Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan

Chương 2: Chương 2:





Chương 2: Bác sĩ Hà có vẻ rất ngạc nhiên?
 
Người đang đứng trước mặt cô đây, đối đáp lịch sự không khiến người đối diện mất thiện cảm, cả người toát ra vẻ thành thục, từ trên xuống dưới toát ra phong thái của một người từng trải, khiến mọi người xung quanh bị thu hút bởi khí chất của anh.
Anh như rượu ủ lâu năm, càng trải qua nhiều chuyện, kinh nghiệm càng nhiều càng là rượu ngon, càng khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Khuôn mặt lạnh lùng kia, góc cạnh rõ ràng, tuy trang phục không để lộ cơ bắp ra bên ngoài nhưng nhìn ở góc độ này, có thể nhìn vóc dáng dưới lớp quần áo kia, hoàn toàn không giống như những tiểu thịt tươi trong giới giải trí bây giờ. Từ trước đến nay, qua màn hình TV chỉ biết đến bộ dáng chẳng bao giờ cười của anh, quả nhiên ngoài đời cũng vô cùng lạnh lùng, khiến mọi người xung quanh không dám tới gần. Nhưng chỉ cần anh cười thì lại ôn nhu vô cùng, toát ra khí chất đặc biệt, lực sát thương không có cách nào cản được.
Sự mâu thuẫn này, không ngờ mọi người lại đều đồng ý.
Hứa Mộ Sênh? Hứa ảnh đế?
OMG! Hứa ảnh đế vậy mà lại đến bệnh viện của bọn họ!!!
Tay phải Hà Tinh Tinh cầm cốc cà phê khẽ run, một tiếng “cốp” vang lên, cốc cà phê trực tiếp rơi vỡ trên sàn nhà, chất lỏng màu đen lan khắp sàn nhà. Đôi dép lê tai thỏ dưới chân cô cùng chẳng thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn.
“Hứa… Hứa ảnh đế?” Não cô bị mắc kẹt rồi, chẳng thể suy nghĩ được gì nữa.
Cô phản xạ có điều kiện há to miệng, cơ hồ có thể nuốt cả mọi thứ rồi. Trời ơi, chuyện này là thật sao, thực sự không thể tin được.
Chẳng trách bà Lương Nhạn nói con trai bà công việc rất bận, đừng đùa, đường đường là ảnh đế, cả năm quay phim khắp nơi, có thể không bận sao?
Người đàn ông hình như cười rất nhạt, rồi sau đó cúi xuống nhặt cốc cà phê đặt ở một góc bàn. Giọng nói không hề để ý hỏi, “Bác sĩ Hà có vẻ rất ngạc nhiên?”
Làm sao mà có thể không ngạc nhiên sao! Đây chính là Hứa ảnh đế danh tiếng lẫy lừng đấy! Liên tiếp bốn năm liền nhận được giải thưởng Kim Mã - Nam diễn viên xuất sắc, lại liên tiếp ba năm có được danh hiệu ảnh đế. Còn là tình yêu của cô nhiều năm như thế! Là nam thần cô luôn tâm tâm niệm niệm đấy!
Hà Tinh Tinh vô thức nắm chặt góc áo blue trắng, trong lòng hỗn loạn. Trái tim nhỏ cứ đập liên hồi, dường như sắp nhảy cả ra ngoài rồi. Cô khó khăn lắm mới ép bản thân ổn định lại, mở miệng: “Không biết Hứa ảnh đế đến bệnh viện chúng tôi có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo thì không dám.” Hắn cười nhẹ một cái, khóe miệng cong lên vô cùng đẹp, "Tôi rất thích người khác gọi mình là thầy Hứa."
Hà Tinh Tinh: “...”
Hứa Mộ Sênh là người có thâm niên trong nghề, là ảnh đế, là tiền bối trong giới giải trí, bất luận là ở trong hay ngoài giới mọi người đều quen gọi anh là thầy Hứa.
Vừa nghĩ như vậy, cô liền đổi xưng hô, “Vậy thì thầy Hứa, anh có chuyện gì sao?”

Hắn đứng trước mặt cô từ trên cao nhìn xuống, tầm mắt hai người gặp nhau,  “Nghe nói bác sĩ Hà là bác sĩ trị liệu chính của bà Lương Nhạn?”
“Không sai, là tôi.”
Người đàn ông cầm chiếc kính râm lên ngắm nghía, bình thản mà kể rõ sự tình: “Bà Lương Nhạn là mẹ của tôi, tôi đến để nói chuyện với bác sĩ Hà về bệnh tình của mẹ mình.”
Hà Tinh Tinh: “...”

Cô không phải nghe lầm chứ, cô trở thành bác sĩ trị liệu chính của mẹ ảnh để rồi?
Trời ơi, cô không nghe nhầm phải không?
Anh thực sự không nói đùa?
Cô thực sự trở thành bác sĩ trị liệu chính của mẹ nam thần rồi?
Bác sĩ Hà trong lòng gào thét, bắt đầu nghĩ ngợi. 
Haha, Hà Tinh Tinh cảm thấy mình có thể đi mua một tấm vé số, đây là vận cứt chó gì vậy!
Cô phải mất rất lâu mới có thể tiêu hóa xong chuyện này, trở lại vị trí của mình, đồng thời chỉ tới cái ghế đối diện, “Thầy Hứa mời ngồi, tôi sẽ nói một chút về bệnh tình của mẹ ngài.”
Hứa Mộ Sênh theo lời cô ngồi xuống cái ghế đối diện, “Bác sĩ Hà mời nói.”
“Chính là như vậy, tình trạng của bà Lương mới chỉ là ung thư vú giai đoạn đầu, tình hình xem như là không nghiêm trọng lắm. Chúng tôi kiến nghị với người nhà nên làm làm phẫu thuật cắt đi mầm bệnh.”
“Có nguy hiểm lắm không?”
“Bất kỳ phẫu thuật nào cũng sẽ tồn tại rủi ro, nhưng mà với năng lực và thiết bị điều trị của bệnh viện chúng tôi hiện tại thì phẫu thuật này không tồn tại vấn đề lớn. Thầy Hứa cứ yên tâm.”
“Bác sĩ Hà là người mổ chính sao?”
“Đúng vậy, trên lý thuyết là do tôi mổ chính. Nếu thầy Hứa không yên tâm cũng có thể yêu cầu đổi bác sĩ. anh có thể tìm chủ nhiệm Thái trong khoa chúng tôi hoặc đàn anh của tôi là bác sĩ Chu, còn có bác sĩ Vương, bọn họ đều là lựa chọn rất tốt.”
Không nghĩ tới nam thần lại trực tiếp lắc đầu, lạnh lùng từ chối, “Không cần đâu.”
Hà Tinh Tinh: “...”
Ánh mắt anh tập trung trên mặt Hà Tinh Tinh, hiểu kỳ hỏi: “Không biết bác sĩ Hà bao nhiêu tuổi? Tôi đoán cô vẫn còn rất trẻ.”
Cô gái này có khuôn mặt nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng trẻo mịn màng, tựa hồ có thể véo ra nước. Thực khiến người ta rất khó đoán được tuổi của cô.
“Tuổi sao?” Chuyển chủ đề nhanh như vậy, Hà Tinh Tinh nhất thời không theo kịp.
“Tôi năm nay 27 tuổi.”
Sau khi bình tĩnh lại, cô mới hiểu câu hỏi của Hứa Mộ Sênh. Trẻ tuổi chính là kinh nghiệm không nhiều, không dễ khiến người ta tin tưởng. Đi làm 2 năm, những chuyện này cô đã gặp nhiều rồi. Đều là do khuôn mặt này của cô hại, cô cũng rất đau lòng lắm mà!
Hứa Mộ Sênh cười cười, khen: “Trẻ tuổi như vậy đã được làm bác sĩ trị liệu chính, bác sĩ Hà thật lợi hại!”
“Thầy Hứa quá khen rồi, tôi đi học sớm, rồi lại học vượt cấp, thế nên mới nhỏ tuổi hơn các bác sĩ khác.”
Hai người vừa nói được mấy câu, Hứa Mộ Sênh đã đứng dậy, “Vậy cứ quyết như thế đi, mong bác sĩ Hà sớm định ngày phẫu thuật cho mẹ tôi. Tôi đến thăm mẹ trước đã.”
Trước khi đi còn không quên nhìn xuống đôi dép dưới chân Hà Tinh Tinh, có chút đăm chiêu.
“Được.” Hà Tinh Tinh nhẹ nhàng đáp lời, lại không để ý tới ánh mắt thâm ý của nam thần.

-----
Cho tới khi mấy người Hứa Mộ Sênh đi ra khỏi phòng làm việc, Hà Tinh Tinh sờ sờ gò má của mình, thật nóng mà!
Đầu có chút choáng váng, tim lại đập nhanh, lúc này vẫn chưa thể bình thường lại. Thật may vì vừa nãy đối diện với thần tượng, cô vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện lưu loát.
Theo đuổi thần tượng bao nhiêu năm nay, không phải là chưa từng mơ mộng có một ngày người đó đứng trước mặt mình. Cô luôn nghĩ, nếu như có một ngày người ấy đứng trước mặt mình, cô nhất định sẽ kích động mà trực tiếp ngất đi. Thực tế chứng minh, tình hình thực tế so với tưởng tượng của cô tốt hơn rất nhiều.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho bạn tốt Lâm Điềm, báo tin tức động trời này.
Tinh Tinh là mặt trời nhỏ: Điềm Điềm, tớ biến thành bác sĩ trị liệu chính của mẹ Hứa ảnh đế rồi!!!
Ba dấu chấm than cũng không thể diễn đạt sự kích động của cô lúc này!
Một giây sau, Lâm Điềm trả lời tin nhắn.
Điềm Điềm rất ngọt: Vẫn chưa đến tối mà bắt đầu nằm mơ rồi?
Hà Tinh Tinh: “...”
Hà Tinh Tinh đổi thành gửi tin nhắn thoại, trực tiếp gào lên.
Hà Tinh Tinh là mặt trời nhỏ: Tớ nói thật mà, không phải nói đùa đâu!
Lâm Điềm: “...”
Lần này đến lượt Lâm Điềm cũng không thể giữ được bình tĩnh, tin nhắn thoại điên cùng gửi đi.
Điềm Điềm rất ngọt: Nói như vậy, hôm nay Hứa Mộ Sênh đến bệnh viện của chúng ra là thật sao? Tớ còn cho rằng đây là tin đồn vớ vẩn chứ. Trời ơi, tớ vừa xuống tầng một lấy tư liệu một lát thôi, vậy mà đã bỏ lỡ rồi!
Điềm Điềm rất ngọt: Người thật có phải so với trên tivi càng đẹp trai không?
Điềm Điềm rất ngọt: Cậu có xin chữ ký của anh ấy không?
Điềm Điềm rất ngọt: Cô gái à, cậu kiếp trước nhất định đã cứu cả nhân loại rồi!
-----
Hà Tinh Tinh: “...”
Hahaha! Cô ấy cũng nghĩ như vậy! Nếu không chuyện tốt như vậy làm sao có thể đến lượt cô chứ.
Quả thực là kích động đến phát khóc rồi!
Không dễ dàng gì mới có thể lấy lại bình tĩnh, cô vừa cúi xuống, nhìn thấy đôi dép tai thỏ dưới chân, nháy mắt cả người lại cảm thấy không tốt lắm!

Toàn bộ phần lông tơ hồng nhạt đều là cà phê thấm vào, chỗ sáng chỗ tối, đối lập rõ ràng, quả thực là thảm tới không nỡ nhìn nữa!
Trời ơi, cô vậy mà lại đi đôi dép xấu như vậy trước mặt nam thần, mà còn là đôi dép vừa xấu vừa bẩn, cô quả thực bị sự ngu xuẩn của mình tức đến muốn khóc!
Chẳng trách Hứa Mộ Sênh trước khi rời đi còn nhìn cô như thế, hóa ra là nhìn thấy đôi dép vô cùng xấu này của cô!
Ôi ôi, hình tượng của cô hoàn toàn biến mất rồi! Không muốn sống nữa!
 
****
Một đám người từ phòng làm việc đi ra, Hứa Mộ Sênh liền nói với người đại diện Ngôn Uyên và trợ lý Tống Dật: “Ngôn Uyên, mọi người về trước đi, tôi muốn ở lại cùng mẹ một chút.”
Ngôn Uyên có chút do dự, hỏi: “Mộ Sênh, thực sự không cần tôi ở lại sao?”
“Không cần đâu, về hết đi. Đã náo loạn như vậy, mọi người còn ở đây thì tất cả mọi người đều biết đấy.”
Chuyện xảy ra ngày hôm nay, ngày mai nhất định sẽ lên nhiệt sưu, có lẽ không cần đợi đến ngày mai nữa, hôm nay có thể đã lên rồi.
“Vậy được, một mình cậu cẩn thận một chút, có chuyện gì gọi điện cho tôi.”
Trợ lý Tống Dật: “Thầy Hứa, chúng tôi đi trước đây.”
“Ừ, đi đi.”
Nhìn hai người đi về, Hứa Mộ Sênh mới tới phòng bệnh, Lương Nhạn nhìn thấy anh vô cùng kinh ngạc, “Mộ Sênh, sao con lại đến đây?”
“Mẹ bị bệnh sao con không thể đến?” Hứa Mộ Sênh đi tới trước mặt bà, giọng nói có chút tức giận: “Mẹ cũng thật là, chuyện lớn như vậy mà lại giấu con.”
Vừa nhận điện thoại của bà, nghe nói bà bị bệnh, anh trực tiếp bắt chuyến bay từ Hoành Điếm trở về.
Lương Nhạn cười nhẹ, “Còn không phải là sợ con sẽ lo lắng sao! Chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao!”
Anh liếc mẹ mình một cái, “Nếu không phải bác sĩ Hà muốn mẹ thông báo cho con, mẹ sẽ nói sao?”
Lương Nhạn bị con trai nói trúng tim đen, ngại ngùng cười, “Thời gian này con cứ luôn ở Hoành Điếm quay phim, mẹ sợ con phân tâm.”
Hứa Mộ Sênh ôm lấy mẹ, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, phim đã quay xong rồi, con tạm thời không nhận kịch bản, thời gian này sẽ ở bên mẹ.”
"Được, được, được." Lương Nhạn vui mừng nói: “Mẹ rất vui.”
"Mẹ này, sau này có việc gì nhất định không được giấu con, con chỉ có người thân duy nhất là mẹ, mẹ cũng chỉ có duy nhất người con trai này, có chuyện gì đầu tiên phải nói với con."
Hai mẹ con mấy năm nay sống nương tựa lẫn nhau, cả hai đều có tầm quan trọng không thể ước lượng được trong lòng đối phương. Bất luận là ai xảy ra chuyện, người còn lại đều khó có thể chịu đựng được.
“Mộ Sênh này, mẹ tuổi đã cao rồi, cũng không biết có thể ở bên cạnh con bao lâu nữa, con có phải cũng nên tìm bạn gái rồi không?”
Hứa Mộ Sênh: “...”
Hứa ảnh đế thực không biết làm thế nào, “Mẹ lại thế rồi!”
Trò chuyện không quá ba câu mẹ anh lại chuyển đến đề tài này. 
Lương Nhạn hỏi: “Đã gặp bác sĩ Hà chưa?”
“Gặp rồi, vừa gặp bác sĩ Hà nói về bệnh tình của mẹ.”

“Bác sĩ Hà thực sự là một cô gái giỏi, tuổi trẻ như vậy đã làm bác sĩ chính. Đối với mọi người rất thân thiện, cũng rất có trách nhiệm, mẹ nằm viện một tuần rồi, cô ấy ngày nào cũng tới thăm mấy lần.”
“Ừm.”
“Biểu hiện của con như vậy là sao?”
“Mẹ muốn con biểu hiện như thế nào?”
“Một cô nương tốt như bác sĩ Hà, con không định nắm bắt thời cơ sao?”
Hứa Mộ Sênh: “...”
Hứa Mộ Sênh cảm thấy có chút đau đầu, “Mẹ, mẹ đừng nhiệt tình như vậy chứ. Chuyện của con, con tự có chừng mực.”
Lương Nhạn liếc con trai một cái, hỏi lại: “Con có chừng mực, bao nhiêu năm rồi không thấy con mang cô gái nào về cho mẹ nhìn một cái? Cứ tiếp tục như vậy, mẹ đến lúc nào mới có thể ôm cháu nội đây?”
Hứa Mộ Sênh: “...”
Thật sự là không thể nói tiếp được nữa!
“Hôm trước, ông nội con gọi điện cho mẹ, nói từ sớm đã định vợ cho con, muốn con bớt chút thời gian rảnh đi gặp cô gái đó. Mẹ trực tiếp từ chối rồi. Nếu như hai chúng ta đã rời khỏi nhà họ Hứa, vậy thì không cần thiết phải nghe theo sự sắp đặt của họ nữa, cô gái đó không gặp cũng không sao. Đã bao nhiêu năm không còn liên lạc rồi, không biết cô gái kia lớn lên trông như thế nào nữa. Vợ mình phải tự mình tìm chứ!”
Chuyện này trước đây ông nội đã nói với anh rồi, thái độ lúc đó của anh rất cứng rắn, trực tiếp từ chối. Ông cụ này phỏng chừng chưa từ bỏ hy vọng, muốn tìm hy vọng từ mẹ anh đây mà.
“Dạ.”
“Mộ Sênh, con thực sự không định suy nghĩ một chút về bác sĩ Hà sao? Mẹ thấy cô gái này rất tốt! Chỉ là nhìn qua tuổi còn nhỏ, đứng bên cạnh con không chừng người ta sẽ nghĩ đó là con gái con.”
Khuôn mặt như trẻ con đấy quả thật khác biệt quá xa với tuổi.
Hứa Mộ Sênh: “...”
Đấy, nói đi nói lại, vẫn quay lại vấn đề này rồi.
Hứa Mộ Sênh cảm thấy đau đầu, “Mẹ, người ta có lẽ đã có bạn trai rồi.”
“Mẹ đã sớm hỏi thăm rồi, bác sĩ Hà vẫn chưa có bạn trai. Trong khoa lan truyền cô ấy hình như yêu thầm bác sĩ Chu, chính là đàn anh của cô ấy. Chỉ là bác sĩ Chu không để ý đến cô ấy lắm.”
Hứa Mộ Sênh: “...”
Mẫu thân đại nhân lo nghĩ chu toàn như vậy, anh cũng không thể phản bác được.
“Mẹ, mẹ muốn ăn gì? Con ra ngoài mua cho mẹ.” Không thể dây vào chẳng lẽ không trốn được sao? Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
“Mộ Sênh, đừng hòng chuyển hướng sự chú ý của mẹ!”
Hứa Mộ Sênh: “...”




 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.