Buổi tối, Vệ Cẩm Huyên uống hơi nhiều, vốn đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe thì nghe lão Trịnh nói: “Xe của cô chủ nhỏ Trương.” Đôi mắt đang nhắm chặt gần như phản xạ có điều kiện lập tức mở ra ngay, anh nhìn thấy một chiếc SUV màu trắng đang quẹo vào trạm xăng dầu, vào lúc này gặp Trương Tư Ninh ở đây, dĩ nhiên anh cảm thấy hết sức kỳ lạ. Hai hàng chân mày nhíu lại, bảo lão Trịnh lái xe qua đó xem thử.
Trương Tư Ninh tình cờ gặp Vệ Cẩm Huyên ở đây cũng vô cùng kinh ngạc, cô đậu xe sang một bên, bảo Hứa Dương ở trong xe đợi cô một lát, còn mình thì nhảy xuống chui vào chiếc Bentley của Vệ Cẩm Huyên ở bên cạnh.
Trong xe tràn ngập mùi rượu, Trương Tư Ninh nhăn mặt nhíu mũi, mỉm cười như không: “Uống cũng không ít ta?”
Vệ Cẩm Huyên khá bất đắc dĩ, cười nói: “Không uống bao nhiêu.” Nói xong, không có ý định dây dưa chuyện nhỏ nhặt này, anh hỏi luôn: “Đã trễ thế này rồi, sao còn chạy ở bên ngoài?”
Trương Tư Ninh nghe xong lập tức thở dài, kể lại chuyện của Trần Bình Bình cho anh nghe, sau khi kể xong lại hỏi: “Anh nói có phải Trần Bình Bình đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tôi lo lắm, không biết tiếp theo nên làm gì, mới rồi người nhà cô ấy gọi điện tới, nói có thể ba giờ đêm nay sẽ tới Vũ Lăng, nghĩ đến cảnh những người xa lạ này tập trung tới tiệm, tôi hơi sợ.” Những lời này cô chỉ có thể nói với anh, Hứa Dương vẫn còn là trẻ con, cả đêm mặt cũng trắng bệch ra, còn không bình tĩnh bằng cô.
Vào những lúc thế này, tất cả khuyết điểm của việc sống một mình bên ngoài đều lộ ra, khi gặp chuyện không có ai bên cạnh, hơn nữa cô cũng không có nhiều bạn bè, ngoài việc dựa vào Vệ Cẩm Huyên cô thật sự không biết nhờ ai khác, thật ra cho dù hôm nay không gặp anh, cô cũng định sẽ gọi điện nhờ anh giúp đỡ.
Nghe thấy giọng nói của cô vô cùng sợ hãi bất an, Vệ Cẩm Huyên đưa tay xoa nhẹ đầu cô, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, tuy xã hội bây giờ an ninh trật tự không quá tốt, nhưng cũng chưa đến mức không có luật pháp. Tôi có mấy người bạn bên cục cảnh sát, có thể giúp được vài việc, còn nữa, không được để cho người nhà Trần Bình Bình vào trong tiệm:” Đột nhiên nghĩ đến gì đó, anh nói tiếp: “Thế này đi, hôm nay em đừng về nhà, bây giờ mọi chuyện chưa rõ ràng, một mình em không an toàn, trước hết đến nhà tôi được không?”
Trương Tư Ninh biết anh lo lắng, thật sự cô cũng rất sợ, chỉ không nói ra mà thôi. Dù sao cô có nhà có xe, trong mắt người bình thường cũng coi như người có tiền.
“Đến nhà anh…..hay là tôi đến khách sạn vậy?”
Vệ Cẩm Huyên lẳng lặng nhìn cô: “Tư Ninh, nghe lời.”
Chỉ bốn chữ đơn giản như vậy nhưng đã khiến Trương Tư Ninh không thể nào từ chối. Cô đành gật đầu vâng một tiếng: “Để tôi đưa Hứa Dương về đã.”
Vệ Cẩm Huyên nói: “Cậu ta cũng không phải cô gái nhỏ, sao em lại phải đưa về, gọi một chiếc xe là được rồi.” Nói xong liền hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra bên ngoài bảo lão Trịnh: “Đón một chiếc taxi.”
Người này đúng là nói gió thành mưa mà, Trương Tư Ninh bất đắc dĩ, bước nhanh xuống xe đi tới nói chuyện với Hứa Dương, rồi lấy trong bóp ra một trăm tệ đưa cậu trả tiền xe. Hứa Dương nói không cần, Trương Tư Ninh nghiêm mặt cứng rắn nhét vào tay mới chịu nhận.
Tiễn Hứa Dương xong, Vệ Cẩm Huyên bảo cô lái xe đến đậu tạm ở bãi xe khách sạn gần đó rồi lên xe anh về. Trương Tư Ninh nghĩ ngày mai còn phải dùng xe, đến lúc đó chạy qua chạy lại rất phiền phức nên không đồng ý. Vệ Cẩm Huyên không cho phép cô từ chối: “Từ chiều đến giờ em đã lái xe hơn sáu tiếng đồng hồ, sáu tiếng đồng hồ đó, Tư Ninh, không được tùy hứng.”
Trương Tư Ninh bĩu môi, lúc thì bảo cô phải nghe lời, lúc thì nói cô không được tùy hứng, anh xem cô là đứa trẻ lên ba chắc….
Rốt cuộc, cô cũng lái xe đến đậu ở bãi đỗ xe khách sạn gần đó, lúc bước vào xe của Vệ Cẩm Huyên, anh đang gọi điện thoại, Trương Tư Ninh nghe thấy anh nói: “Ngày hai mươi, khoảng ba giờ rưỡi chiều, xin phép nghĩ….Bình thường có mang theo pin dự phòng….Đúng, người nhà nói không nghe thấy người thân nào nói muốn tới Vũ Lăng…À, lão Mạnh, tí nữa tôi đưa ông địa chỉ, số chứng minh thư, số điện thoại của cô ta, phiền ông….”
Lúc Vệ Cẩm Huyên gọi điện xong, Trương Tư Ninh đã lấy sẵn đơn xin việc của Trần Bình Bình từ trong túi ra, đối chiếu những thông tin cơ bản rồi soạn tin nhắn gửi qua cho anh. Vệ Cẩm Huyên nhận được tin nhắn, anh xoay đầu nhìn cô khẽ đưa tay vuốt tóc cô, rồi chuyển tiếp tin nhắn cho lão Mạnh.
“Lão Mạnh là cảnh sát hình sự, sẽ có tin tức nhanh thôi.”
“Dạ, Vệ Cẩm Huyên, cám ơn anh.”
Vệ Cẩm Huyên vuốt nhẹ chóp mũi cô: “Sao hôm nay khách khí vậy.”
Trương Tư Ninh nhìn anh rất nghiêm túc nói: “Bình thường tôi cũng khách khí.”
“Sao lúc em ép tôi uống rượu vang đỏ tám tệ chín đó, không thấy em khách khí?”
Trương Tư Ninh trừng anh: “Tôi chỉ hỏi có hai câu mà nói là ép sao?! Mà cuối cùng anh cũng có uống chút nào đâu chứ.”
Vệ Cẩm Huyên bật cười, không nhịn được lại vuốt vuốt chóp mũi đang vểnh lên của cô.
Trương Tư Ninh luôn cho rằng với thân phận như Vệ Cẩm Huyên, chắc chắn sẽ ở một nơi rất hoành tráng, không gian rộng rãi, trang trí xa hoa, khu vực độc lập chuyên biệt, là nơi dành riêng cho người giàu có. Nên khi nhìn thấy căn biệt thự hai tầng tịch mịch bình thường đến không thể bình thường hơn trước mắt ….Thêm vào đó phong cách trang trí bên trong cứng nhắc như nhà mẫu để trưng bày, Trương Tư Ninh có chút thất vọng.
Tuy rằng khu vực này không tệ, xung quanh đều là người giàu có, nhưng nhìn thế nào cũng thấy khá bình thường. Còn không bằng cái biệt thự độc lập của ông ba nhà giàu mới nổi của cô nữa!
Trong nhà Vệ Cẩm Huyên có một thím giúp việc, thím Tào khoảng sáu mươi tuổi, dáng người mập mạp vừa gặp người đã cười, thấy Trương Tư Ninh đi vào với Vệ Cẩm Huyên, cười đến tít mắt lại, hết sức nhiệt tình.
Vệ Cẩm Huyên nói: “Đây là Tư Ninh, đêm nay cô ấy sẽ ở đây, thím Tào, thím đi dọn dẹp lại phòng khách ở lầu hai một chút đi.”
“Dạ, được, được, Vệ tiên sinh, đêm nay ngài lại uống rượu không ít, tôi đã nấu canh giải rượu, ngài uống trước một chén đi.”
Vệ Cẩm Huyên nói không vội, rồi bảo bà đi thu dọn phòng khách trước.
Đêm nay, Lão Trịnh cũng không ra về, nói là đợi người nhà Trần Bình Bình tới, ông sẽ cùng với Tần Chu đứng ra đại diện sắp xếp khách sạn cho họ ở tạm, có chuyện gì chờ đến sáng mai rồi nói sau. Vốn dĩ Trương Tư Ninh không muốn như vậy, cô cảm thấy về tình về lý bản thân đều phải ra mặt gặp gỡ người ta trước, Vệ Cẩm Huyên đang uống canh giải rượu, nghe cô nói vậy, anh đặt chén xuống bàn, tiếng va chạm phát ra âm thanh lanh lảnh, tuy không lớn nhưng khiến người ta vô cớ giật mình hồi hộp, tim đập rộn ràng không yên.
Vệ Cẩm Huyên vỗ vỗ ghế bảo cô đến ngồi bên cạnh mình.
Trương Tư Ninh không hiểu sao mình lại khẩn trương, nhưng vẫn chậm chạp đi qua ngồi xuống.
Thấy cô cúi đầu mím môi yên lặng, rất có tư thế ‘im lặng là vàng’, vô cùng hiên ngang bất khuất, ánh mắt Vệ Cẩm Huyên cong cong, khóe miệng nhếch lên, đưa xoa nhẹ đầu cô, gần đây anh luôn như vậy thỉnh thoảng có cơ hội sẽ đụng đụng chạm chạm cô, Trương Tư Ninh thấy anh làm vậy cũng không có ý gì xấu, nên cũng không để ý tới mấy hành động nhỏ này.
“Tư Ninh, em một cô gái.” Anh mở miệng nói.
Trương Tư Ninh nghĩ, anh nói lời này không phải vô nghĩa sao.
“Có biết ai dễ bị ức hiếp nhất không,” Vệ Cẩm Huyên nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt: “Chính là một cô gái vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp như em.”
Thấy cô muốn phản bác, anh đưa tay ra hiệu bảo cô trước hết hãy nghe anh nói xong: “Trần Bình Bình là nhân viên cửa hàng em, cô ta mất tích, chuyện đó không liên quan gì đến em, nhưng mà Tư Ninh, trên đời này, tuy phần lớn đều phân rõ phải trái, nhưng cũng có rất nhiều người càn quấy. Em là chủ, trong mắt người khác em phải chịu trách nhiệm, khoan hãy chỉ trích người ta không nói đạo lý, có một số việc quả thật không dễ phân rõ đúng sai, hơn nữa em còn là một cô gái trẻ tuổi, bên cạnh không có người thân, mặc dù chúng ta không thể coi họ là người xấu, nhưng dù sao vẫn phải phòng ngừa những chuyện có thể xảy ra. Lỡ như thật sự không thể tìm thấy Trần Bình Bình, hoặc là nói….., người nhà cô ta càn quấy đòi em bồi thường, em sẽ làm thế nào? Không chịu sao? Người ta có thể chặn cửa nhà em, em báo cảnh sát ư? Cảnh sát có thể quản được mấy lần?”
“Có một câu đó là lấn thiện sợ ác, nếu không muốn sau này bị người ta ức hiếp, thì ngay từ lúc đầu chúng ta phải thể hiện khí thế của mình, tôi bảo Tần Chu và lão Trịnh ra mặt gặp họ là vì muốn cho những người đó biết, không phải nói muốn gặp là có thể gặp được em. Trước hết, phải làm cho họ đối với em có sự e ngại trong lòng, cảm thấy em có chỗ dựa vững chắc.”
“Hơn nữa, lúc này là thời điểm người nhà Trần Bình Bình vô cùng lo lắng hoảng sợ, nếu người ta nhìn thấy em, nhất thời kích động trút hết sự bất mãn lên người em thì phải làm sao? Xô đẩy em, ôm em khóc lóc, khi đó sẽ đến lượt em chết lặng đó. Những chuyện này em có nghĩ tới không?”
Trương Tư Ninh hoàn toàn trầm mặc, cô thật sự không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy Trần Bình Bình mất tích, người nhà cô ấy đến, cô là chủ, cũng nên gặp người ta nói rõ sự việc, hoàn toàn không nghĩ đến những điều Vệ Cẩm Huyên vừa nói.
Đâu chỉ không nghĩ đến, mà căn bản cô cho rằng chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới mình, cô nhiệt tình giúp đỡ như vậy, còn không phải xuất phát từ đạo lý làm người, tình nghĩa làm việc với nhau mấy tháng sao. Vệ Cẩm Huyên đưa ra mấy giả thuyết đó, cô nghe sao cũng thấy anh lo lắng vô cớ, nhưng không thể phủ nhận, những lời này thực sự có chút hù dọa cô.
“Tư Ninh, em còn rất trẻ, chưa trải nghiệm nhiều, những chuyện vừa nói với em tôi đều đã tận mắt chứng kiến, có khi tự bản thân mình trải qua, so với tôi, em vẫn còn ngây thơ hồn nhiên lắm.
Trương Tư Ninh ảo não lên tiếng: “Những chuyện đó đều nghe theo anh.” Cô ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Có điều tôi cảm thấy người nhà Trần Bình Bình không phải dạng người như vậy, anh đừng,...uhm, bắt nạt người hiền lành.”
Vệ Cẩm Huyên bật cười, híp mắt lại véo một cái lên khuôn mặt trắng nõn mịn màng: “Tôi bắt nạt người ta còn không phải vì em sao, cái đồ bạch nhãn lang vô tình vô nghĩa này.”
Trương Tư Ninh bĩu môi, đập tay anh: “Dù sao anh cũng đừng dọa họ sợ, con gái nhà người ta mất tích, rất đáng thương.”
Hơn ba giờ đêm, điện thoại Trương Tư Ninh vang lên, là ba Trần Bình Bình gọi đến nói đã tới thành phố Vũ Lăng, muốn Trương Tư Ninh đi qua đón. Trương Tư Ninh nói được, hỏi họ đang ở chính xác nơi nào, cúp điện thoại rồi đi qua gõ cửa phòng Vệ Cẩm Huyên ở bên cạnh.
Vệ Cẩm Huyên nhanh chóng mở cửa, anh mặc một bộ đồ ngủ màu dương đậm, chống gậy, đầu tóc hơi rối, khuôn mặt anh tuấn vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Biết người đã tới, anh dẫn Trương Tư Ninh vào một căn phòng nhỏ trên lầu hai, ngồi xuống gọi điện thoại bảo lão Trịnh đi lên.
“Có bảy người, đi một chiếc xe màu trắng, đang ở cổng phía nam công viên trung tâm thành phố.”
Vệ Cẩm Huyên nghe thấy đối phương bảo một cô gái nhỏ như Trương Tư Ninh ra đón vào lúc nửa đêm ba giờ sáng, sắc mặt không vui, anh trầm ngâm trong chốc lát, rồi bảo lão Trịnh: “Trước tiên, chú đi đón Tần Chu, gọi luôn tiểu Lý tiểu Triệu, đến khách sạn Cẩm Giang thuê ba phòng.”