuối cùng vẫn là nói lời tạm biệt, "Lần này quấy rầy cậu, xin lỗi."
"Đi thong thả không tiễn."
Dương Đồng lười để ý nàng, tuy rằng cùng Từ Cẩn An ở chung không bao lâu nhưng bây giờ nhất cử nhất động của nàng làm Dương Đồng làm nàng cảm giác được người này không phải là hôn phu tốt. Huống chi từ ảnh chụp cuộc nói chuyện với bạn học cũng đủ chứng minh, Từ Cẩn An chính là tiểu nhân thích soi mói lưng người khác, đến cả bạn gái mà còn có thể bỏ dễ dàng vì vài câu cơ mà.
Dương Đồng xoa xoa giữa mày, duỗi người, "Rốt cuộc cũng yên tĩnh."
*
"Cậu sau này đừng đến gần chị ta nữa, coi chừng bị dạy hư." Bạch Vi cùng Dương Đồng tay nắm tay, hôm nay được nghỉ ngơi cho nên liền tới quảng trường đi dạo.
Dương Đồng nói: "Tớ luôn luôn né chị ta, lần này thật sự là do ngoài ý muốn."
"Đúng rồi, trước đó bạn học của Từ Cẩn An nói muốn mời tớ ăn bữa cơm để xin lỗi."
Bạch Vi khom lưng nhìn nhìn cặp nhẫn đôi trong quầy trang sức, ánh mắt tỏa sáng, "Xin chào, tôi muốn xem thử cặp nhẫn này."
Dương Đồng phát hiện lực chú ý Bạch Vi đều bị trang sức hấp dẫn, bất đắc dĩ mà thở dài, "Tụi mình đang nói chuyện mà!"
"Nghe rồi nghe rồi." Bạch Vi qua loa cho xong.
"Vậy cậu nói xem tớ nên đi hay không?"
Bạch Vi nắm tay nàng, cầm lấy nhẫn đeo vào ngón giữa ( mình nghĩ là ngón áp út mới đúng nhưng QT viết sao thì edit giống vậy) vừa lòng cười cười nói "Cậu muốn đi? Từ chối đi."
Loại người này, vẫn là ít tiếp xúc một chút.
"Cậu thích kiểu dáng này chứ?" Bạch Vi hỏi.
Dương Đồng xoa tóc nàng, đáy mắt một bể nhu tình như là gió xuân nhu hòa mang đến cảm giác an tâm.
"Cậu lựa, tớ đều thích."
"Vậy mua đôi này."
"Được."
Bạch Vi chớp mắt: "Vậy từ nay về sau, cậu là người của tớ."
"Dạ, tiểu đồng tử tuân mệnh!"
Bất kể nàng nháo bao nhiêu chỉ cần nàng cười, không có lời nào diễn tả được cảm giác này.
Editor: Cảm ơn.