Ngạo Mạn Và Biến Đen

Chương 17




Phim kết thúc, bọn họ cùng nhau ăn cơm tối, từ trong nhà ăn ra ngoài, trăng đã muốn mọc lên. Đi qua Waterloo, Nguyễn Tương Nam dừng lại, ý bảo bọn anh nhìn: “Nơi này là chỗ chụp 《 Waterloo kiều 》.”

Từ trong cửa xe nhìn ra ngoài, hình như vầng trăng cong kia ở trên đỉnh, sương mù mờ mịt, ngay cả cái bóng trong nước cũng lung lay sinh động. Cái cầu cạnh nước Pháp xây dựng vết tích của cây ngô đồng, khắc sâu loang lổ, thật giống như một con mắt mở.

Nguyễn Tương Nam cong khoé miệng: “Chỉ là 《 Waterloo kiều 》là bi kịch đó.”

Nghiêm Ương cười nói: “Ừ, bộ phim này em cũng thích, chị phương thức của người này rõ ràng là theo đuổi cô gái kia nha, ăn cơm xong rồi hóng gió ngắm trăng ở bên ngoài.”

Nguyễn Tương Nam nở nụ cười, không nói tiếp, đạp ga lần nữa.

Trác Diễm không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ, cách chốc lát, bỗng nhiên nói: “Cô có dự tính gì cho ngày mai không?”

Nguyễn Tương Nam cầm tay lái, chăm chú nhìn phía trước: “Sáng mai còn có một thí nghiệm muốn quan sát, nếu hai người thức dậy sớm thì tới trường học tìm tôi, hoặc là tôi tới khách sạn tìm hai người.”

Cô dự định đưa bọn họ đến khách sạn, lúc lái xe vào bãi đậu xe, đột nhiên nghe có người gọi Nguyễn Tương Nam, còn là giọng nói nước ngoài.

Nguyễn Tương Nam dừng xe, hạ cửa kính xe xuống, người nọ liền cúi thân thể vào, khuôn mặt dáng dấp giống người phương Đông: “Hai vị này là bạn của cô?”

Nguyễn Tương Nam cười trả lời: “Là em gái của tôi và một người bạn.”

Người nọ không mặn không nhạt đổi tiếng tiếng Trung thành tiếng Anh: “Em gái cô và bạn trai cô ấy?”

Trác Diễm kiêu ngạo dùng âm tiêu chuẩn đáp: “Chúng tôi là bạn bè, theo các nghi lễ xã giao, anh không nên hỏi người hác trước, trước tiên tự giới thiệu mình một chút.”

Người nọ không khỏi nhìn Trác Diễm một cái, đổi thành tiếng Đức: “Nguyễn, người bạn kia của cô hình như có tham muốn giữ lấy rất mạnh mẽ, cô phải cẩn thận anh ta.”

Nguyễn Tương Nam cười nói: “Đây thật là lời nói đừa làm người ta không vui a.”

Thế nhưng Trác Diễm cũng đổi thành tiếng Đức, đáp lễ rõ ràng: “Cảm ơn đã khích lệ, vừa vặn tôi cũng rành tiếng Đức.”

Nguyễn Tương Nam vội giải hoà: “Tốt lắm, vị này là bạn cùng phòng với tôi, anh ta là người Anh gốc Hoa, đây là bạn của tôi Trác Diễm.”

Cái người Anh gốc Hoa cười nói: “Hôm nay cha mẹ tôi tới thăm tôi, cũng ở đây, nếu vừa lúc gặp phải, không bằng cùng tôi đi gặp họ?”

Giặc tây không thật cũng sẽ không hiểu, truyền thống văn hoá của Trung Quốc, gặp gia trưởng là một việc hệ trọng cỡ nào. Trác Diễm quay đầu nhìn cửa xe.

Nguyễn Tương Nam nói: “Không cần phiền toái như vậy. Tôi còn muốn mời khách lên lầu ngồi, sau đó đi về, sáng mai còn phải đi tới phòng thí nghiệm.”

Người nọ nhắm mắt víu cửa kính xe: “Vậy cũng tốt, vậy cũng nên hôn chúc ngủ ngon?”

Đột nhiên Trác Diễm quay đầu lại nhìn bọn họ. Căn bản bọn họ không phải người yê, cũng chỉ là bạn cùng phòng mà thôi, điểm này anh còn nhìn ra được. Nhưng hôn chúc ngủ ngon, là anh biết, người nước ngoài cũng không có phóng khoáng tới mức độ đó.

Qủa nhiên Nguyễn Tương Nam lập tức cự tuyệt đối phương: “Tôi khá bảo thủ, lễ nghi kề mặt tôi còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.”

Cái người Anh gốc Hoa suy tư trong chốc lát, mỉm cười: “Vậy cũng tốt.”

Mặt anh áp sát lại, bỗng nhiên lấy tay giữ chặt cổ cô, trực tiếp hôn lên môi cô.

Nghiêm Ương ở một bên há to miệng, lầm bầm phát ra một tiếng oa kinh ngạc.

Nguyễn Tương Nam vùng vẫy, nhưng lập tức bị người Anh gốc Hoa cao lớn ấn chặt, tiếp tục hôn. Thậm chí anh ta còn đem đầu lưỡi thăm dò miệng cô.

Trác Diễm cũng không phải chưa từng thấy qua người biểu diễn màn kích tình trước mặt anh, nhưng vô luận một luận như vậy, đã đạt đến trình độ không làm cho anh cảm thấy buồn nôn. Trong đầu anh đã hỗn loạn tưng bừng, hình như cái tự kiềm chế lí trí đã hoàn toàn gãy lìa, đột nhiên anh mở cửa xe, một tay kéo cái người Anh gốc Hoa ra hai bước, đánh một quyền vào má đối phương.

Cái người gốc Hoa căn bản là không phản ứng kịp, cho đến một lúc lâu sau khi bị đánh, mới cảm thấy gương mặt đau rát, miệng anh lẩm bẩm: “Này, cái tên này muốn làm gì. . . . . . . .” Vừa lại muốn xông lên nắm áo Trác Diễm.

Đáng tiếc anh ta căn bản không có cơ hội lại gần người, lúc này lại bị trực tiếp đánh trúng bụng.

Nguyễn Tương Nam cũng không ngờ sẽ xảy ra tình cảnh như vậy, vội dừng xe, mở cửa xe nắm lấy cánh tay phải của Trác Diễm, vừa ngăn cản mùi thuốc súng giữa hai người đàn ông: “Trác Diễm, anh đừng náo.”

Trác Diễ bị cô ngăn trở như vậy, lập tức trên cằm trúng một quyền, khoé miệng bầm đen, anh giống như không có cảm giác đau, ngược lại nhìn chằm chằm cô: “Tại sao phải để anh ta hôn cô?”

Nguyễn Tương Nam cứng họng, không thể làm gì khác hơn là đi đối phó với một người còn lại: “Anh không sao chứ? Thật xin lỗi, xảy ra chuyện như vậy. . . . . .”

“Cô không cần phải nói xin lỗi, cũng không phải lỗi của cô.” Anh quệt miệng, “Tiểu tử này thật hung dữ.”

Nguyễn Tương Nam đẩy anh đi vài bước, cuối cùng cách ly hai người nguy hiểm ra xa nhau: “Tôi thật vô cùng xin lỗi, xin anh rời khỏi nơi này trước, sau này tôi mời anh ăn cơm xin lỗi.”

Người nọ xem như có phong độ, khoát khoát tay đi xa.

Nguyễn Tương Nam đi tới bên cạnh xe, thở dài nói: “Anh ta là người nước này, nếu như anh ta báo cảnh sát, anh không thoát nổi.”

Vào giờ phút này lí trí Trác Diễm cũng bắt đầu trở về, cũng có thể nếu như chuyện còn tiếp tục sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, sẽ không thể xử lí, anh mơ hồ cắn chặt hàm răng: “Cô thật đúng là rộng rãi, tuỳ tiện để người ta hôn như vậy, lần này hôn môi, lần sau có phải sẽ lên giường không? Cô cứ thích mọi việc thuận lợi như vậy, công khai quyến rũ.”

Nguyễn Tương Nam không khách khí chút nào giơ tay lên tát anh một cái.

Đời này Trác Diễm còn chưa bị ai đánh, huống chi còn ăn một cái tát ngay trước mặt người xem.

Anh thẩn thờ cầm thẻ mmowr cửa phòng, sau đó khó cửa lại, thuận tay ném túi hành lí lên giường. Anh quả thật có loại tự giận mình có cảm giác vô lực.

Anh mơ hồ cũng biết rốt cuộc mình xảy ra chuyện gì.

Vậy mà cái kết quả này là anh không cách nào tưởng tượng được.

Anh tuỳ tiện vọt vào tắm, lại chỉnh máy điều hoà tới nhiệt độ thấp nhất, nhưng vẫn là cảm thấy nóng nảy khó nhịn, lăn qua lặn lại ở trên giường không có cách nào ngủ.

Vừa nhắm mắt, chính là hình ảnh cô giơ tay lên tát anh, còn chưa phải đoạn tua chậm.

Anh lại lật người, thuận tay cầm di động đặt trên đầu tủ nhìn giờ, anh đã lăn qua lăn lại trên giường hai tiếng, lại không có chút nào buồn ngủ.

Đợi đến lúc thật vất vả mới bắt đầu nhắm mắt lại, ngoài cửa lại có người gõ cửa.

Anh âm thầm mắng, xuống giường đi mở cửa.

Mở cửa, đứng ngoài cửa chính là Nguyễn Tương Nam.

Nguyễn Tương Nam cũng đã thay quần áo, trên người có còn mùi thơm của sữa tắm. Sắc mặt cô có chút tái nhợt, đôi mắt mở thật to, con ngươi đen láy.

Trác Diễm hừ lạnh nói: “Cô còn tới làm gì?”

“Tôi có lời muốn nói với anh.”

“Tôi không có gì muốn nói với cô.”

Lần này, thái độ của Nguyễn Tương Nam lại khác thường, kéo cánh tay của anh từ phía sau: “Đừng giận, tôi lo lắng cho anh.”

“Không cần cô lo lắng cho tôi.”

Tối nay cô cũng cực kì kiên nhẫn: “Tôi thật lo lắng cho anh, lại nói cũng không phải chuyện lớn gì, cái người này sao lại tức giận lâu vậy.”

Trác Diễm quay đầu lại: “Thứ cho tôi nói thẳng, tôi không cảm thấy đó không phải chuyện lớn gì ——" còn chưa nói hết câu cô đã nhón chân lên, động tác vươn tay kéo xuống cắt đứt lời. Môi của cô rơi trên môi anh, tỉ mỉ miêu tả. Anh vốn muốn đẩy cô ra, nhưng một khi dính vào môi cô, phẫn uất và tức giận giấu tận đáy lòng không cách nào diễn tả cũng tiêu tán.

Anh giơ tay giữ eo cô, một tay đóng cửa lại. Cửa phòng tự động khoá lại.

Anh cuồng nhiệt hôn đối phương, cảm thấy cánh tay cô đang ôm lấy cổ mình, giống như là sắp chết chìm trong cơn ôn nhu này. Anh thò tay xuống dưới quần áo của cô, lục lọi quần áo bao quanh thân thể, phía dưới da thịt trắng nõn. Anh mang cô lảo đảo đi tới bên giường, vây cô trong hai cánh tay. Thân thể của anh đè lên thân thể của cô, ngực cô dính sát anh, anh mắt của cô cũng bắt đầu thay đổi thành mông lung sương mù.

Nhìn ánh mắt của cô, nửa mở nữa khép, lông mi run rẩy, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, dịu dàng hỏi: “Tương Nam, có thể không?”

Không trả lời, bóng dáng của cô dần dần hoá thành làn khói trắng, bắt đầu từ từ tiêu tán.

Bỗng dưng Trác Diễm mở mắt ra, trong phòng khách sạn yên tĩnh, chỉ có âm thanh của máy điều hoà không khí. Anh nằm trên chiếc giường lớn, chăn rối rắm, có một nửa đã rơi xuống đất.

Anh làm với cô trong mộng.

Anh ngồi dậy, chậm rãi xuống giường, kéo rèm cửa sổ sát đất, thành phố bên ngoài vẫn không ngủ, có thể thấy ngọn đèn dầu sáng ngời ở Luân Đôn ở phía xa.

Anh vốn không thích cái thành phố này, bây giờ lại càng không thể nào thích, anh cảm thấy mình giống như bị trúng tà.

Lúc trước anh cũng biết mình có hoài niệm với cô, nhưng lúc tĩnh tâm phân tích lại, tuyệt đối không thể nào là tình yêu —— tóm lại, mặc kệ là cái gì cũng không thể là tình yêu. Bây giờ nhìn lại, có thể là anh sai lầm rồi.

Quyết định sai lầm, cũng có thể lấy tài liệu mới để kí tên lại; nhưng tình cảm sai lầm, phải sửa lại như thế nào đây?

Buổi sáng chưa tới tám giờ, anh gọi điện thoại cho phục vụ khách sạn, đặt vé máy bay về nước giúp anh.

Trong lúc Nguyễn Tương Nam từ phòng thí nghiệm ra, Nghiêm Ương đã ngồi ở ghế dài ngay cửa trường học đợi cô, vừa chờ vừa chơi game. Cô có chút kinh ngạc hỏi: “Một mình em?”

Vẻ mặt Nghiêm Ương đau khổ, đáng thương trả lời:”Sáng sớm Trác Diễm liền bỏ em về nước..., nói là đột nhiên có chuyện quan trọng phải làm. Anh nói sẽ không tính sổ chị!”

Nguyễn Tương Nam cười nói: “Chẳng lẽ chị là người dẫn đường cho em cũng không hợp sao?”

Nghiêm Ương lập tức nở nụ cười có lúm đồng tiền xinh như hoa: “Em biết chị tốt với em nhất.”

Cái miệng nhỏ nhắn của cô bé này luôn ngọt. Nguyễn Tương Nam kéo cô đứng lên: “Đi tới khu trò chơi chơi được không?”

“Được, được.”

Hơn nữa còn không kén cá chọn canh, so với người nào đó còn đối phó tốt hơn nhiều.

Họ mua phiếu rất nhanh, hôm nay cũng không phải là chủ nhật, du khách cũng không nhiều. Họ ngồi ở trong bánh xe cao chót vót, chờ một khắc kia, cảnh vật bên ngoài cũng rất đẹp.

Nghiêm Ương lấy điện thoại di động ra, ý bảo cô kề mặt tới đây, sau đó điều chỉnh tốt góc độ máy ảnh, liên tục chụp chung mấy tấm, cuối cùng nói: “Em muốn tải hình lên, khiến mọi người ghen tị.”

Ai sẽ ao ước ghen tị cô chụp hình với chị mình?

Nguyễn Tương Nam không khỏi bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.