Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 13: Cảnh trong mơ kỳ lạ




Cảnh trong mơ kỳ lạ

Lúc này, trời đất cuồng phong gào thét, mưa bay đầy trời làm nhão cả đất, trong vòng trăm dặm quanh Phương Viên đều hoang tàn vắng vẻ, không còn chút sinh khí, rất nhiều thi thể đầy máu nằm trên mặt đất, có người bình thản, cũng có thần thú với khuôn mặt dữ tợn, nơi này trông rất tiêu điều không có chút hơi thở của người sống, lại tràn ngập mùi máu gay mũi, hiển nhiên nơi này vừa mới trải qua một trận đại chiến giữa người với ma.

Một nữ tử toàn thân mặc áo trắng toát, dáng người mảnh khảnh đập vào mi mắt, hai tay đặt nằm ngang hướng lên trời cao. Tầm mắt chếch đi, mới phát hiện đối diện nữ tử nghiễm nhiên là một nam tử mặc áo đen không thấy rõ khuôn mặt đang đứng, hai người đứng đối lập nhìn chăm chú vào đối phương.

"Ngươi đừng có hy vọng nữa, dựa vào nội lực của ngươi căn bản là không thể khiến bổn tọa biến mất!" Ngữ khí nam tử hèn mọn lạnh như băng truyền tới, kỳ thật khi hắn nói những lời này, trong lòng cũng rất băn khoăn.

"Ồ, cho dù không thể khiến cho ngươi hoàn toàn biến mất, thì ta cũng sẽ không để ngươi tiếp tục gây tai họa cho nhân gian nữa!" Giọng điệu của nữ tử kia bình tĩnh khônh gợn sóng, mang theo mười phần  tin tưởng và kiêu ngạo, lắng nghe kỹ còn có một tia tự giễu, đúng vậy, đây là sứ mệnh thần thánh từ khi nàng sinh ra đã được người khác giao cho.

Nam tử nghe vậy, trong đôi mắt tựa hồ có một tia gợn sóng, chẳng lẽ nàng muốn đồng quy vu tận! Đứng giữa không trung bước chân không khỏi lui về phía sau hai bước: "Ngươi muốn làm gì? Phải biết rằng việc ngươi lựa chọn tự bạo, cũng chỉ có thể phong ấn ta trong một thời hạn nhất định chứ không thể giam ta cả đời!" Năng lực của hắn và nàng đều xấp xỉ nhau, ai cũng không thể thắng ai nửa phần, cách duy nhất chính là đồng quy vu tận! Bất quá, hậu quả là hắn bị phong ấn, mà nàng lựa chọn tự bạo thì sẽ biến mất.

"Ha ha, ngươi cũng sẽ sợ hãi sao?!" Nữ tử cười nhẹ, trước mắt nàng chỉ có thể làm như vậy, tin tưởng hậu nhân sẽ tiếp tục kế thừa sứ mệnh của nàng, chỉ là nàng không có cách nào làm cho sứ mệnh đáng sợ này kết thúc trong tay nàng.

"Ngươi xem dưới chân ngươi đi, đây đều là thần dân của ngươi, vì mệnh lệnh của ngươi toàn bộ bị mất mạng, đây là chính nghĩa trong miệng ngươi?" Nam tử vẫy tay chỉ vào vô số người ngã trong vũng máu.

Nữ tử khẽ chớp mi mắt: "Bọn họ đều là vì thủ hộ người nhà của mình, chuyện sau này, ta sẽ giúp bọn hắn đòi lại trên người ngươi!"

Nói xong, trong lúc nam tử còn đang kinh ngạc, thì đồng thời hai tay trước ngực của nàng cũng lần lượt lay động không ngừng, theo động tác ngày càng nhanh của nữ tử kia, từ bàn tay hướng ra ngoài dần dần hình thành một cỗ khí xoáy tròn hoàn toàn trong suốt, khẽ nhắm mắt, mở môi nói: "Nhân danh ta, lấy bản thân mình, tuyên lời thề, khế ước kết thúc!"

Nàng vừa dứt lời, một con Ngân Long vây quanh bên người nữ tử: "Chủ nhân, người!" Nó là bổn mạng khế ước của chủ nhân, chủ nhân giải trừ khế ước, ấn ký hình tia chớp màu trắng trên trán hắn đã biến mất, hắn không bao giờ có thể ở lại bên người chủ nhân nữa!

"Ngân Nhược, ngươi đi đi, kiếp sau gặp lại!" Nàng vẫn nhắm chặt hai mắt như trước, hắn là bổn mạng khế ước của nàng, khế ước thú chỉ có chủ nhân mới có thể giải trừ khế ước, nếu không khế ước này chỉ biết cùng chủ nhân cùng nhau sinh tử đồng mệnh cả đời, nàng không muốn mang theo Ngân Nhược cùng biến mất, chỉ có thể tiễn bước nó.

Ngân Nhược chợt biến thành hình người, đang muốn mở miệng, lại chỉ thấy nữ tử vung tay lên, nội lực không thể kháng cự đánh bay nó thật xa, nó chỉ có thể gọi một tiếng: "Chủ nhân!" Ngân Nhược càng lúc càng xa, thanh âm dần dần biến mất không còn, nữ tử khẽ nhắm mi mắt, nàng không có lựa chọn nào khác! Điều duy nhất có thể làm cho Ngân Nhược, chính là đẩy nó đi xa để bảo vệ tính mạng của nó!

Thẳng đến khi dòng khí xoáy tụ gắt gao vây quanh hai người, nữ tử bỗng mở to hai mắt, ánh mắt trở nên sắc bén. Hai tay của nam tử đưa lên ngang ngực muốn chống cự, nhưnglúc này mới phát hiện nội lực hắc ám của hắn căn bản là không thể phát huy, đây là ••••••

Ngự Thiên Huyền Diệt!

Ngón cái và ngón giữa của nữ tử áp lại, đặt trước ngực, không ngừng lần lượt thay đổi hình ấn ký, gió lớn hình thành làm lay động vạt áo của nàng, từ trên không trung nàng giống hệt một vị thần cao ngạo thần thánh. Hai tay nàng lần lượt thay đổi xoay tròn ngày càng nhanh, cỗ huyền khí cường đại khiến cho thiên địa biến sắc, cát đá bay mù trời gắt gao vây quanh hai người, hình thành lốc xoáy thổi quét cả một vùng trời, mặc dù Huyền Khí cường đại như thế, nhưng cũng chỉ làm lay động vạt áo nam tử.

Mặc dù như thế, nam tử vẫn như trước không dám buông lỏng cảnh giác, Ngự Thiên Huyền Diệt không chỉ đơn giản giống như trong tưởng tượng, tuyệt đối không dễ dàng đối phó như thế!

Nữ tử cong khóe miệng lên, hai tay duỗi ra, thân mình ngửa ra sau, nhất thời một cỗ Huyền Khí khiến người ta hít thở không thông từ trước mặt xông lên, lúc này mới trở nên mãnh liệt, đến nỗi không thể kháng cự, so với lốc xoáy vừa rồi quả thực đúng là khác nhau một trời một vực.

Con ngươi của nam tử càng ngày càng nhỏ, vầng sáng trong suốt bắt đầu phát ra ánh sáng chói mắt, nam tử ngửa đầu nắm chặt tay, chỉ vang lên tiếng hét thống khổ. Thẳng đến lúc không còn thấy bóng dáng của hai người, lúc này mới phát ra một tiếng nổ rung trời. Tiếng nổ qua đi, hào quang dần dần biến mất, nhưng mà, đồng thời cũng không còn thấy bóng dáng hai người ở trên trời cao nữa, chỉ để lại cảnh hoang tàn không một ngọn cỏ dưới đất trong trăm trượng xung quanh Phương Viên!

Trên không trung hiện ra hai khuôn mặt hư ảo, nữ tử cúi đầu nhìn thi thể đầy đất, hai mắt tràn đầy áy náy, nếu có kiếp sau nàng thật sự muốn buông bỏ hết những mệt mỏi này, chỉ mong bình thản vượt qua cả đời! Còn ánh mắt của nam tử kia thì đầyphẫn hận, cùng đợi phong ấn sắp đến, những kẻ ác độc này, chờ ngày hắn sống lại, nhất định phải làm cho bọn họ chịu hết thống khổ hôm nay của hắn!

"A ~"

Theo một chiêu tự bạo của nữ tử kia và sự giải trừ khế ước với Ngân Nhược, vốn dĩ Ngân Nhược là Thánh Thú năm sao những chỉ trong nháy mắt đã thành Thần Thú một sao, rồi lại quay về nơi nó sinh ra —— đáy hồ Thần Đàn ở Ma Khải Vụ Lâm, nó biết nó sẽ bị giam cầm ở đáy hồ, chờ đợi chủ nhân trùng sinh lần nữa, nếu chủ nhân không thể trùng sinh thì nó cũng không thể lại ‘ sống lại ’, chỉ có thể ở lại sinh sống trong hồ nhưng không cách nào rời khỏi hồ Thần Đàn!

Ngân Nhược kêu đau một tiếng, hóa thành một con rồng nhỏ ở trên mặt hồ Thần Đàn, chậm rãi chìm vào đáy gồ, trên mặt hồ đã hình thành kết giới vô hình, giam cầm Ngân Nhược cả đời. Từ đó nơi này biến thành một thần thoại, không người tới gần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.