Ngạo Mạn Và Biến Đen

Chương 39




Nguyễn Tương Nam giả vờ khó xử: "Vậy, anh muốn đi xem hay không đây?" Cô giơ tay lên, chậm rãi vẽ phác thảo ngũ quan của anh, từ trán đến khóe mắt cùng sống mũi, cuối cùng rơi vào đôi môi. Trác Diễm khẽ cắn chặt đầu ngón tay cô, còn liếm mấy cái, một cảm giác tê dại từ đầu ngón tay vẫn truyền tới trong lòng.

Nguyễn Tương Nam tiếp tục giả vờ rối rắm: "Anh nói xem nên đi, hay là không đi xem đây? Haizzz, giống như thật rất khó lựa chọn."

Trác Diễm không đáp, lần nữa đặt một nụ hôn lên môi cô, nhẹ nhàng liếm qua môi, lại tiến thẳng vào khoang miệng cô, bắt đầu khuấy đảo mãnh liệt. Lần này dù có giả vờ nũng nịu cũng không có kết quả, anh dùng hành động của mình nói cho cô biết rất rõ ràng, anh không có ý định đi xem phim. Nguyễn Tương Nam thỏa hiệp vươn tay ôm cổ của anh, dùng đầu lưỡi của mình chạm vào anh. Hô hấp của Trác Diễm trở nên hỗn loạn, gia tăng thêm mấy phần lực trên eo cô.

Bởi vì trong phòng có hệ thống sưởi, bọn họ ăn mặc cũng mỏng manh, Nguyễn Tương Nam thậm chí còn có thể cảm thấy nhiệt độ của làn da anh phía dưới áo sơ mi, còn có chút khản trương, cơ bắp rắn chắc do được tập luyện thường xuyên, cô đưa tay kéo cổ áo của anh, cởi cúc áo phía trên cùng, cái động tác nhỏ này dĩ nhiên không có thoát khỏi ánh mắt của anh, anh có chút kinh ngạc nói: "Em muốn chủ động?"

Nguyễn Tương Nam cười nói: "Em mới không muốn chủ động, anh cũng tiết chế đi, giúp thân thể khỏe mạnh."

Cô đang muốn đứng lên khỏi người anh, lại bị anh giữ chặt. Trác Diễm nằm ngang xuống, nhưng tay lại không buông cổ tay cô, nhắm mắt lại bày ra bộ dạng quân vương hưởng thụ:"Lần này anh để em chủ động."

Nguyễn Tương Nam thật đúng là không muốn chủ động, dù thế nào đi nữa anh nhiệt tình như lửa, cô chỉ cần chịu trách nhiệm hưởng thụ là được rồi, ăn xong rồi còn có thể chùi miệng bắt bẻ, cô lười phải phí tâm tổn sức: "Không cần khách khí, em thật sự  ——"

Trác Diễm mở mắt ra, trong ánh mắt bắt đầu ánh lên vẻ tức giận: "Bảo em chủ động thì cứ chủ động đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì."

Nguyễn Tương Nam ngồi trở lại trên đùi của anh lần nữa, chăm chú cởi cúc áo của anh, mặc dù nếu như được xé một lần sẽ có cảm giác đạt được thành tựu, nhưng cô lại phải khâu lại mấy cái cúc cáo bị đứt, cô không tin bị đại thiếu gia này lại khâu cúc áo. di@en*dyan Trác Diễm cong lên cánh tay gối ở dưới cổ, nhìn cô đối phó với mấy cái nút áo, lại lần nữa thấp người tới hôn mình. Anh nhắm mắt lại, cảm thấy chiếc lưỡi mềm mại của cô đặt lên môi mình nhẹ nhàng thăm dò, nhưng lại không hé miệng, cách chốc lát, anh mới cau mày nói: "Bình thường em chính là lúc này bày ra dáng vẻ không phối hợp."

Nguyễn Tương Nam đưa tay vuốt ve cổ của anh, thời điểm anh nói chuyện thanh âm khẽ chấn động: "Vậy hôm nay anh hoàn toàn cũng có thể không phối hợp, chúng ta giống nhau."

Trác Diễm cười cười: "Được, như em muốn."

Bọn họ hôn hít một lát, nhẹ nhàng, không quá kịch liệt, ngược lại hết sức nhẹ nhàng thoải mái. Nguyễn Tương Nam cảm thấy được hôn như vậy hết sức thoải mái, hơi lui ra một chút, nhìn chăm chú vào ánh mắt của anh: "Ừm, Trác Diễm, em. . . . . ." Hai chữ phía sau cô vẫn để trong im lặng.

Trác Diễm đợi rồi lại đợi, vẫn không nghe được hai chữ quan trọng nhất kia, cũng biết cô là cố ý, hơi thở dồn dập: "Em cái gì? Nếu em còn có chút can đảm, thì nên nói hết lời."

Nụ cười trên mặt cô thập phần diễm lệ, giống như hoa cà độc dược, loài hoa đẹp nhưng độc: "Em chỉ là kẻ nhát gan, bây giờ anh có thể làm gì em —— đột nhiên em nhớ ra, cơm tối còn chưa làm xong."

Trác Diễm ghìm chặt hông của cô, kéo cô trở về, lại giống như trở lại mùa hè năm ấy, tại cái đó khách sạn trong thành phố ven biển kia, vội vàng ôm cô, những thứ kia làm cho cảm xúc trở nên hỗn loạn, nói không ra lời yêu nhưng cũng chẳng thể hận, chỉ nhớ rõ trái tim đập điên cuồng, mỗi một lần đập mang theo bao đau đớn buông bực: "Cơm tối? Chẳng lẽ cơm tối của anh không phải em?"

Nguyễn Tương Nam nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy sức nặng trên người lại thêm một phần khiến lưng cô đè lên nền đá cẩm thạch cứng nhắc, thật sự có chút khó chịu, liền đẩy anh một cái: "Anh nặng quá, mau dậy đi."

Trác Diễm nhắm mắt lại, không thèm nhúc nhích, chỉ thấp giọng đáp lại nói: "Không đứng lên nổi, một ngón tay cũng không nhúc nhích được." Anh vừa mới phát tiết, còn chìm đắm trong trong dư vị, căn bản không muốn nhúc nhích.

"Lưng em rất đau."

Trác Diễm nghe vậy, lập tức nằm nghiêng ở bên cạnh cô: "Là do em quá gầy, sau này anh sẽ nuôi em béo lên, sẽ không bị như vậy nữa."

Nguyễn Tương Nam ngồi dậy mặc quần áo, khẽ mỉm cười liếc anh một cái, dáng người của anh quả thực rất hoàn mỹ, vai rộng eo thon chân dài, cơ thể cân đối, đường cong cơ bắp tuyệt đẹp. Cô cầm áo sơ mi của anh lên, đắp lên trên người anh: "Đừng để bị lạnh."

Cô đứng lên đi vào phòng bếp, thịt bò hầm trong nồi áp suất đã sớm nhừ nhũn, đã trở thành một đông nát bét, cô chỉ có thể vớt hết chúng lên. Bây giờ, muốn làm lại cái gì món ăn phức tạp cũng không kịp, lieqiudoon không thể làm gì khác hơn là lấy nồi cơm điện ra nấu cơm, vừa đánh trứng gà để làm cơm rang trứng, chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, lại bưng bát canh hầm cho Trác Diễm ăn.

Trác Diễm ngược lại một chút cũng không ghét bỏ, trực tiếp ăn hết.

Anh mặc áo sơ mi quần dài, chân trần, lại thêm nút áo cũng không cài, lộ ra làn da rắn chắc, cơ bắp rõ ràng. Nguyễn Tương Nam nhìn chằm chằm suy nghĩ một hồi, lại đập một cái phía trên thắt lưng của anh, bình luận: "Bộ xương của anh siêu cấp tiêu chuẩn, quả thật cũng có thể làm minh họa sách giáo khoa."

Đây là thể loại khen gì vậy? Chẳng lẽ cô nhìn người còn xuyên thấu qua bên ngoại để nhìn bộ xương?

Trác Diễm để thìa xuống: "Anh hi vọng em khen anh có vóc dáng đẹp, màu da nam tính, chứ không phải có bộ xương tiêu chuẩn."

Nguyễn Tương Nam nói: "Bệnh nghề nghiệp sửa không được."

Anh quay đầu, anh với cô cùng nhìn nhau, giơ tay nhẹ nhàng nâng lên cằm của cô, vuốt ve khóe miệng của cô. Anh có chút muốn nói lại thôi, lựa lời một hồi lâu còn ngang nhiên xông tới, nhẹ nhàng dùng miệng chạm vào cô: "Anh giống như nghiện em rồi, em nói phải làm sao. . . . . ."

Nguyễn Tương Nam nhịn cười, anh dốc sức muốn bắt cô thổ lộ, nhưng biểu đạt của anh lúc nào cũng vòng vo một hồi, thật không công bằng.

Vừa đúng nồi cơm điện cũng vang lên, cô khe khẽ đẩy anh ra: "Chờ em một chút."

Cơm rang trứng đối với cô chỉ là việc rất nhỏ, làm xong công đoạn chuẩn bị thì chỉ cần không đến 5 phút là hoàn thành. Cô nhanh chóng đặt cơm rang trứng lên bàn, Trác Diễm giúp cô mang bát đến, đặt ở trên bàn ăn.

Hai người đều đói, cộng thêm tay nghề củaNguyễn Tương Nam quả thực là không tệ, rất nhanh đã ăn xong.

Nguyễn Tương Nam còn có chút tiếc nuối: "Vốn em định làm mấy món ăn cầu kì một chút, sau đó ăn xong thì cùng anh đi xem phim, đã lên kế hoạch hết cả rồi."

"Phim thì lúc nào xem mà chẳng được."

Nói cũng đúng.

Nguyễn Tương Nam nghĩ ngợi một lúc, lại quyết định vuốt vuốt tóc của anh —— Trác Diễm có lúc thật rất giống mèo, die,n; da.nlze nếu bị đối xử lạnh nhạt sẽ mất hứng thậm chí còn xù lông, nhưng nếu thuận theo thì sẽ không có chuyện gì: "Em quẹt thẻ của anh đặt vé xem phim, có cần báo cáo chi tiết không?"

"Không cần, anh nói rồi, chỉ cần báo danh mục hợp lý, anh sẽ không quản em tiêu tiền."

Dù thế nào đi nữa thời điểm cô quẹt thẻ thì ở điện thoại anh cũng sẽ nhận được nhận được danh sách vô cùng cặn kẽ, anh vừa nhìn đã biết.

Nguyễn Tương Nam không nhịn được lại hỏi: "Nếu như mua quần áo?"

"Tùy ý, anh nhớ gu thưởng thức của em chưa đến nỗi hỏng lúc nhìn thấy mấy bộ quần áo anh mua về còn suýt vứt đi ấy chứ?"

"Nó quá xấu, anh cũng không phải không biết xuất thân của em."

Cô nói nhẹ nhàng như không để tâm, nhưng người nghe lại cảm thấy có chút tư vị. Trác Diễm vươn tay ôm eo của cô, đột nhiên hỏi: "Em hãy nói thật lòng, có phải lúc đầu anh nhất định nghĩ cách đưa em về nhà như vậy, đối với em mà nói đó là ép buộc và gánh nặng hay không?"

Nguyễn Tương Nam nằm dọc theo bên bồn tắm, nhắm mắt lại, khí nóng ngưng kết ở lông mi của cô, lại dần hóa thành giọt nước đọng ở phía trên. Trác Diễm ở một bên cầm vòi hoa sen rửa sạch sẽ thân thể, mới bước vào bồn tắm, nước bên trong lập tức lên cao, không quá sống lưng của cô. Cô giật giật, giọng nói bình thản: "Thật ra thì, bắt đầu cảm thấy rất đáng ghét."

Trác Diễm đầu tiên là sững sờ, nhưng lập tức phản ứng kịp, cô đang trả lời anh vấn đề trước kia.

"Nhưng mà ở trong lòng em, thật ra thì thừa nhận những gì anh nói đều đúng, nếu như một ngày nào mẹ em xảy ra việc ngoài ý muốn hoặc có một nguyên nhân khác. . . . . . Người hối hận nhất chính là em." qu;ydo/nn Cô mở mắt, xoay người mặt đối mặt với anh, má của cô bị hơi nóng làm cho đỏ ửng, lại thêm những giọt nước đọng trên lông mi, càng khiến cho dáng vẻ trở nên mê người. Trác Diễm không nhịn được ôm cô vào lòng, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Hôm nay em rất thành thực."

"Nghe nói thành thực là một đức tính tốt." Cô gác cằm lên vai anh, như vậy vành tai và tóc mai chạm vào nhau, giống như là được đi đến cùng một nơi, "Sau đó em liền cảm thấy, thật ra thì có lấy lý do là anh ép buộc em, để tỏ rõ là em bất đắc dĩ mới về nhà, mà không phải tự nguyện về nhà. Phải biết thời điểm năm đó em rời nhà ra đi lại còn nói sẽ không bao giờ trở về nữa. Không giữ lời thật mất thể diện."

Trác Diễm hừ lạnh nói: "Anh lại còn cảm thấy em có lúc cũng coi như có chút can đảm đối mặt thực tế, bây giờ nhìn lại, điểm này có miễn cưỡng cũng không thể coi là ưu điểm."

Anh lại đang dùng lời nói châm chọc cô, nhưng mà điều này cũng là sự thật. Cô trực tiếp làm như không nghe thấy: "Coi như đến bây giờ, em cũng không thể hoàn toàn quên được. Em vẫn cảm thấy bị thiệt thòi."

"Lòng dạ hẹp hòi, không có chút nào chịu thua thiệt."

"A, Đúng vậy." Nguyễn Tương Nam ở bên trên cổ của anh mút vào, lưu lại một dấu vết cực kỳ rõ ràng, "Anh không bao giờ hẹp hòi, luôn rộng lượng tha thứ, so với em hoàn toàn khác nhau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.