Ngạo Mạn Và Biến Đen

Chương 25




Sáng thứ Bảy, Nguyễn Tương Nam và Dư Hi bước lên xe buýt đến nông thôn.

Nông thôn cách thành phố không xa, tổng cộng hơn hai tiếng đồng hồ đi đường, cái đó là gặp sông nhỏ, toàn bộ đường đi cũng là con sông nước chảy siết.

Đó là chỗ Nguyễn Tương Nam sống mười sáu năm, mãi cho đến sinh nhật mười sáu tuôi, cô mới bị bắt về với mẹ.

Dư Hi mang theo túi, cùng cô chậm rãi đi quanh bờ sông màu vàng. Cái sông đó gọi là Tương Thuỷ, năm đó họ đã ở phía nam Tương Thuỷ, hiện tại mới có cái tên Nguyễn Tương Nam này.

Cô hít thở thật sâu dâng lên hơi nước, có chút mùi vị của bùn đất, hoà lẫn vị cỏ xanh, rất quen thuộc. Màn đêm vừa xuống, là lúc nơi này mới thức tỉnh, cạnh sông vật quái dị mọc, gây tai hoạ vốn có.

Dư Hi dẫn cô về nhà, một ngôi nhà trệt trên con đường nhỏ, xung quanh là tường trắng. Cạnh giường bệnh, còn có dán mấy tờ giấy úa vàng được cắt từ báo, có phương thuốc chữa bệnh cổ truyền, cũng có tin ngắn về bác sĩ trong thành phố.

Nguyễn Tương Nam cúi đầu xuống, nắm tay của mẹ Dư Hi, dịu dàng nói: “Dì, con làTương Nam, con tới thăm dì.”

Người phụ nữ kia rất già nua, trong ấn tượng của cô, bà ấy từng rất xinh đẹp, giống như Dư Hi bây giờ, có một đôi mắt xếch xinh đẹp, khoé mắt phong tình, không thể bàn cãi.

Nhưng bây giờ bà đã già rồi, mắt xếch xinh đẹp cũng không thấy.

Đột nhiên Nguyễn Tương Nam cảm thấy thật ra mình cũng già rồi, mệt mỏi lại già nua, đại khái trên đời này người trong bị ảnh hưởng của năm tháng chỉ có mẹ ruột của cô thôi?

Mẹ của Dư Hi cũng kéo tay cô, chỉ có gấp gáp nói tốt.

Dư Hi đi lên trước, khoác vai Nguyễn Tương Nam:“Mẹ, con dẫn Tương Nam ra ngoài dạo một chút.”

Đi ra khỏi phòng, Nguyễn Tương Nam mới hỏi: “Anh cậu đâu?”

Dư Hi nhún vai: “Ai biết, chắc là lẫn lộn đâu đó trong buổi biểu diễn tối thôi.”

Nguyễn Tương Nam thở dài: “Thôi, không trông cậy vào người khác, chỉ còn biết trông cậy vào mình thôi.”

Lại nói thời gian Nguyễn Tương Nam ở nông thôn tương đối dài, đã từng tản ra mùi hoa hồng, cô gái lớn lên bên cạnh dòng sông đều là dung mạotrong veo như nước. Tại nơi có kinh tế lạc hậu như vậy, còn có nhiều người sẽ ra ngoài hoạt động vào ban đêm.

Cô cảm thấy điện thoại trong túi xách rung lên, liền lấy ra xem, chỉ thấy tên hiện trên màn hình là Trác Diễm.

Nhận hay không nhận, đều là một vấn đề.

Thật ra thì với tâm trạng của cô bây giờ, thật không có ý nghĩ sẽ nhận điện thoại của anh, nhưng không nhận, lại có chút không nói được.

Dư Hi ghé mắt qua, vén sợi tóc ở trên mặt Nguyễn Tương Nam, hơi ngứa chút: “Nhận đi.”

Màn hình di động tối xuống, chỉ cách chốc lát, Trác Diễm lại gọi điện thoại tới đây. Nguyễn Tương Nam có lẽ cũng đoán được tâm trạng của anh vào giờ phút này, đoán chừng lại nghĩ cô đùa giỡn anh.

Dư Hi giựt điện thoại di động của cô: “Cậu không nói được, tớ nhận giúp cậu.”

Điện thoại di động đến tay cô rất nhanh, vốn là điện thoại chuẩn bị tắt, sẽ tối đen rất nhanh.

Nguyễn Tương Nam cười nói: “Cậu xem đi, thật không phải tới không nhận, cho là tớ nhận đi, đoán chừng một câu còn chưa nói xong liền tắt điện thoại.”

Dư Hi vội vàng đẩy cô về: “Tớ không quản nhiều như vậy, nhanh đi về sạc điện thoại, trả lời điện thoại cho người ta —— cái này chính là người đàn ông Trác Diễm hẹn với cậu lần trước phải không? Bỏ qua cái nhà trọ này, bây giờ cũng không phải là lúc giận dỗi, cậu phải đúng mực.”

Nguyễn Tương Nam cũng lần đâu tiên bị người ta nói “Cậu phải có chừng mực,” nhưng câu nói này cũng không phải là của mẹ cô, ngược lại là bạn thân từ nhỏ của cô.

Cô cũng hiểu ý của cô ấy, bỏ qua Trác Diễm, cũng sẽ không có người tốt hơn. Nhưng cô chọn anh, cũng không phải vì anh “ ưu tú”, điểm này mặc dù không tưởng tượng được, cũng chính xác như vậy.

Nguyễn Tương Nam trở lại nhà Dư Hi, tìm trong giỏ nửa ngày, cũng không tìm thấy cục sạc điện thoại, bất đắc dĩ buông tay: “Cư nhiên quên mang theo.”

“Cậu sẽ không phải là cố ý quên mang theo chứ?”

“Thật quên mất.”

Dư Hi kéo cô lên, đẩy đẩy ra ngoài: “Vậy hãy nhanh tới biển hiệu mua cái mới đi.”

Nguyễn Tương Nam ngăn lại hành động này của cô: “Dù sao cũng chỉ ở có một đêm, ngày mai liên lạc lại cũng giống nhau.”

Nguyễn Tương Nam ngăn lại nàng hành động này: "Dù sao chỉ tại nơi này qua một đêm, ngày mai sẽ liên lạc lại cũng giống như nhau."

Buổi tối săn sóc mẹ Dư Hi đi ngủ, các cô ở tại phòng của Dư Hi, nói là “phòng”, nhưng cũng chỉ là một không gian nhỏ được ngăn cách bởi một cái rèm.

Nguyễn Tương Nam nghe tiếng ho khan sát vách, khổ sở trong lòng, bệnh của mẹ Dư Hi cũng không tốt lên, ung thư phổi giai đoạn cuối, sẽ phải tiếp tục trị bệnh bằng hoá chất nhưng cũng là loại hành hạ. Dư Hi chạm cô, nhẹ nói: “Trị vẫn muốn trị, cũng chỉ là trị liệu bảo thủ, có thể không lâu nữa rồi.”

“Vậy cậu nên ở bên cạnh chăm sóc dì ấy nhiều hơn.” Nguyễn Tương Nam lấy một tấm thẻ từ trong ví tiền ra, “Ở đây tớ còn có chút tiền gửi ngân hàng, không nhiều lắm, có thể dùng lúc khẩn cấp, mật mã là sinh nhật của cậu.”

Dư Hi do dự một chút, vẫn nhận trong tay, xoa xoa đầu: “Cám ơn.”

“Không cần nói cảm ơn, phải trả.”

Cô không nhiện được bật cười: “Tớ biết rồi.”

Nằm đến nửa đêm, Nguyễn Tương Nam không ngủ được, không nhịn được xoay người, rất nhanh, người bên cạnh cũng bắt đầu xoay người. Cô về đây, ngủ rất khó. Dư Hi nhẹ giọng hỏi: “Cậu vẫn không ngủ được?”

Nguyễn Tương Nam ừ một tiếng.

Bỗng nhiên cô nói: “Tớ cũng không ngủ được, hay là đi dạo một chút?”

Nguyễn Tương Nam trực tiếp ngồi dậy, mặc quần áo vào trong bóng tối, lại khoác cái áo lông dê bên ngoài. Gọn gàng sạch sẽ.

Hai người đi dạo gần dòng sông. Mấy nhà bên cạnh đều thấp đèn dầu sáng rỡ, quần áo nhìn giống cậu ấm được dâng tận miệng. Từ lúc nhỏ Nguyễn Tương Nam cũng không hiểu, vì sao chỗ cằn cội này, lại có nhiều chỗ tìm ẩn như vậy.

Hơi nước ẩm ướt đua nhau mà đến, thật giống như cô gái đang yêu, tóc dài ướt nhẹp, dùng đôi mắt tà mị quyến rũ người đời.

Dư Hi rụt vai một cái: “Trời bắt đầu lạnh, mỗi lần luôn lạnh rất nhanh, nhiệp độ lập tức rớt xuống dưới.”

Nguyễn Tương Nam nhìn dòng sông phía xa, mặt nước sóng gợn lăn tăn, trăng treo ở giữa không trung, lại chiếu rọi xuống đáy nước, mơ hồ: “Trước đây tớ từng nghĩ vĩnh viễn sẽ không trở lại nơi này nữa.”

Dư Hi ngồi bên cạnh dòng sông, thở ra một làn khói trắng: “Tương Nam, thật ra tớ cũng rất sợ cậu thay đổi, xem tớ như người không quen biết. . . . . . .Thì ra cậu không có thay đổi.”

“Ai nói tớ không thay đổi, ” cô lắc đầu một cái, “Trước kia tôi rất kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo thì có ích gì, cuối cùng còn không phải cũng thấp hơn cái đầu?”

Trên người em gái ruột Nghiêm Ương của cô, có một mùi vị tinh khiết không nhiễm một hạt bụi nào, đâu phải như cô nơi nào có cô nơi đó có khói lửa.

Hai người đi dạo bên cạnh sông hơi lạnh, lại đi không xa cơ quan ăn khuya lớn của nhà họ Trần. Nơi đó, nhiều cửa hàng đầy ắp người, vải ni – lông trong suốt phủ lên cái bàn, Nguyễn Tương Nam gọi ba kí tôm hùm nhỏ xốt cay, đối mặt với cô lột ra từng cái.

Dư Hi tự mình rót bia, uống bắt đầu hơi say,, ngay cả nói chuyện cũng có chút không rõ: “Tương Nam, tớ thật sự vô cùng mệt mỏi a, thật ra thì tôi. . . . .Cũng không muốn đi bán thân tớ. . . . .”

Nguyễn Tương Nam im lặng trả lời cô: “Tớ hiểu rõ.”

“Tớ thật sự không muốn, tớ không muốn. . . . . .Cậu phải tin tưởng tớ. . . . .”

“Tớ biết rõ, tớ biết rõ.”

Đột nhiên Nguyễn Tương Nam cảm thấy mình thật may mắn, đối với Dư Hi mà nói, cô lại có thể sạch sẽ tinh khiết đi ra từ nơi này. Cô cảm tháy mình giống như con rối vá lại, phức tạp đến nỗi ngay cả mình cũng không rõ, cô vừa sinh tồn ở nơi cuối của vũng bùn, lại đang giãy giụa trong đỉnh cao của nhà hào môn, cuối cùng trước mắt lại bình thản như vậy, cuộc sống tầm thường.

Lúc trở về, Dư Hi không có đi cùng cô, cô ấy nói muốn chăm sóc mẹ nhiều hơn nữa.

Nguyễn Tương Nam nói với cô mấy lần “Có chuyện nhớ phải gọi điện thoại” , cuối cùng bị cô ngắt lời: “Biết rồi, cậu đi mạnh khoẻ.”

Cô đi xe buýt về, về đến nhà thì trời đã tối, gần đây bắt đầu vào mùa đông, trời tối càng ngày càng sớm.

Toàn thân cô quấn mùi vị hơi nước đi vào, vừa định lấy chìa khoá ra mở cửa, chợt cảm thấy trước cửa có người. Cô cảnh giác lui về phía sau một bước, đợi thấy rõ người đứng ở trước cửa mới thử lên tiếng gọi: “Trác Diễm. . . . .?”

Chính xác là Trác Diễm.

Anh có đứng dậy có chút lung lay, một thân bình tĩnh cao quý Savile Row cũng biến thành nhăn nhó, khàn khàn nói: “Em đã đi đâu?”

Nguyễn Tương Nam mở cửa, thuận tay bật đèn: “Tôi về nông thôn, chính là nơi tôi sinh hoạt trước khi nhà họ Nghiêm đón về.”

Cô xoay người, ánh sáng đầy đủ liền thấy bộ dáng tiều tuỵ mệt mỏi của Trác Diễm, không nhịn được khiếp sợ: “Anh. . . . .đợi rất lâu rồi?”

“Điện thoại được, lại bị cúp ngang, nếu đổi lại là em...em nghĩ sao?”

“Khi đó đúng lúc điện thoại di động tôi hết pin, tôi lại quên mang theo cục sạc.”

Trác Diễm đi lên một bước, chợt ôm eo cô từ phía sau, từ từ thắt chặt tay: “Tương Nam, tôi thật sự . . . . . Không biết nên làm sao. Tìm rất nhiều nơi, lại không tìm được người, thiếu chút nữa muốn đi báo cảnh sát. Em nói xem, rốt cuộc em muốn tôi làm gì?”

Anh nhận thua, cuối cùng cô vẫn thắng.

Nhưng cô lại không vui mừng nổi.

“Trác Diễm, anh cũng thấy được, cũng có thể tưởng tượng được những ngày tôi trải qua trước kia.” Nguyễn Tương Nam thở dài, “Không cần vội vã thông cảm với tôi, thật ra thì tôi có thể bò đên ngày hôm nay, xem như tôi rất may mắn rồi.”

“Thông cảm em?” Trác Diễm khẽ cắn răng, lặp lại một lần, “Thông cảm em? Thông cảm em cái gì? Thông cảm em từ trước đến giờ đùa giỡn tôi, một lần lại một lần, tôi liền biết mà vẫn nhảy vào, nếu có thời gian rãnh rỗi thông cảm cho em, thì tôi còn không bằng tự thông cảm cho mình.”

Nguyễn Tương Nam bởi vì lời của anh mà không nhịn được nở nụ cười: “Nói hưu nói vượn, tôi đùa giỡn anh khi nào?”

“Không sao cả, tôi cũng không nghĩ em sẽ chấp nhận.” Trác Diễm cúi đầu, nhẹ nhàng cọ gương mặt cô, nhiệt độ làm cho người bên cạnh né qua một bên.

Mặc dù biết nhiệt độ của Trác Diễm cao hơn một chút so với người bình thường, nhưng bây giờ không khỏi cao quá mức đi. Nguyễn Tương Nam không nhịn được xem xét trên trán anh một chút, nhíu mày lại: “Trác Diễm, anh có phải sốt không?” Cô vội kéo anh vào trong phòng, lấy nhiệt kế và rượu sát trùng từ trong hòm thuốc ra, xác định nhiệt độ chính xác, liền đưa cho anh: “Ngậm vào.”

Trác Diễm lấy nhiệt kế qua.

Nguyễn Tương Nam xoay người lại đi đến phòng bếp nấu nước gừng, lại trở lại bên cạnh anh, nhìn nhiệt kế một cái, quả nhiên tới 39 độ: “Nóng rất nhiều.” Cô lấy thuốc hạ sốt từ trong hòm thuốc ra, lột ra một viên: “Uống thử một viên thuốc hạ sốt trước, nếu nhiệt độ vẫn không giảm xuống phải đi bệnh viện truyền nước biển rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.