Nghe Đồn Quý Phi Rất Tử Tế

Chương 2: Lãnh phi tái xuất hào hoa muôn trượng (1)




Mận ngồi trong góc nhà, khóc một hồi thương tâm, cảm thấy khóc thành dòng vẫn chưa đủ cảm động đất trời liền bốn trong một, khóc, lăn, bò, lết đến bên chủ nhân đang nằm bất động trên giường.

Nàng thương cho chủ nhân lại thương hơn cho thân phận mình, dẫu sao nàng cũng là người hầu kẻ hạ, chủ nhân bị khinh miệt một thì nàng phải gấp bốn, năm có khi còn không được phân lượng nào. Nhưng dẫu là vậy nàng vẫn mong chủ nhân sống bởi so với việc bị bán đi nay đây mai đó thì việc ăn không no, mặc không đẹp cũng chẳng đáng sợ gì.

Nàng khóc: "Tiểu thơ ơi! Tiểu thơ! Người mau tỉnh dậy đi, người không thương cho mình cũng thương cho em- kẻ tận tâm hầu hạ người suốt bảy năm qua. Hức hức, em đi theo người ăn không đủ no mặc không đủ ấm nhưng em có than phiền câu nào. Người xem cái bánh trộm từ nhà bếp ba ngày trước em cũng đâu nỡ ăn, à không ăn một góc thôi, vẫn để giành phần người. Ới! Tiểu..."

"Im ngay", tiểu thơ nhà nó bất ngờ bật dậy đã thế toàn thân còn phát ra thứ ánh sáng quỷ dị khiến nó chấn kinh một hồi rồi ngất lịm đi. Lúc tỉnh dậy nó vẫn còn hoang mang không ít, rốt cuộc là tiểu thơ vẫn là tiểu thơ nhưng nó lại cảm thấy khác lạ, nghĩ một hồi liền ngẩn người nói: "Tiểu thơ, người đánh em một cái đi. Em vẫn không tin đây là thực."

Đỗ Phương Tri đang ngồi trang điểm, nghe thấy nàng nói vậy hướng lòng tay về phía nàng vẫy vẫy. Mận như bị phê cần hí hửng tiến lại, cái mặt vừa chìa ra liền bị năm ngón tay của nàng túm lấy má ra sức kéo căng, chưa thấy đã liền túm má bên kia véo lấy véo để.

Nàng gằn giọng: "Ngươi bảo vệ chủ nhân thế à? Hôm nay ta phải chỉnh đốn gia thất, thiết lập gia quy."

Mận bị véo đến nổi hai má sưng vu, vừa ngồi khóc thút thít vừa bảo: "Tiểu thơ người trước nay đến con kiến cũng không nỡ giết, hôm nay lại ra tay với em."

Phương Tri khẽ quay đầu qua, mái tóc dài đang quấn dở rơi nhẹ trên vai bồng bềnh như sóng, hai mắt nàng vừa sắc vừa trong, nàng cười nhè nhẹ hỏi: "Em cảm thấy làm người tốt sẽ sướng hơn hay kẻ xấu sướng hơn."

Nó xoa xoa má, nhanh như cắt đáp: "Em không biết ai sướng hơn nhưng em biết kẻ xấu thường có đồ ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn, nhất là còn được đánh người. Cho dù sau này phải xuống địa ngục em vẫn muốn làm người xấu một lần."

Phương Tri gật gù xem như thu thập được một đệ tử có ngộ tính cao, vui vẻ bảo: "Sau này ta sẽ cho em thoải mái làm việc xấu mà không phải xuống địa ngục."

Mận lại đơ người toàn tập, phải chăng tiểu thơ nhà nàng hỏng não rồi, hay là bị ma quỷ phương nào nhập vào. Không đúng, nàng lắc đầu lia lịa cuối cùng nhớ đến lời người xưa đã dạy: "Con giun xéo lắm cũng quằn", tiểu thơ rốt cuộc đã quằn đến thông minh ra rồi, nó cảm động muốn thắp nhang quá.

Nghe bên ngoài có tiếng chim cu, Phương Tri dặn Mận đi ngủ trước còn mình thì âm thầm dạo bước ra vườn sau.

"Ái, cô cô. Nhẹ chân, nhẹ chân", tiếng than ỉ ôi từ dưới đất phát ra.

Nàng co một chân lên, dùng tay túm lấy búi cỏ nhọ nồi lơ thơ đang rung lắc bên dưới ra sức kéo mạnh. Từ vết nứt lôi lên một cu mập to gần bằng con trâu mộng, hai má nó hây hẩy, đầu mới bị kéo một chút mà đã sưng thành u, nó mếu máo nói: "Cô cô, người lại bắt nạt Bé Lớn."

Nàng nhịn không được phì cười xoa xoa cái u trên đầu nó hỏi:"Ngoan, về cung liền bảo Diêu Xuân bắt cá chép nấu canh cho ngươi. Giờ nói xem tình hình thế nào?"

Nó phụng phịu đáp: "Đám cung tì của Dung phu nhân đang tụ tập ở bên ngoài Đình Viện nghe chúng kháo nhau định bắt người hầu của Huyền mỹ nhân cướp ít tiền tiêu vặt."

Nàng cười khây khẩy, trong đáy mắt ngập tràn vui vẻ, rùng rợn: "Đi đi, đến theo dõi thằng nhóc kia rồi kéo hắn đến điểm hẹn cho ta"

"À", sợ Bé Lớn quên mất liền dặn: "Chớ có ngủ quên. Bằng lỡ việc, bổ não nấu canh."

Bé Lớn rùng mình đưa tay ôm đầu rồi theo bản năng lộn một vòng độn thổ mất tăm.

Dưới bóng trăng mờ, một vầng ánh sáng xanh khẽ loé lên rồi vụt tắt giống như đom đóm đầu hè thoắt ẩn, thoắt hiện, dáng vẻ con người ta cũng chớp cái thay đổi khác lạ, dưới bàn tay của phép thuật vạn vật bỗng thật khó định hình, vậy phải chăng lòng người cũng phi thường khó hiểu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.