Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực

Chương 49: Tiết Diễm, mới sáng ra mà ai đã đến thế?




Biên tập: Bột

"Đừng cử động, chờm hết ra ngoài rồi."

Thẩm Tịch ra lệnh một câu, rồi tiếp tục đè chân Tiết Diễm lại và cúi đầu cẩn thận đánh nốt móng chân cuối cùng cho anh. Cô còn thổi nhẹ hai lần rồi mới cất sơn móng tay đi và nghiêm túc thưởng thức "kiệt tác" của bản thân.

Bàn chân của đàn ông cân xứng, trên mu bàn chân có đường gân xanh căng tràn, trên móng chân chợt hiện lên màu đỏ tươi hơi đột ngột, có điều cũng đẹp tới bất ngờ.

Thẩm Tịch nằm lì ở trên giường mà thỏa mãn nói: "Xem ra kỹ thuật đánh móng của em tiến bộ không ít."

Mặt của Tiết Diễm đầy hắc tuyến, anh bất đắc dĩ nói: "Lần này đã vui hơn chưa, bớt giận rồi?"

"Tạm được." Thẩm Tịch gật gật đầu: "Thấy anh nghe lời như thế, em sẽ thưởng cho anh một chút. Anh nhắm mắt lại đi."

Tiết Diễm nghe vậy thì hiểu ý ngay, anh cong khóe miệng và nhắm nghiền hai mắt, sau đó ngửa mặt lên chờ đợi nụ hôn ban thưởng của cô.

Nhưng chờ một lúc lâu mà vẫn chưa thấy xúc cảm ấm áp quen thuộc truyền tới môi.

Anh không nhịn được mà mở mắt, sau lại thấy Thẩm Tịch mới rửa tay từ trong phòng tắm ra và đi tới trước vali tìm thứ gì đó.

Thẩm Tịch thấy anh mở mắt thì bất mãn một tiếng: "Ai cho anh mở mắt ra, nhắm lại."

Tiết Diễm nghe lời cô mà nhắm mắt lần nữa theo phản xạ, nhưng trong lòng lại lờ mờ có cảm giác không ổn, thế là anh hỏi một câu: "Em muốn thưởng cái gì?"

Nhưng anh không nhận được câu trả lời của đối phương, mà trên đầu đã bị đeo một thứ cố định hết tóc lên, ngay sau đó mặt lại truyền tới cảm giác lạnh băng, giống như có tờ giấy trơn trượt lại nhơn nhớt phủ kín cả mặt vậy.

Thẩm Tịch vuốt mặt nạ trên mặt anh ra: "Bây giờ mở mắt được rồi."

Tiết Diễm mở mắt ra rồi đưa tay định kéo mặt nạ, nhưng lại bị Thẩm Tịch bắt lấy nên phải dừng lại.

"Đừng lộn xộn, mặt nạ xịn đấy!" Thẩm Tịch cảnh cáo Tiết Diễm, rồi cũng đắp mặt nạ cho mình và gối lên đùi anh mà lầm bẩm: "Nếu không phải anh nghe lời như thế, em cũng không nỡ cho anh dùng đâu."

"..."

Đầu Tiết Diễm lại đầy hắc tuyến, thật ra anh không hề muốn loại "ban thưởng" này.

Anh đưa tay vén tóc của Thẩm Tịch sang một bên, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu mà nhẹ giọng dụ dỗ: "Thật ra chúng ta có thể đổi phương thức thưởng đấy."

"Đừng nói chuyện!" Thẩm Tịch nghiêm khắc cảnh cáo một tiếng, sau đó lại lập tức ngậm miệng. Cô cố gắng chỉ he hé miệng để các cơ trên mặt không thay đổi, sau đó dặn dò: "Phải đắp 15 phút, không được nói chuyện, cũng không được cười, nếu không sẽ có nếp nhăn."

Tiết Diễm: "..."

Dường như Thẩm Tịch không mảy may cảm nhận được oán niệm của người bên cạnh, nên bắt đầu cầm điện thoại lên chơi.

Sau khi dặn không được nói chuyện, cô cũng thật sự không nói gì, mặc cho Tiết Diễm đùa thế nào, Thẩm Tịch cũng không để ý đến anh dù chỉ một chút. Lúc này trong phòng chỉ còn lại tiếng của game, khi thì " unbelievable", khi thì "amazing".

Tiết Diễm thật bất đắc dĩ, nhưng vì đêm nay được ngủ trên giường nên đành nghe theo cô thôi.

Đồng hồ đếm ngược 15 phút trên điện thoại vừa vang lên, Tiết Diễm đã lột mặt nạ xuống rồi muốn bổ nhào vào người Thẩm Tịch. Có điều động tác của Thẩm Tịch còn nhanh hơn, cô nhào vào người anh trước rồi hôn lên môi Tiết Diễm một cái.

Tiết Diễm hơi kinh ngạc khi bạn gái mình chủ động hôn trước như vậy, đương nhiên ngoài kinh ngạc ra thì còn vui mừng hơn thế, nếu không thì sau một giây sửng sốt, anh cũng sẽ không cười tới mặt mày cong cong như vậy: "Không kịp đợi đến thế cơ à?"

Thẩm Tịch cười khà khà rồi nói bằng giọng nịnh nọt: "Tiết soái ca, em muốn nói chuyện này với anh."

Tiết Diễm nhíu mày rồi hiểu cái hôn chủ động vừa rồi của cô là có việc muốn nhờ, nên mới hối lộ anh.

"Chuyện gì?"

Thẩm Tịch nằm sấp trên người Tiết Diễm và ôm vai của anh, sau khi úp úp mở mở hai lần mới lên tiếng: "Mai Trình Hạ hẹn em đến trường đoàn tụ với nó một chút..."

"Em muốn đi?" Tiết Diễm hơi bất mãn, nghỉ Quốc khánh cũng chỉ có mấy ngày, khó lắm cô mới thành phố B, mà chưa ở cạnh mình lâu một chút đã muốn đi với người khác rồi... Sao anh lại có cảm giác địa vị bạn trai chính quy này của mình ngày càng giảm xuống thế nhỉ?

Thẩm Tịch cũng biết như thế hơi không ổn, mới đến đây tới ngày thứ hai đã tới chỗ Trình Hạ sẽ khiến Tiết Diễm bất mãn.

Nhưng Trình Hạ lại nhiệt tình mời cô đi ăn cơm như có chuyện gì muốn nói, hơn nữa hôm sau Trình Hạ phải về nhà, nếu mai không đi thì lần gặp tiếp theo sẽ là lúc nghỉ Đông.

Thẩm Tịch lén đánh giá biểu cảm của Tiết Diễm, sau đó lại vươn đến hôn anh cái nữa: "Chỉ đi ăn trưa thôi, mấy ngày còn lại đều là của anh, được không?"

"Anh muốn nói không được." Tiết Diễm lạnh lùng đáp lại, nhưng bắt gặp ánh mắt tủi thân của cô thì lại thở dài bất đắc dĩ, sau đó ôm Thẩm Tịch vào trong ngực mà cọ sát: "Nhưng ai bảo anh thích em, không được cũng phải được."

Thẩm Tịch nghe vậy thì vui hẳn lên rồi ôm chặt lấy Tiết Diễm: "Tiết soái ca nhà em là tốt nhất."

Tiết Diễm xoa xoa đầu cô mà cười cưng chiều: "Chỉ có những lúc thế này em mới chủ động một chút."

Sáng sớm hôm sau.

Chuông điện thoại đúng giờ vang lên đánh thức hai người đang ngủ say.

Thẩm Tịch mơ mơ màng màng nhắm hai mắt đưa tay mò điện thoại, nhưng mò một lúc lâu mà vẫn không sờ thấy, còn đồng hồ báo thức lại bị người khác tắt đi mất.

Không có tiếng chuông ồn ào nữa, Thẩm Tịch lại thiếp đi trong nháy mắt.

Nhưng ngủ chưa được bao lâu, cô đã thu tay đang ôm người bên cạnh, sau đó xoay người đi và kéo hơn một nửa chăn theo, rồi cuốn mình thành nhộng tròn vo mà ngủ như vậy.

Ngoài rất bất đắc dĩ ra, thì Tiết Diễm cũng chỉ còn lại bất đắc dĩ với thói quen ngủ không ngoan này của bạn gái nhà mình.

Bạn gái là của anh, anh có thể thế nào? Chỉ có thể nuông chiều thôi.

Anh ngồi dậy rồi vén tóc ra sau tai giúp cô, sau đó đi rửa mặt.

Lúc mới bước ra khỏi phòng tắm và đứng trước tủ chuẩn bị thay quần áo, thì lại thấy "tằm cưng" trên giường động đậy hai lần qua gương đứng trên tủ.

Chẳng biết người trên giường đã rúc đầu vào chăn từ lúc nào, rồi chỉ để lại một khe hở nhỏ ở mép, có thể lờ mờ thấy được một ngón tay đẩy ra để mép chăn không khép lại.

Tiết Diễm không nhịn được mà cong khóe môi: "Muốn nhìn thì nhìn, lén lút làm gì?"

Anh nói xong thì xoay người và cười nhìn người nào đó trốn trong chăn nhìn lén mình thay quần áo.

"Em tắc thở mất!" Thẩm Tịch đá bay chăn rồi há to miệng mà hít thông khí tươi mới, sau đó lại nhìn Tiết Diễm mà nghiêm túc nói: "Không phải là em đang dè dặt một tí à."

"Thế bây giờ em dè dặt xong rồi?"

"Chưa chưa chưa." Thẩm Tịch lắc ngón trỏ qua lại rồi lại nghiêm túc nói: "Em đang suy nghĩ nghiêm túc, bây giờ anh là của em rồi, hình như không cần dè dặt nữa."

Chỉ là vẫn không kiềm chế được mà nuốt nước bọt và chân thành nhìn anh, trong mắt còn lóe lên ánh sáng: "Thanh niên eo khỏe!"

Tiết Diễm: "..."

Thẩm Tịch thể hiện vẻ lưu manh triệt để mà nằm giáng quý phi, tay chống đầu và nghiêng người trên giường, sau đó ung dung thưởng thức dáng người của Tiết Diễm mà chậm rãi nhớ lại: "Nói đến mới nhớ, lần đầu gặp anh em đã thấy dáng người không tệ rồi."

Cô dừng một chút rồi lại bổ sung câu: "Nhất là eo hẹp gây thương nhớ nhất kia."

Tiết Diễm đứng tại chỗ nhìn cô, rồi một lúc lâu sau mới ẩn ý gọi một tiếng: "Tiểu Tịch."

"Ừ?" Thẩm Tịch nhìn lại anh, rồi vì được thưởng thức cái đẹp mà vui vẻ, khi nói chuyện còn cao giọng: "Sao thế?"

Tiết Diễm hỏi đầy ẩn ý: "Em biết khen đàn ông eo khỏe là có ý nghĩa sâu xa gì không?"

"Ý nghĩa sâu xa gì..."

Thẩm Tịch bất giác nhắc lại theo anh, nhưng nói được một nửa thì thân là lão làng như cô chợt hiểu ra "ý nghĩa sâu xa" này là gì.

Mặt Thẩm Tịch nhanh chóng đỏ lên, cô mắng một tiếng lưu manh rồi vùi mình vào chăn mà giả làm đà điểu.

Tiết Diễm cười khẽ một tiếng, rồi không nhanh không chậm thay quần áo.

Nhưng vừa mới mặc xong thì chuông cửa đã vang lên.

"Đà điểu" Thẩm Tịch thò đầu ra từ trong chăn mà nhìn về phía Tiết Diễm: "Mới sáng sớm mà ai đã đến nhà anh rồi?"

Hôm nay cũng không phải ngày lễ gì, mà nghỉ Quốc khánh còn tới tận ngày mai, mới sáng sớm đã tới cửa đúng là quá khả nghi.

Tiết Diễm lắc đầu để thể hiện bản thân cũng không hiểu, rồi để lại câu "anh đi xem thử xem" và rời khỏi phòng ngủ.

Thẩm Tịch ngủ trên giường mà vẫn lăn tăn sau đó quyết định đi xem thử một chút.

Cô dùng cả tay cả chân mà bò xuống giường, sau đó chạy đến cửa phòng ngủ và len lút hé ra một khe nhỏ để thăm dò cửa chính.

Không nhìn thì thôi, nhìn rồi lửa trong lòng lại bùng lên.

Giỏi lắm!

Người tới là ai, không phải là Vưu Diệu Nhã khiến cô tức tới nội thương hôm qua à!

Thẩm Tịch cào vào cửa một cái, sau đó vừa đảo mắt mà trong đầu đã nghĩ ra một kế.

Cô vọt thẳng tới trước tủ quần áo của Tiết Diễm, sau đó mở cửa "vù" một cái mà nhìn quần áo chỉnh tề bên trong, rồi không biết nghĩ đến điều gì nên còn cười "khà khà khà" thành tiếng.

Còn Tiết Diễm bên này thấy người tới là Vưu Diệu Nhã thì hơi nhíu mày: "Sao lại biết nhà tôi?"

Vưu Diệu Nhã nghe xong thì trong lòng cũng hơi khó chịu, cô ta tới sớm như vậy, anh không hỏi có chuyện gì không, mà câu đầu tiên khi mở miệng lại là chất vấn sao cô ta biết nhà anh bằng giọng không thân thiện.

Cô ta vừa gặp đã yêu Tiết Diễm, thậm chí còn đi theo chuyên ngành này và trở thành học muội trực hệ của anh. Tuy học tập buồn tè và khó hiểu, nhưng chỉ cần tương lai có thể đứng cùng với anh là được rồi.

Có điều không ngờ Tiết Diễm lạnh lùng đến thế mà đã có bạn gái từ lâu.

Đương nhiên là cô ta không cam lòng với việc đột nhiên Tiết Diễm có bạn gái, mà càng nhiều hơn là không muốn tin. Mấy năm theo đuổi đâu thể nói buông là buông được? Rõ ràng cô ta đã cố gắng như vậy...

Vưu Diệu Nhã nghĩ đến đây thì ổn định lại tâm trạng, rồi giương vẻ mặt tươi cười mà nói: "Học trưởng, em..."

"Vưu Diệu Nhã." Tiết Diễm trầm mặt cắt ngang lời cô ta: "Trước đó tôi để ý đến việc cô là con gái nên đã từ chối nhã nhặn để cô từ bỏ, cũng đã ám chỉ rõ ràng với cô sự thật rằng tôi đã có bạn gái. Có điều cô không nghe và cũng không tin thì đó là việc của cô, tôi không thể dị nghị gì. Nhưng bây giờ cô và Hầu Vũ thể hiện thái độ với Thẩm Tịch, khiến cô ấy khó chịu như thế, vậy cô nghĩ tôi có thể nhịn được nữa không?"

"Em..."

"Hai người đã không khách khí trước như vậy, thì đừng trách tôi không nể mặt. Thứ nhất, tôi nói rõ cho cô một lần cuối, cô muốn chen chân vào giữa tình cảm của tôi và Thẩm Tịch là không thể. Đồng thời, làm vậy cũng khiến người ta chán ghét, mong cô hiểu lời cự tuyệt không cần IQ cũng nhận ra này. Thứ hai, một cô gái dây dưa đến cùng với đàn ông thì chỉ có cô tự cho đó là si tình thôi, còn đối với tôi lại là mặt dày mày dạn, không có lòng tự trọng."

Giọng của Vưu Diệu Nhã đã mang theo tia nghẹn ngào: "Học trưởng, em..."

"Thứ ba, bây giờ chúng ta đều tốt nghiệp cả rồi, cô không phải gọi theo cách xưng hô trước kia để kéo gần quan hệ nữa. Bây giờ chúng ta chỉ là đồng nghiệp, cô có thể gọi tên của tôi, hoặc có thể gọi "lão đại" như mấy người Mập Mạp."

Tiết Diễm lạnh lùng mở miệng, rồi lại bổ sung: "Còn nữa, Thẩm Tịch không thích bạn đồng trang lứa gọi mình là chị, về sau cô gọi cô ấy là chị dâu đi."

Vưu Diệu Nhã đã không nói nên lời, giống như bị một chậu nước lạnh tạt xuống khiến toàn thân phát lạnh, mỗi lỗ chân lông đều co rúm cả lại.

Trước kia cô ta chỉ nghĩ tính của Tiết Diễm lãnh đạm, thế nên gặp khó khăn cũng không để ý. Nhưng bây giờ cô ta mới biết anh chỉ lạnh lùng với người ngoài, mà cô ta, lại chính là một trong những người ngoài kia.

Vưu Diệu Nhã cắn môi, cô ta còn muốn nói điều gì, nhưng khi thấy người bước đến từ phía sau Tiết Diễm thì chợt ngây người trong nháy mắt, sau đó vẻ mặt cũng dần trở nên khó coi.

Tiết Diễm thấy cô ta có biểu cảm như vậy thì hơi nhíu mày, sau đó theo hướng mắt của cô ta mà quay lại nhìn ra phía sau. Khi thấy Thẩm Tịch xuất hiện ở phòng khách, thì chính anh cũng sửng sốt mất một giây.

Thẩm Tịch vốn đang mặc đồ ngủ tự mang của mình, lúc này lại chỉ mặc áo sơ mi nam màu trắng dài tới bắp đùi, chân trần đứng ở phòng khách.

Tóc cô lộn xộn, chiếc sơ mi duy nhất trên người cũng dúm dó, hai cúc áo không cài lộ ra xương quai xanh tinh xảo và bả vai trắng nõn.

Mặc sơ mi này khiến đôi chân của cô càng thêm thon dài và cân xứng, trên bàn chân trắng nõn là màu đỏ dễ thấy của sơn móng tay tối qua, vì vậy trong thanh thuần còn pha thêm chút dụ hoặc.

Cô xoa xoa hai mắt ngái ngủ và khuôn mặt hơi sưng như vừa tỉnh, sau đó lẩm bẩm: "Tiết Diễm, mới sáng ra mà ai đã đến thế?"

Hết chương 49.

Lời của tác giả: Thánh diễn nghìn năm Thẩm Tịch lại tái xuất giang hồ!

*

Nói thêm ở đây một chút về việc Tiết Diễm luôn bị dây dưa, nhưng vì sao lại không nói thẳng với cô ta? Một là bọn họ là đồng nghiệp ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, trong thế giới của người trưởng thành, khi làm gì đều phải để tâm tới hậu quả, thế nên cậu ấy vẫn luôn khoan nhượng như vậy.

Hai là dù sao kia cũng là một cô gái, vì giáo dưỡng nên cậu ấy không thể nặng lời với con gái được (Thời cấp 3 thường chọc tức Thẩm Tịch vì muốn trêu cô ấy, khiến cô ấy chú ý, thời cấp 3 cũng chưa quá trưởng thành.)

Cậu ấy thấy cách xử lý tốt nhất với việc cô gái kia dây dưa là không quan tâm, để đối phương biết khó mà lui, nhưng không ngờ đối phương mặt dày mày dạn tới mức động chạm tới Thẩm Tịch, thế nên cậu ấy mới bùng nổ.

Còn vì sao Thẩm Tịch không làm loạn với Tiết Diễm, thì đương nhiên trong lòng cô ấy cũng không thoải mái, nhưng Tiết Diễm đều thể hiện rõ thái độ hoặc giải thích với mỗi việc (Ví dụ như thắt dây an toàn ngay trước mặt cô gái kia để tuyên bố chủ quyền, lập tức giải thích việc vừa khéo đưa cô ta về nhà, hơn nữa còn là đưa về cùng với Cố Thần).

Việc mẹ Thẩm tái hôn vào lúc Thẩm Tịch học cấp ba đã chỉ là cô ấy là người rất lí trí. Cô ấy có thể phân rõ đúng sai, Thẩm Tịch không vui vì cô Vưu kia, không phải vì Tiết Diễm, thế nên cãi nhau với Tiết Diễm là chuyện không cần thiết.

*

Ngại quá, tôi lại dài dòng mấy câu, mấy chương trước để mọi người uất ức rồi, xoa xoa đầu mọi người. Tôi cũng rất uất ức, càng sợ tai bay vạ gió khiến lửa chiến tranh cháy tới người, sau đó cái đầu ú ú vô tội này cũng bị nướng chín _(:зゝ∠)_

Cuối cùng là cảm ơn mọi người đã bình luận lý trí, dù tức giận nhưng vẫn hào phóng an ủi tôi. Cũng cảm ơn mọi người đã lên tiếng bênh vực Thẩm Tịch, cảm ơn o3o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.