Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 12: Kiếm tiền




Editor: AM

Chủ quán bánh bao lặng lẽ nuốt nước miếng, buổi sáng hắn dậy sớm nên không ăn sáng, bánh bao trong lồng hấp cũng chưa ăn được, mì Chung Tử Kỳ làm có đủ "sắc hương vị", dụ dỗ bụng hắn kêu gào. Hắn xấu hổ xoay người không nhìn bọn họ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lồng hấp với hy vọng nó có thể chín nhanh hơn, nhưng mà tại sao mùi vị bên đó lại ngày càng nồng như thế?

Hắn nghi hoặc xoay người, đập vào mắt chính là chén mì nóng hôi hổi, chủ nhân chén mì cười khanh khách nhìn hắn: "Tống thúc, ngươi cũng nếm thử đi, xem thử ăn được không."

Tống thúc ngại ngùng sờ mũi: "Ca nhi ngươi bày quán cũng không dễ dàng, sao ta có thể chiếm tiện nghi của ngươi được, ngươi ăn đi."

"Một bát mì cũng không tốn bao nhiêu tiền, sau này ta còn phải dựa vào Tống thúc giúp đỡ mà." Đã nói đến cái này rồi, Tống thúc cũng không thể già mồm cãi láo, nhận lấy bát mì rồi nói lời cám ơn, hương vị đúng là tốt như tưởng tượng, rất khó tin rằng nó là do một ca nhi nhỏ tuổi như vậy làm ra.

Chung Tử Kỳ trở lại quán, nhìn xung quanh thì thấy đã có vài người chú ý đến quán của mình, hắn cũng mặc kệ bọn họ đang do dự, hắng giọng học theo tiểu thương xung quanh, hét to: "Mì nước xương đây, mì thơm ngào ngạt đây!! Không ngon không trả tiền, đừng để lỡ!"

"Phốc, khụ khụ!" Triệu Trữ bị sặc, nhẹ nhàng ho khan, không thể tin được mà nhìn Chung Tử Kỳ. Nay cả Triệu Thăng cũng kinh ngạc nhìn hắn, chỉ có Triệu Chính An không cảm thấy có gì không đúng, hắn nghe thấy nương tử kêu to, cảm thấy thú vị liền học theo hắn, la lớn: "Mì nước xương đây, mì thơm ngào ngạt đây!! Không ngon không trả tiền, đừng để lỡ!" Kêu xong còn quay lại nhìn Chung Tử Kỳ.

Chung Tử Kỳ đã quen khích lệ hắn: "Chính An thật giỏi, lại kêu thêm nữa đi." Triệu Chính An được nương tử ra lệnh liền kêu thêm vài lần.

Triệu Trữ và Triệu Thăng nhìn thấy có người nhìn về phía này, hơn nữa còn đi qua, đột nhiên trong đầu bừng sáng, mặt mũi và này nọ, lúc cần buông thì cứ buông, không kêu to vài tiếng thì có ai biết là ai với ai đâu!

"Chủ quán, cho ta bát mì." Một hán tử hơn ba mươi tuổi, ăn mặc gọn gàng, ngồi trước quầy của Chung Tử Kỳ, ánh mắt dừng trên bát mì của ba người Triệu Chính An, mùi vị kia thật cuốn hút.

"Được, ngươi chờ một lát." Chung Tử Kỳ trừng ba người kia: Thấy chưa, chả phải sinh ý đã đến rồi sao?

Triệu Trữ đứng dậy đi lại nhóm lửa, nhỏ giọng nói: "Tử Kỳ, lợi hại!"

Chung Tử Kỳ cười hắc hắc, trong lòng hắn cũng kích động không thôi, đây chính là sinh lý đầu tiên của hắn, cuối cùng cũng khai trương, nếu vừa mở màn đã ế thì rất mất mặt.

Chung Tử Kỳ nhanh nhẹn trụng mì, cảm thấy đã được thì bỏ vào bát rồi đặt lên bàn của hán tử kia: "Mì của ngươi đây, năm văn tiền."

Hán tử ăn thử một ngụm, nước dùng ngon hơn quán khác, còn mang theo mùi măng thơm ngát, hơn nữa khi cắn thử một miếng măng thì cảm thấy có chút ê ẩm, hắn không khỏi nghi ngờ, hỏi: "Chủ quán, không phải măng của ngươi đã hư rồi chứ? Sao lại có mùi chua?"

Chung Tử Kỳ cười ha ha: "Coi ngươi nói kìa, nếu hư rồi thì sao ta có thể bán được, đây là điểm độc đáo, ta không tiện nói cho ngươi biết, nhưng mà, ngươi cứ yên tâm đi, ngươi xem bằng hữu của ta cũng ăn đó thôi, chắc chắn không có độc."

Đó cũng chỉ là cách nói khác để đại hán đó biểu hiện rằng hắn rất kinh ngạc mà thôi, hắn đã làm việc ở bến tàu nhiều năm, làm vài việc vặt, dỡ hàng vân vân, hàng năm ở nơi này cho nên cái gì ngon hắn cũng rõ ràng, ví dụ như ở bến tàu có hai quầy hàng bán mì nổi tiếng, buổi sáng bán rất đắt, cách quán của Chung Tử Kỳ hơi xa, hắn cũng thường ăn ở đó, hôm nay định đi đến đó ăn một tô thì nghe được tiếng kêu trong trẻo, ở giữa một đống hán tử thế này rất ít khi thấy một ca nhi bán hàng, cho nên hắn tìm đến đây, nhìn thấy ca nhi đang đứng bếp không lớn hơn hài tử nhà mình cho lắm, trước quầy còn có ba hài tử đồng tuổi, một người trong đó còn không ngừng hét to, hắn liền cảm thấy hứng thú mà đến ăn thử một bát mì, không ngờ mùi vị lại ngon hơn hai nhà kia nữa. Đại hán cũng không nhăn nhó mà lấy năm văn tiền đưa cho Chung Tử Kỳ rồi bắt đầu ăn.

Chung Tử Kỳ đếm đếm đồng tiền: "Ngài ăn chậm thôi, có chuyện thì gọi chúng ta."

Triệu Trữ và Triệu Thăng đều rất vui khi có thể thu được số tiền đầu tiên. Nhìn thấy việc kêu gọi có thể được người ta chú ý cho nên Triệu Thăng cũng kêu gào chung với Triệu Chính An. Lại có vài người nghe thấy âm thanh nên đến ăn mì, hơn nữa đại hắn lại là khách quen ở bến tàu, có rất nhiều người biết hắn, thấy hắn đến quầy hàng kia ăn cho nên cũng đi theo ăn thử, đương nhiên một lát sau bọn họ đều vui vẻ gọi thêm bát nữa. Cũng có một vài người nhìn thấy trước quầy toàn là hài tử cho nên cũng không tin tưởng cho lắm. Thật ra Chung Tử Kỳ cũng không rãnh bận tâm, bởi vì hắn đang phải làm không ngừng nghỉ, trước quầy có năm sáu người đang ngồi, hắn trụng mì rồi đưa Triệu Trữ đi bưng đến cho khách, thuận tiện thu tiền luôn.

Cứ như vậy, sáng sớm Chung Tử Kỳ đã bán được hơn mười bát mì, so với những quầy hàng khác thì số lượng này cũng không nhỏ, Chung Tử Kỳ cảm thấy vậy đã đủ, đã vượt qua dự tính của hắn, nhờ quán mì của hắn nên quầy bánh bao bên cạnh cũng bán đắt hơn cho nên Tống đại thúc rất vui.

Thời tiết mùa hè rất nóng, chỉ có sáng sớm mới mát mẻ được một lúc, chờ đến khi trời sáng hẳn thì nhiệt độ không khí cũng tăng cao, cuối cùng thì quầy hàng của Chung Tử Kỳ cũng không còn ai nữa, những người ở xung quanh thì vui sướng khi nhìn thấy hắn như thế, mùa hè bán đồ ăn nóng rất khó khăn, giống như bánh bao này nọ thì còn ăn được, chứ còn mì thì không thể nào ăn nổi giữa cái thời tiết thế này. Cho nên chỉ có thể bán lúc sáng sớm, ngay cả hai quầy hàng bán mì lâu năm ở bến tàu cũng phải thay đổi món để kiếm lời.

Mì nóng của Chung Tử Kỳ đã không còn giá trị, cho nên Chung Tử Kỳ kêu Triệu Trữ dọn dẹp quầy hàng một chút, còn chỉ huy Triệu Chính An và Triệu Thăng đi múc nước.

"Kỳ ca nhi, ngươi phải về hả?" Tống đại thúc hỏi, hắn nhìn thấy buổi sáng bán được năm mươi văn tiền là đã rất không tệ rồi, giống như bánh bao của hắn, lúc bán đắt nhất là bán được một trăm tám mươi văn.

"Bây giờ còn sớm, ta định đổi món bán." Chung Tử Kỳ nói ôn hoà, lấy mì đi ngâm nước lạnh một lát.

Tống đại thúc im lặng, hắn vẫn còn rất ngạc nhiên, không ngờ một ca nhi nhỏ tuổi mà có thể nghĩ được nhiều như vậy, buôn bán còn lợi hại hơn hắn, lúc vừa đến đây bán hắn đã hiểu được thời tiết thế này, nhưng mà cho dù có biết cũng không làm gì được, hán tử như hắn, đối với phương diện này thật sự là dốt đặc cán mai.

Chung Tử Kỳ lau chùi nồi gốm sạch sẽ, rót nước vào trong rồi bắt lên bếp lò. Lúc này bọn người Triệu Thăng đã đẩy nước đến, Chung Tử Kỳ vội vàng chỉ huy bọn họ đẩy nước đến chỗ râm mát, tiện thể che lại.

"Tiểu Trữ, ngươi học theo ta, nếu có nhiều người cũng có thể giúp ta." Chung Tử Kỳ nghiêng đầu nói, hắn rất tin tưởng đối với mì lạnh của mình.

Triệu Trữ ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần liền nói: "Ta... Ta học không sao chứ." Hắn có chút lo lắng khi nói những lời này, bởi vì đúng là hắn ở đây giúp đỡ sẵn tiện học thêm chút đĩnh, nhưng cũng không phải học cái gì phức tạp, cũng chỉ là giúp đỡ Chung Tử Kỳ một chút. Nhưng mà nếu hắn quang minh chính đại học tay nghề kiếm tiền của người ta như vậy, vẫn có chút không tốt, cũng may bọn họ là bằng hữu tốt, nếu hắn là một người gian xảo thì sẽ đợi đến lúc học thành rồi tự ra ngoài mở quán.

"Này, này có gì đâu, các ngươi giúp ta nhiều như vậy, sao ta lại không tin tưởng các ngươi cho được, nếu ta bán đắt, ta phải thường xuyên dựa vào các ngươi rồi." Huống hồ, Chung Tử Kỳ cũng không nói quá, nếu hắn buôn bán đắt, hắn muốn Triệu Trữ giúp đỡ hắn tiếp, hơn nữa hắn bắt tay vào dạy Triệu Trữ, cũng coi như báo đáp ân tình. Triệu gia giúp hắn nhiều như vậy, đương nhiên hắn phải báo đáp lại, vả lại hắn thật sự không để ý cho lắm, trong người hắn còn rất nhiều món mà thế giới này không có, nếu hắn đã bán món này đủ rồi, hắn hoàn toàn có thể đổi món khác.

Triệu Trữ nghe thấy lời của Chung Tử Kỳ thì rất vui, điều này chứng minh Chung Tử Kỳ xem hắn là bằng hữu, từ khi Tử Kỳ thành thân, hai người bọn họ không còn thân thiết như xưa nữa, lần nào cũng là hắn nhiệt tình đơn phương, làm hắn còn tưởng giữa bọn họ xuất hiện vết rách.

Nước trong nồi sôi rất nhanh, Chung Tử Kỳ thả mì vào trụng sơ rồi vớt ra cho bào từng bát đã chuẩn bị nước lạnh.

"Không nên trụng mì lâu quá, trụng lâu quá sẽ nở, trụng sơ rồi ngâm nước lạnh, như vậy mới dai." Chung Tử Kỳ cẩn thận giảng dạy những điểm cần chú ý cho Triệu Trữ biết.

Triệu Trữ gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Sau đó chính là gia vị, Chung Tử Kỳ lấy một cái bát lớn thêm một muỗng nhỏ đường, dấm chua, một lượng xì dầu vừa phải, cuối cùng cho thêm một chút muối, múc một bát nước lạnh trộn đều với bát hỗn hợp vừa rồi, lấy mì đã ngâm trong nước lạnh ra bỏ vào, sau đó rửa sạch trái hồng rồi cắt một trái bỏ vào, cũng cắt nhỏ dưa leo cho vào, vậy là đã làm xong mì lạnh.

"Gia vị này có thể điều chỉnh dựa theo khẩu vị cá nhân, ví dụ như có người thích ăn ngọt, có người thích ăn mặn, ngươi cứ dựa vào đó mà điều chỉnh, được rồi, đã làm xong mì lạnh, các ngươi ăn thử đi."

Triệu Trữ nhận lấy rồi chạy đến cái bàn gần nhất, ăn thử một ngụm, quả nhiên lạnh thấm vào ruột gan, mặn ngọt rất vừa miệng, còn có dưa leo thanh ngọt. Hắn ăn một đũa thật lớn rồi mới lưu luyến nhìn hai người kia.

Lần này Chung Tử Kỳ chỉ làm một bát, bởi vì nguyên liệu làm món này có hơi đắt, cho nên chỉ làm một bát cho họ nếm thử, thuận tiện quảng cáo với mọi người.

"Mì lạnh, mì lạnh cực lạnh đây, ăn một chén lòng liền lạnh lẽo bay lên!" Triệu Chính An và Triệu Thăng dựa theo lời dạy của Cảnh Dật Thần, lại cao giọng hét lên.

Thời tiết này, đúng là nóng đến khó chịu, hơn nữa còn càng ngày càng nóng, không nói đến người đi đường, ngay cả tiểu thương cũng khó chịu. Chung Tử Kỳ nói từ mì lạnh này, đúng là hấp dẫn tầm mắt mọi người, những người khác cũng cảm thấy kinh ngạc, ca nhi này toàn bán những thứ kỳ lạ, món thứ nhất, nghe nói có măng chua, vả lại hình như mì lạnh này lại không giống món hồi sáng bán, nhưng hắn đã nói là mát mẻ ngon miệng.

Có người chịu không nổi liền ngồi vào quầy của Chung Tử Kỳ: "Lão bản, cho ta một bát nếm thử xem có giống ngươi nói hay không."

"Được, ngài chờ một lát." Chung Tử Kỳ nhanh nhẹn làm mì bưng lên, thu năm văn tiền như cũ.

Người kia ăn ngụm đầu tiên, hai mắt lập tức sáng rỡ.

"Này, huynh đệ, thế nào? Ăn được không?" Người ở bên cạnh xem náo nhiệt hỏi.

"Ăn ngon, giống như nước lạnh ở nhà, còn chua chua ngọt ngọt. Lão bản... Cho ta một bát nữa."

Nghe thấy có người khen ngợi, những người khác liền không kiềm chế được mà kêu một bát, cứ như vậy việc buôn bán của Chung Tử Kỳ xem như hoàn toàn mở ra. Chung Tử Kỳ và Triệu Trữ cùng nhau làm mì, Triệu Thăng thì phụ trách thu tiền, Triệu Chính An thấy mình không cần làm gì nên đứng trước quầy gào to.

Quầy hàng của Chung Tử Kỳ có bốn bàn, có người không có chỗ ngồi liền ngồi xổm ăn hoặc là đến quầy bánh bao của Tống đại thúc ngồi ké, Tống đại thúc cũng không khó chịu, ngược lại hắn còn rất vui, bởi vì có người đến ăn mì lạnh, lúc đi còn tiện tay mua mấy cái bánh bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.