Ngạo Phong

Chương 3: Chương 3





Đám người Tần Khuê sững sốt, trên mặt thoáng qua vẻ thất vọng, sau đó mỗi người lại lên tiếng chửi mắng.
“Con mẹ nó, tên Tần Ngạo Lạc kia, chẳng lẽ không hiểu chuyện mà chừa chút cơm thừa canh cặn cho anh em hả? Hại ông đây bình thường nịnh nọt nó khắp nơi.”
“Aiz, đi không chuyến này rồi.”
“Còn đụng phải tên phế vật Thất thiếu gia tinh thần thất thường này nữa, thật xui xẻo mà.”
Trong lúc nói chuyện, đám người đó còn dùng ánh mắt đồng tình và đáng thương.
Rõ ràng bọn họ đã xem cử chỉ lời nói kỳ lạ hôm nay của Ngạo Phong là hậu quả của trận đánh độc ác hai ngày trước mà cô gặp phải đó.
Đám người Tần Khuê không nghĩ Ngạo Phong sẽ nói dối, mục đích bọn họ chẳng qua là tiền, thấy tên phế vật Thất thiếu gia này dường như có hơi bất thường nên cũng không muốn ở đây dây dưa với cô thêm nữa, dù sao cũng là thiếu gia dòng chính, lỡ như tinh thần cô thật sự có vấn đề, chẳng phải bọn họ phải gánh tội giúp Tần Ngạo Lạc sao?
Nghĩ đến đây, một đám thiếu niên đang tụ năm tụ bảy xoay người rời đi tới cửa ngoài sân huấn luyện, kể cả Tần Khuê, hiếm có khi lại không kiếm chuyện với Ngạo Phong.
Tần Phi vẫn luôn đứng bên trong quan sát, nhìn thấy thế, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hơi thở này vẫn còn chưa ra hết đã bị cậu hít vào trong chớp mắt.
“Từ từ đã!” Ngạo Phong vốn đang lười biếng dựa vào cánh cửa, bỗng nhiên đứng thẳng người lên, tiếng quát trong trẻo mà lạnh lùng truyền đi.
Mắt lạnh nhìn thẳng đám người, cô từ từ bước tới chỗ Tần Khuê.
Bọn họ không tìm cô gây chuyện, không có nghĩa cô sẽ bỏ qua cho họ.
Lần này, không riêng gì Tần Phi cuống cuồng giậm chân, ngay cả đám Tần Khuê cũng suýt bị cô dọa chết.
Đây là phế vật Thất thiếu gia nổi tiếng Tần Thành, bình thường nói chuyện hệt như muỗi kêu, từ khi nào đã dám lớn tiếng rồi? Đột nhiên không khí bị bao trùm bởi tiếng quát lạnh lẽo đấy, đồng thời đáy lòng bọn họ càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Hôm này Tần Ngạo Phong thật sự là không bình thường.
Tần Khuê ngây ngốc nhìn Ngạo Phong đang bước đến trước mặt anh ta, não không kịp phản ứng lại, từ khi nào một người hèn yếu lại đột nhiên đổi qua một người đáng sợ thế này.

Lông mày cao, mắt lộ ra ánh sáng lạnh, ngũ quan xinh xắn nhưng lại toát ra một khí thế khó tả, thầm tỏa ra sức hút khiếp người của một thiến niên anh tuấn.
Ngạo Phong đứng thẳng tắp, một khí thế lạnh lùng mà kiêu ngạo áp đảo người khác, kết hợp với gương mặt này, vậy mà lại hợp đến thế.
Thật vất vả Tần Khuê mới hoàn hồn lại, vì bản thân thất thần mà mất mặt, anh ta gầm thét che giấu sự rung động trong lòng: “Anh kêu tôi làm gì? Nếu không có tiền vàng thì chạy về phòng mình đi, chẳng lẽ bị đánh đến nghiện, muốn ăn đòn phải không?”
“Đừng nóng, tiền vàng đúng là không có, nhưng mà tôi có chút đồ tặng cậu lúc ra ngoài.” Khóe môi ưu nhã nâng lên, Ngạo Phong bước về phía trước một bước, bước này vô cùng nhanh, trong chớp mắt đã đến gần thân thể Tần Khuê.
Tặng anh ta đồ ư? Tần Khuê nghe thế sững sốt một chút, đầu óc còn chưa xoay chuyển đã cảm thấy sự tê dại xông thẳng lên da đầu… Căn bản không có thời gian né tránh.
Tần Khuê chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh, cả người bị một quyền này đánh bay khỏi đất, ngay cả kêu rên còn không kịp thì đã đụng trúng vách tường sân huấn luyện.
“Ầm!” Tiếng vật nặng rơi xuống.
Cho đến khi nằm trên đất, mũi chảy ra chất lỏng màu đỏ, Tần Khuê mới choáng váng cảm giác được cơn đau đớn thấu xương.
Một quyền đó đã đánh thẳng vào giữa mặt anh ta, sống mũi anh ta cũng gãy nốt.

Thế nhưng sự đau đớn này cũng hoàn toàn không có cách nào khiến anh ta tin vào sự thật trước mắt này.
Anh ta bị người ta đánh! Bị một tên phế vật đánh! Phế vật Thất thiếu gia của Tần Thành, một đấm đã làm gãy cả mũi của anh ta! Chuyện… chuyện này sao có thể…
Bên trong sân huấn luyện lặng ngắt như tờ, vừa nãy đám thiếu niên còn ồn ào bây giờ chỉ biết trừng mắt nhìn nhau, tiếng hít thở vang lên trong không khí, dường như không thể nào tin nổi, phế vật nổi tiếng này lại có gan đụng đến Tần Khuê! Điều khiến bọn họ khó chấp nhận hơn là, cô chẳng những ra tay mà còn một đấm đánh bay Tần Khuê, tới bây giờ mà Tần Khuê vẫn còn nằm rên trên đất.
Phải biết rằng trong trại huấn luyện tinh anh này, Tần Khuê cũng được xem như nhân vật ưu tú rồi, huyễn sư tứ kiếm đã bước vào hàng ngũ huyễn sư trung cấp, đẳng cấp này tuyệt đối có thể tìm một công việc lương cao ở thành phố nhỏ này rồi.
Vậy mà thằng nhóc này, nó lại…
Ánh mắt khinh thường nhìn Tần Khuê đang nằm trên đất, Ngạo Phong xem thường nói: “Sao nào? Một quyền này của tôi, mùi vị có tốt không?”
“Tần Ngạo Phong, anh dám đánh tôi! Tôi thấy não anh thật sự bị chạm mạch rồi! Tôi muốn lột da anh!” Tần Khuê che mũi bò dậy gào thét, đôi mắt hừng hực lửa, vẻ dữ tợn kia giống như hận không thể nuốt sống Ngạo Phong vậy.
Huyễn sư tứ kiếm, thể chất xem như không tệ, vậy mà vị Ngạo Phong đánh một quyền choáng váng hoa mắt, chỉ có thể miễn cưỡng đứng lên.
Đầu óc Tần Khuê quay cuồng, sao có thể nguyện ý thừa nhận mình bị một tên phế vật đánh ngã chứ, đồng thời trong lòng cũng khiếp sợ nhưng lại không ngừng an ủi bản thân rằng đó là bất ngờ thôi, đây là chuyện ngoài ý muốn! Nhất định là do cô bị bắt nạt nhiều năm như thế nên giờ nhịn không được mới bộc phát, Tần Ngạo Phong cũng chỉ có thể làm được đến thế thôi! Mười mấy thiếu niên xung quanh thấy lão đại đứng lên thì vội ồn ào lớn tiếng, bọn họ cũng nhất trí cho rằng chuyện này là ngoài ý muốn, hoàn toàn là do đánh lén, một huyễn sư tứ kiếm như Tần Khuê sao lại bị một tên phế vật đánh ngã được chứ?”
“Lão đại! Giết nó đi!”
“Tên phế vật này quả là thiếu đòn, lão đại, đánh nó một trận đi.”
“Phế vật chỉ biết đánh lén, xem xem lần này mày làm được gì!”
Những tiếng gào hét cứ vang lên, Ngạo Phong lạnh lùng hất áo choàng đen, siết chặt nắm đấm, đồng thời con ngươi đen láy quét nhìn đám thiếu niên xung quanh, ánh mắt sắc bén như đao hệt như một tia chớp xuyên qua khoảng không.

Ngay lập tức, mọi ồn ào đều bỗng im bặt.

Đám thiếu niên cảm thấy run sợ trong lòng, một nỗi sợ hãi tràn ngập lấy họ, những chuyện muốn nói đều bị nghẹn lại ở họng không thể nói ra được nửa chữ.
Không khí xung quanh yên tĩnh, thiếu niên chỉ thuận tay nắm lại, khớp xương vang lên tiếng “răng rắc”, trên gương mặt đẹp trai đấy lại xuất hiện nụ cười ngạo nghễ, một nụ cười cực kỳ phách lối và ngang ngược.
“Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không chỉ có một đấm này, những chuyện mà các nguowif đã làm với “tôi”, hôm nay tôi sẽ đòi lại hết ở đây! Để khỏi mất công, các người cùng nhau lên hết đi!”
Mặt trời đã lên cao, những tia nắng bị vách tường cản lại cuối cùng cũng đã chiếu đến trong sân huấn luyện nhỏ này, ấy vậy mà khoảng sân lúc này đây lại không hề có một chút cảm giác ấm áp nào, toàn bộ sân huấn luyện như bị một tầng khí lạnh bao phủ.

Trên đất đầy rẫy những thanh niên đang rên rỉ ôm đùi hoặc cánh tay của chính mình một cách đau đớn.
“Ầm!” Một bóng người nữa lại bị đánh đến trên vách tường, cậu trai kêu lên một tiếng thống khổ.
Cũng may hôm nay phần lớn người dòng chính nhà họ Tần đã đi tham gia nghi thức nghênh đón khách quý rồi, nếu không tất cả những kinh động lúc này đây đã đủ để toàn bộ người ở đây giật mình.
Tần Khuê trừng lớn hai mắt, trước mặt là cảm giác mơ hồ, anh ta đã không nhớ đây là lần thứ mấy anh ta bị đánh bay rồi, cả miệng và mũi đều không ngừng có máu chảy ra.
Bóng người của tên ác ma kia lại chậm rãi đi đến trước mặt anh ta, che đi ánh mặt trời.
Ánh sáng bị khuất sau lưng cô, gương mặt u ám, chỉ có duy nhất đôi mắt vẫn chứa đựng sự lạnh lẽo như cũ, cô giống như một tu la bước ra từ địa ngục vậy, lúc nào cũng có thể bóp chết anh ta ngay tại chỗ.

Sự thật đã cho thấy tất cả những lý do mà đám người đưa ra đều đã bị phủ định, Tần Ngạo Phong này đã thật sự thay đổi, hoàn toàn thay đổi! Ngay cả khí chất cũng thay đổi đến tận xương tủy!
Không hề tốn chút sức mà đã đánh ngã mười mấy tên huyễn sư, cô cũng không còn là phế vật nữa!
Trong những người đồng trang lứa, đến được thực lực huyễn sư tứ kiếm đã xem như tốt rồi.

Đột nhiên một tên phế vật lại trở nên đáng sợ như vậy, Tần Khuê thậm chí còn tưởng rằng người mình đang đối diện là người anh cả thiên tài trăm năm hiếm gặp kia của Tần Ngạo Phong, Tần Ngạo Thiên.
Có người anh như thế thì em trai sao lại yếu kém được chứ?
“Tha cho chúng tôi đi, Ngạo Phong, chúng ta đều là con cháu nhà họ Tần, anh bỏ qua cho chúng tôi đi, chúng tôi không dám, sau này càng không dám nữa, sau này chúng tôi sẽ chỉ phục tùng mệnh lệnh của anh, sau này anh sẽ là lão đại của chúng tôi!” Tần Khuê lộ ra ánh mắt cầu xin, không chỉ có anh ta mà còn những người đang nằm trên đất nữa, chỉ cần họ vẫn còn có thể cử động thì sẽ lập tức dập đầu liên tục với cô.
“Trước kia là chúng tôi có mắt không thấy thái sơn, anh Ngạo Phong, sau này chúng tôi đều nghe theo anh!”
“Anh Ngạo Phong, anh bỏ qua cho chúng tôi lần cuối đi ạ!”
“Cái tên Tần Ngạo Lạc kia thì tính là gì, anh Ngạo Phong mà ra chiêu, chắc chắn tên đó chỉ có thể tè ra quần.”
Nghe đến đây, Ngạo Phong bỗng nhiên được nhắc nhở, đúng vậy, đám Tần Ngạo Lạc và đám con cháu kia mới là người cô nên đi trả thù, còn Tần Khuê ngày thường tuy là có bắt nạt Ngạo Phong những chẳng qua cũng chỉ là chút phụ họa cho thế lực đám con cháu dòng chính đó thôi.

Hơn nữa, Tần Ngạo Lạc đã là huyễn sư thất kiếm, muốn đối phó anh ta sợ rằng ngay cả Ngạo Phong cũng không nắm chắc phần thắng.
Nếu đã như thế, vậy trước khi cô có thể thắng được Tần Ngạo Lạc thì không nên bứt dây động rừng.
“Chuyện hôm nay, tôi hy vọng không nghe được người ta bàn tán gì ở bên ngoài, nếu như có người không giữ kín được miệng mình, tôi không ngại khiến anh ta vĩnh viễn không thể mở miệng đâu.” Ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh đám thiếu niên bị thương nằm rạp dưới đất, Ngạo Phong nghênh ngang bước ra khỏi cửa sân huấn luyện.
Đám người không nhịn được mà rùng mình, trong lòng nảy sinh ý niệm không dám phản kháng.

Lúc này mà nói Ngạo Phong giết chết bọn họ, cũng sẽ không một ai hoài nghi độ chân thật của chuyện này.
Mà bên đây, Tần Phi vẫn luôn theo dõi tình huống bên ngoài cũng bị dọa sợ ngẩn người, cậu bám vào cửa phòng ngây ngốc chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp này, hồi lâu vẫn chưa cách nào tỉnh lại trong hoảng sợ.
Tần Thành là một thành phố tương đối đẹp, Ngạo Phong hít thở không khí se lạnh của mùa đông nơi đây.

Đi trên đường phố rộng rãi của Tần Thành, đôi mắt đen láy tràn đầy mới lạ và ngạc nhiên với những thứ xung quanh.
Trong ký ức và tận mắt nhìn thấy, cảm giác hoàn toàn khác nhau, tòa thành này không có chỗ nào là không toát ra khí thế rộng lớn cả.

Tất cả những căn nhà, con đường của Tần Thành cũng khiến người ta có ấn tượng sâu sắc về sự to lớn và hoành tránh của chúng.


Một mình đi dạo trong đây, thật sự không thể nổi bật được, bởi lẽ con đường bằng ngọc thạch trắng này rộng đến nỗi có thể để mười hai chiếc xe ngựa hoa lệ cùng đi.
Từ ký ức của Tần Ngạo Phong trước kia cô biết được đại khái thế giới cô đang ở được gọi là Ruska, lục địa này gọi là đại lục Ánh Sáng, lấy võ đạo làm chủ trương, người mạnh nhất làm vua.
Mà ở thế giới này, chức nghiệp cao quý nhất chính là huyễn sư – huyễn thú sư.
Sau thời viễn cổ Ma Thần ở Ruska, nguyên tố ma thuật đã cạn kiệt, huyễn thú sư lên thay thế địa vị của pháp sư, trở thành cường giả chí tôn trên đại lục, chuyên điều khiển các loại huyễn thú cường đại để giúp bản thân chiến đấu.

Huyễn sư cường đại cho dù ở bất kỳ nơi đâu cũng đều sẽ trở thành mục tiêu săn đón của các loại thế lực, bởi yêu cầu thể chất huyết mạch để trở thành huyễn sư là cực kỳ cao, cho nên so với các chiến sĩ bình thường trên đại lục thì nhóm người này thưa thớt hơn nhiều.
Cũng vì thế, trên đại lục Ánh Sáng cũng ra đời bốn gia tộc huyễn sư có sức ảnh hưởng lớn, ngay cả hoàng thất cũng phải nể ba phần đối với các gia tộc này, nhà họ Tần, nhà họ Lương, nhà họ Tiêu, nhà họ Lam.

Bốn gia tộc lớn lấy nhà họ Lam cầm đầu, tiếp đến là nhà họ Tần, thứ ba là nhà họ Tiêu và cuối cùng là nhà họ Lương, chuyện này đến nay đã là ngàn năm rồi.

Nếu nói còn thế lực gì có thể so sánh với bọn họ thì cũng chỉ có Huyễn Điện Ánh Sáng vốn vẫn luôn duy trì thái độ trung lập đối với bốn gia tộc lớn.

Không thể coi thường sức mạnh tín ngưỡng của họ, tín đồ được thần Ánh Sáng soi rọi tại Huyễn Điện Ánh Sáng đã sớm trải dài khắp đại lục, sức ảnh hưởng chắc chắn cao hơn bốn gia tộc lớn.
Tần Ngạo Phong ở thế giới này là huyết thống dòng chính đời thứ ba của nhà họ Tần cực kỳ giàu có.

Gia chủ hiện tại là Tần Đỉnh, cô là con của Tần Sóc - người con thứ hai của gia chủ.

Có điều vì bố mẹ mất sớm, cô và anh cả bị đẩy đến chi nhánh nhà họ Tần xa xôi ở Tần Thành này, cho đến khi anh cả bộc lộ thiên phú hiếm có của mình mới bị gọi lại về nhà chính nhà họ Tần tại thủ đô Kaya.
Ngạo Phong ngẩng đầu rảo bước đi trên đường chính, trên đường đi ai ai cũng kinh ngạc chỉ trỏ bàn tán.
“Mau nhìn đi, đó là phế vật Thất thiếu gia nhà họ Tần đấy!”
“Chà, đây là lần đầu tiên thấy Thất thiếu gia này đi trên đường đấy, nhìn kỹ thì cũng đẹp trai đấy chứ.

Thế nhưng mà tôi cảm thấy cậu ấy hơi không giống bình thường, từ trước tới giờ có bao giờ cậu ấy dám ngẩng cao đầu ưỡn ngực hiên ngang ra đường như thế đâu.”
“Đàn ông mà, sau khi trưởng thành sẽ phải có chút thay đổi thôi.”
Phế vật Thất thiếu gia ở Tần Thành này hầu như không ai không biết, Ngạo Phong bị người ta nhận ra cũng không ngạc nhiên, chẳng qua dù là ai bị người khác chỉ trỏ tới lui cũng sẽ cảm thấy tâm trạng không thoải mái.

Cô âm thầm thở dài, khó trách trước kia Tần Ngạo Phong không thích ra cửa, đến nỗi sắp phải thành một đứa trẻ tự kỉ mất rồi, ra đường mà bị như thế này, một thiếu nữ mười lăm tuổi sao lại có thể chịu được chứ?
Đi bộ một đường thẳng đến khu chợ đông đúc nhất ở phía nam, cô giữ khuôn mặt vô cảm đi thẳng vào nơi mục tiêu dưới ánh mắt của những người xung quanh – công hội lính đánh thuê đại lục.

Hiện giờ trên người cô không có đồng nào, chỉ có thể dựa vào hai tay của bản thân mà giải quyết, Ngạo Phong đang cần tiền gấp, hơn nữa cũng không phải là chút ít mà thôi.

Kiếp trước cô là lính đánh thuê hắc ám, xuyên không rồi thì cũng vẫn làm thế thôi.
“Tiểu thư, tôi muốn ghi danh làm lính đánh thuê, sẵn tiện cho tôi xem thử nhiệm vụ mà công hội lính đánh thuê đang ban hành được không?” Ngạo Phong đi đến trước quầy tiếp khách nơi có một thiếu nữ xinh xắn đang làm.
“Được, ghi danh làm lính đánh thuê… Ơ, là cậu! Phế vật Thất thiếu gia của Tần Thành!” Cô gái vừa ngẩng đầu lên thì thấy dung mạo Ngạo Phong, lập tức sợ hãi la lên một tiếng rất vang, bút lông vũ trong tay rơi xuống cả đất, sự kinh ngạc trong lòng khó lòng mà nói hết.
Tiếng động này lập tức khiến tất cả lính đánh thuê đang có mặt ở sảnh công hội đồng loạt nhìn sang đây, ngay sau đó lại xì xầm bàn tán.
“Tiểu thư, tôi cũng có tên, công hội lính đánh thuê đại lục tiếp đãi khách như thế này à?” Ánh mắt Ngạo Phong lạnh đi mấy phần, Tần Ngạo Phong dù ở Tần Thành không được ưa thích thì chung quy vẫn là con cháu nhà họ Tần, không ngờ vậy mà cô lại bị người ta bài trừ như thế! Những lời cười nhạo, mắng mỏ, nhục nhã những năm nay dường như đều dồn hết lên người cô vào thời điểm này, chuyện này khiến cô tức giận trong lòng.
“Công hội lính đánh thuê đại lục tiếp đãi lính đánh thuê, chứ không phải phế vật, lính đánh thuê mà anh cũng có thể làm ư? Ngạo Phong, không phải hai ngày trước anh vừa mới bị thương sao? Không sợ lại bị đánh tiếp nữa sao?” Cô gái ở quầy không lên tiếng, mà một giọng nói nham hiểm ngạo mạn đột nhiên xuất hiện tại cửa công hội lính đánh thuê, giọng điệu cực kỳ châm chọc.
Đôi mắt đen láy của Ngạo Phong khẽ liếc nhìn, nhìn thấy một đội ngũ rất dài đang bước tới rất uy nghiêm, trong lòng thầm giật mình.
Một màu trắng sữa chói mắt bao phủ, một người đàn ông ưu nhã trong chiếc áo choàng trắng viền vàng với nụ cười mỉm trên môi, cùng với đoàn người chậm rãi bước vào sảnh công hội lính đánh thuê.

Dù cho có rất nhiều người xung quanh anh ta, anh ta vẫn rất nổi bật, tựa như một mặt trời đang tỏa ra sức nóng và ánh sáng của mình.
Khuôn mặt người đàn ông cực kỳ tuấn tú, giống như một vị thần vô tình rơi xuống trần gian vậy, nét mặt tuy đẹp nhưng không đánh mất khí chất anh hùng, cao quý nhưng không kém sự thân thiện, làm lu mờ hết khí chất của những người vây quanh anh ta, không một ai có thể sánh được.
Ánh mắt người đàn ông liếc nhìn trên người Ngạo Phong rồi nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo lại có hơi trách móc: “Tần Ngạo Tân, anh cần gì phải nói em trai mình như vậy, cậu ấy cũng là người của nhà họ Tần các anh, cho dù có phải là phế vật hay không thì cũng đều phải cố gắng đi lên đỉnh cao của quyền lực, chẳng lẽ dưới hào quang của thần ban cho, đây là cách mà các anh đối xử với thần dân của tôi sao?”
Ngạo Phong biết chàng trai vừa lên tiếng khi nãy, anh ta chính là tên côn đồ đi theo sau lưng Tần Ngạo Lạc những năm qua, Tần Ngạo Tân, trong đám người hôm đấy đánh chết Ngạo Phong không thiếu phần của anh ta.
Sắc mặt Tần Ngạo Tân biến đổi, vốn anh ta muốn nhục nhã Tần Ngạo Phong trước mặt người đàn ông này, lại không ngờ những lời này không khiến cho người đó ghét Tần Ngạo Phong, mà ngược lại dường như đã khiến người này bất mãn với anh ta hơn, anh ta không nhịn được mà kinh hoảng vội vàng quỳ xuống.
“Thánh hoàng thứ tội! Tần Ngạo Tân không dám!”
Tần Ngạo Tân thầm mắng sự ngu ngốc của bản thân, sao lại không nghĩ tới, người đàn ông này là nhân vật có thân phận cao quý của Huyễn Điện Ánh Sáng, tất nhiên sẽ là một người rõ ràng lý lẽ, đối với hành động bắt nạt kẽ yếu sao có thể cho qua được?
Lính đánh thuê xung quanh trừng mắt, sao có thể tin được trong cuộc đời mình lại có thể chân chính nhìn thấy người đàn ông này, tất cả đều kích động rối rít quỳ lạy người đàn ông trước mặt.
Thánh hoàng Quân Lạc Vũ, thánh tử Huyễn Điện Ánh Sáng, thân phận cao quý, ngay cả đế vương các nước cũng không sánh kịp.
Trong chớp mắt, toàn bộ đại sảnh chỉ có mình Ngạo Phong bình tĩnh đứng dựa vào bàn, mặc dù đối sự bảo vệ khi nãy của người đàn ông này giúp cô nảy sinh một ít hảo cảm, nhưng không thể thay đổi suy nghĩ của cô được, Tần Ngạo Phong cô không quỳ bất cứ ai! Thần, cũng không quỳ!
Lần đầu tiên nhìn thấy người dửng dưng ngạo nghễ đứng đó khiến anh có cảm giác hết sức rung động.
Hai tròng mắt đen láy sáng ngời của Quân Lạc Vũ thoáng kinh ngạc, nhưng lập tức bị nụ cười ôn hòa ấm áp như gió xuân thay thế: “Tôi mang ánh sáng của thần bao phủ thế gian, bác ái, nhân từ và dâng hiến mới là nguồn gốc khiến thế giới trở nên tốt đẹp hơn, tha thứ khiến người ta xinh đẹp, lòng dạ hẹp hòi làm người ta xấu xí, mọi người đứng lên đi, mục đích của tôi cũng không phải là khiến các anh kính sợ.”
Những đốm xanh lam nhạt điểm xuyến khắp sảnh lớn, trong chốc lát mọi người có mặt đều cảm thấy trong người nhẹ nhàng hơn, bị nâng lên dễ dàng.

Vì khi nãy ai cũng đều cúi đầu nên gần như không có ai chú ý tới sự vô lễ của Ngạo Phong.
“Oa, đây là vu lực sao! Không hỗ là thánh hoàng Huyễn Điện Ánh Sáng, lại còn là huyễn sư thiên không nữa…”
“Huyễn sư thiên không, đó không phải là cao thủ hàng đầu đại lục hả? Trời ơi, người như thế mà lại đứng trước mặt tôi ư, nhìn thánh hoàng đại nhân cùng lắm cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi mà lại có thực lực cường đại như thế rồi sao?”
“Ngu dốt, anh không biết hả? Thánh hoàng đại nhân được xem là thiên tài đệ nhất đại lục Ánh Sáng rồi, không chừng trong mấy thập niên nữa thôi là có thể trở thành người của huyễn tông rồi đấy.”
Đủ loại ánh mắt hâm mộ rồi sùng bái hướng về người đàn ông trẻ tuổi đấy, ai ai cũng sôi nổi bàn tán.
Giọng nói của anh tựa như ánh mặt trời, sáng rực mà ấm áp thấm lòng người, khiến người nghe như cây mùa xuân được chiếu rọi ánh nắng, cho dù là người lúc nào cũng mang lòng xấu như Tần Ngạo Tân trong phút chốc cũng bị âm thanh này ảnh hưởng, bất giác sinh ra một loại thoải mái do ánh sáng ban tặng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.