Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 759: Đệ nhất Thiên bảng, Bắc châu Vương Lâm!





Cơn đau này, thiếu chút nữa khiến cho Bạch Sơn Thánh Giả ngất đi. Nhưng vẫn cứ không thể như nguyện, hắn vô cùng thanh tỉnh, từng cơn từng cơn đau nhói, khiến hắn cực kỳ thống khổ, lớn tiếng gào lên:
- Thượng thần! Là ta sai lầm rồi! Là ta sai lầm rồi! Cầu xin thượng thần tha thứ!

Lăng Tiêu lạnh lùng cười:
- Chuyện này đâu có quan hệ gì với ta, là tự trong lòng trong đầu ngươi nổi lên ý niệm bất lương. Nếu ngươi không có ý nghĩ đó, thì đâu có xảy ra chuyện bị tra tấn như thế?

Cho dù biết rõ Lăng Tiêu không nói đúng sự thật, lúc này Bạch Sơn Thánh Giả cũng hoàn toàn không dám có chút phản ứng gì. Chuyện vừa xảy ra đó, cũng đủ để hắn ghi nhớ tận đáy lòng rồi. Đợi đến khi cảm giác đau đớn thấm thía kia tan biến đi, Bạch Sơn Thánh Giả mới quỳ xuống trước mặt Lăng Tiêu, giọng khàn khàn nói:
- Mọi sự do thượng thần phân phó!

Khóe miệng Lăng Tiêu thoáng hiện lên vẻ mỉm cười, từ trong lòng lấy ra một số phù chú, ném cho Bạch Sơn Thánh Giả, nói:
- Còn đây là Liễm Tức phù, dán ở trên người, có thể hoàn toàn thu lại khí tức toàn thân. Phàm là người thực lực không mạnh như ta, đều không thể cảm ứng được ngươi.

Bạch Sơn Thánh Giả và Bạch Sơn Thất Quỷ phía sau hắn nghe được lời ấy, ánh mắt đều không kìm nổi sáng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Lăng Tiêu, đây chính là thứ tốt a! Thân là người luyện võ, nhất là võ giả thích phụ nữ, không ai biết rõ hiệu dụng của thứ này hơn so với bọn họ.

- Này... cái này thật sự là cho chúng ta?
Thần sắc Bạch Sơn Thánh Giả có chút chần chừ, hắn thật sự bị thủ đoạn của Lăng Tiêu làm cho có chút e sợ: lo sợ Lăng Tiêu lại đưa ra một vài cái bẫy gì nữa để hắn chui vào.

- Đương nhiên rồi! Tuy nhiên, các ngươi nên vì ta đi làm một chuyện.
Ánh mắt Lăng Tiêu hướng về phương xa, thanh âm lãnh đạm nói. Giải quyết xong chuyện này, mình hẳn là phải đi Bắc châu tìm người nọ rồi đây? Là địch hay bạn, dù sao cũng phải phân biệt rõ ràng.

Nghĩ vậy, trên mặt Lăng Tiêu lộ ra một tia cười khổ, đúng là vẫn còn giống như Hoàng Phủ Nguyệt nói: "Một núi không chứa hai con hổ đây!"

Đối với người thường, thậm chí là võ giả cảnh giới Đại viên mãn đỉnh phong mà nói, Thánh Vực này vô cùng rộng lớn, suốt cuộc đời, cũng khó mà đi hết được một phần mười của nó!

Loại đi khắp nơi này, tự nhiên xẹt qua trên không trung không phải giống như cưỡi ngựa xem hoa. Nói đến cùng, cho dù là bay vèo ngang qua như vậy, không có thời gian vài năm, cũng đừng nghĩ lượn quanh một vòng cả Thánh Vực này!

Nhưng đối với người có cảnh giới như Lăng Tiêu mà nói, đi khắp Thánh Vực, cũng như đi dạo hoa viên sau nhà mình, đích xác cũng không có khác nhau quá lớn! Năm châu lớn ở đại lục Thánh Vực, mang theo đủ loại truyền thuyết hải ngoại thần bí, ở trong mắt Lăng Tiêu, cũng chỉ có vài ba cường giả, còn lại có một số dao động hơi mạnh, cũng không thể dẫn tới chú ý của hắn.

Tin rằng đối với mấy người kia, bọn họ cũng có cảm nhận về mình như thế.

Bạch Sơn Thánh Giả thật cẩn thận nhìn Lăng Tiêu, nhìn nam nhân dáng người to lớn này dường như có chút thất thần, nhưng trong đầu hắn lại không có nửa điểm ý niệm muốn đánh lén chút nào, thành thành thật thật chờ Lăng Tiêu nói tiếp.

Cái gì tới phải tới, dù sao cũng phải đi đối mặt. Lăng Tiêu thầm thở dài, sau đó quay sang Bạch Sơn Thánh Giả nói:
- Ta xem thực lực của ngươi, ở Thánh Vực hiện nay, xếp hạng trong mười người đứng đầu hẳn cũng không có bất cứ vấn đề gì. Còn nữa Bạch Sơn Thất Quỷ phía sau ngươi, thực lực cũng không tệ. Ta chỉ cần các ngươi làm một việc cho ta. Bạch Sơn Thánh Giả, ngươi phải hiểu rằng: Thế giới này, ta sẽ không ở lại lâu, cho dù là tương lai tiến vào Thần Giới, đó cũng không phải là mục tiêu cuối cùng của ta. Cho nên, chỉ cần ngươi không nghĩ tới chuyện phản nghịch ta, ta có thể cam đoan ngươi vẫn sống ung dung tự tại!
Bạch Sơn Thánh Giả lúc này tự nhiên không dám có nửa câu oán hận gì nữa, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, thầm nghĩ: chỉ mong sẽ giống như ngươi nói vậy!

- Chuyện ta muốn các ngươi làm, chính là... âm thầm bảo hộ Thục Sơn quốc, che chở cho tất cả giới cao tầng của Thục Sơn quốc! Sau đó, ở thời điểm tất yếu, các ngươi âm thầm ra tay, quét sạch hết thảy những chuyện bất lợi cho Thục Sơn quốc, tiêu diệt bất cứ người nào bất kính với Thục Sơn quốc! Các ngươi... làm được không?

Bạch Sơn Thánh Giả liên tục gật đầu:
- Ta làm được, làm được!
Trong giọng nói, lại không dằn được nổi vui mừng hớn hở. Công pháp của hắn cùng Bạch Sơn Thất Quỷ tu luyện, cùng ma công của Triệu Dũng tu luyện có chỗ tương tự, đều là cần dùng máu tươi mới có thể nâng cao cảnh giới và thực lực. Vốn còn tưởng rằng Lăng Tiêu tức giận bọn họ giết người thành tính, sẽ cấm bọn họ từ nay về sau hạn chế giết chóc, trong lòng tất cả đều đang lo lắng. Nhưng không ngờ Lăng Tiêu giao nhiệm vụ cho bọn hắn, lại vẫn là giết người. Đối với Bạch Sơn Thánh Giả mà nói, quả thực chính là như đang buồn ngủ có người đưa gối đầu, thật thích ý.

Bạch Sơn Thất Quỷ phía sau Bạch Sơn Thánh Giả cũng sớm bị sự dũng mãnh của Lăng Tiêu dọa cho khiếp đảm, cả đám dang nằm rạp trên mất đất, trong lòng cũng đều đã sớm như hoa nở. Tự nhủ trong lòng: Chủ nhân này, xem ra cũng không tệ!

Bởi vậy có thể thấy: Ở Thánh Vực, chỉ có thực lực, mới là phương pháp tốt nhất có được quyền lên tiếng!

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Thời gian trôi qua, phần đông các hồng nhan, thân nhân cùng với các bằng hữu bên người Lăng Tiêu, cũng đều không phải như còn ở nhân giới, như các quý tộc hoặc là thương nhân hoặc là bình dân ở đế đô thành Nhã Lan năm đó, sự hấp dẫn của trường sinh và tuổi thọ lâu dài, làm cho mỗi người, đều đã xảy ra thay đổi rất lớn.

Trong đó, vẫn không phát sinh biến hóa gì, ngược lại chính là Lăng Tiêu!

Bởi vì ngay từ đầu, Lăng Tiêu đã biết mục tiêu bản thân mình phải theo đuổi, cũng biết rõ trên con đường mình đi sẽ đối mặt với cái gì.

Thật may mắn, có lẽ là được ông trời chiếu cố, để cho mình thành công độ kiếp, đại thành tiên thể. Nhưng rồi lại có thêm một vấn đề thực tế xảy ra trước mắt Lăng Tiêu, đó chính là: Thế giới này không có tiên giới, bản thân hắn là một thần tiên đại thành tiên thể, phải đi con đường nào chứ?

Lăng Tiêu rất rõ ràng, cho dù thế giới Thánh Vực này thêm vào nhiều pháp tắc, cũng căn bản không chịu đựng nổi một kích toàn lực của mình. Tin rằng Vương Lâm kẻ đứng đầu Thiên bảng vẫn đang ẩn tu, cùng Vân Chi Lan xuất quỷ nhập thần, cũng không sai biệt lắm có được cảnh giới này. Cho nên bọn họ cơ hồ rất ít khi xuất hiện ở trước mặt công chúng, thậm chí không muốn giao thủ với bất cứ kẻ nào.

Lăng Tiêu vừa nghĩ trong lòng, một mặt thân mình giống như một tia chớp, trong khoảnh khắc đã bay về phương xa, cho dù là cường giả cảnh giới Đại viên mãn đỉnh phong, cũng hoàn toàn không có khả năng phát hiện sự tồn tại của hắn.

Ở trên đời này, Lăng Tiêu đã không có nhiều mục tiêu lắm, cũng chỉ có Vương Lâm và Vân Chi Lan là có thể tạo cho Lăng Tiêu một ít hứng thú.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Bắc Châu, phía sau mặt sông băng thật lớn kia, một người trung niên tiên phong đạo cốt ngồi bên trong một căn nhà gỗ hết sức bình thường. Người trung niên này tướng mạo vô cùng anh tuấn nho nhã. Hắn ngồi ở đó, trên người toát ra một loại khí tức tự nhiên hài hòa, dường như hắn và căn nhà gỗ này hòa hợp thành một thể, mà căn nhà gỗ này lại cùng dòng sông băng hòa hợp một thể!

Toàn bộ trong thiên địa, trong vòng phạm vi trăm dặm, đều bao phủ trong một bầu không khí huyền diệu!

Nếu như có người đi ngang qua nơi này, nhất định sẽ có loại cảm giác tâm bình khí hòa, bị khí tức này cảm hóa bản thân mình.

Vương Lâm đang nhập định, đột nhiên mở choàng hai mắt. Hai mắt cổ tỉnh không dao động, ánh mắt dường như xuyên qua căn nhà gỗ bắn lên không trung, hắn khẽ thở dài.

Đúng lúc này, trên mặt sông băng hiện ra một bóng đen, giống như tia chớp bay tới, vừa thấy còn giống như con kiến ở mút xa mặt sông băng, ngay sau đó, liền xuất hiện ở trước căn nhà của Vương Lâm.

- Ca ca! Người nọ... đến rồi.
Vương Tá nhẹ giọng nói một câu.

- Ta biết.
Trong phòng vang lên một thanh âm bình tĩnh. Sau đó, cảnh vật hoàn toàn yên tĩnh.

Vương Tá nhíu nhíu mày, định nói điều gì, cuối cùng vẫn im lặng. Hắn lớn lên cùng ca ca từ thuở nhỏ, tuy nhiên đối với ca ca này, từ trước đến nay đều chỉ có kính nể. Hơn nữa, mấy năm gần đây, Vương Tá phát hiện giữa mình cùng ca ca chênh lệch càng ngày càng lớn. Trước đây hắn còn có thể nhiều ít đoán được một ít ý nghĩ trong lòng ca ca, nhưng tới hiện tại, hắn hoàn toàn không còn hiểu được người ca ca đã sống nương tựa vào nhau mấy vạn năm này nữa. Thậm chí Vương Tá thường xuyên có loại cảm giác ca ca mình hẳn không nên thuộc về thế giới vớ vẩn này!

Vương Tá đương nhiên biết rõ nguồn gốc của bản thân mình cùng ca ca: đều là Thần năm đó bị Thanh Hà giết chết, chuyển thế sống lại ở Thánh Vực, sau khi dùng rất nhiều năm tìm về trí nhớ, bắt đầu tu luyện lại.

Nhưng cho dù là Thanh Hà năm đó, trên người hắn cũng không có loại khí chất như ca ca. Khí chất này, ngoại trừ ca ca hắn ra, trải qua vô số năm, Vương Tá chỉ gặp qua tại trên người một người, đó chính là Lăng Tiêu!

Tên Lăng Tiêu đó đã dọa hắn sợ tới mức chạy trối chết!

Ngoài ra, Vương Tá chưa từng có loại cảm giác này trên người người thứ hai nào.

Cho nên, tận đáy lòng Vương Tá, một mặt hy vọng ca ca có thể báo thù, lấy lại mặt mũi cho hắn; mà mặt khác, lại không mong muốn ca ca quá sớm đụng độ với Lăng Tiêu chút nào. Tuy rằng Vương Tá rất có tin tưởng ca ca nhà mình, nhưng hắn đối với thực lực cực kỳ khủng bố của Lăng Tiêu kia, cũng hãy còn mới toanh trong ký ức.

- Lăng Tiêu hắn... Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Vương Tá do dự một hồi, vẫn là định bụng nhắc nhở ca ca một chút bản lĩnh của người đó, miễn cho ca ca chịu thua thiệt.

- Không sao! Ngươi lui ra đi, ta đã biết rõ!
Vương Lâm cắt ngang lời của đệ đệ, đồng thời đuổi hắn đi.

Vương Tá có phần ủy khuất, thầm nghĩ: "Đệ còn chưa nói, huynh làm sao biết cái gì?" Nhưng hắn đâu biết rằng: Từ trước kia thật lâu, cũng chính là khi hắn chật vật chạy về, lúc đó Lăng Tiêu vừa mới độ kiếp thành công, Vương Lâm cũng đã cảm ứng được rồi. Đương nhiên hắn không có khả năng nghĩ đến chuyện đó.

Vương Tá nghe lời nói của huynh trưởng quan tâm tới mình, tuy rằng không tình nguyện lắm, nhưng cũng nhích người rời đi.

Trong phòng Vương Lâm than nhẹ một tiếng, thầm nghĩ: "Đệ đệ, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến hôm nay, hôm nay cuối cùng cứu ngươi một mạng, chỉ mong về sau, ngươi đừng đi trêu chọc Lăng Tiêu này!"

- - - - - - - - - - - - - - - - - -

Ngoài không gian, Vương Lâm nhìn người thanh niên trước mặt, tuy rằng sớm biết hắn tồn tại, nhưng hôm nay vừa thấy, cũng không kìm nổi có chút than thầm trong lòng, thầm nghĩ: "Rất trẻ tuổi! So với trong tưởng tượng, còn tuổi trẻ hơn rất nhiều!" Tuy rằng trong Thánh Vực có không ít lão quái vật sống mấy vạn năm cũng giữ được gương mặt tuổi thanh xuân, nhưng đối với cường giả cảnh giới như Vương Lâm mà nói, nếu ngay cả tuổi của người khác mà cũng nhận không ra, vậy quả thật cũng thẹn với hai chữ cường giả này.

- Lăng Tiêu đúng không? Ta là Vương Lâm!

Lăng Tiêu gật gật đầu, nhìn Vương Lâm:
- Ngài đã biết ý đồ của ta đến đây?

Vương Lâm cũng gật gật đầu, trên mặt nhìn không ra một tia bối rối nào, còn lộ ra vẻ tươi cười:
- Đương nhiên, ta biết ngươi sớm muộn gì cũng tới tìm ta, tuy nhiên không nghĩ tới nhanh như vậy. Giữa ngươi và ta, sớm muộn gì cũng phải có một trận chiến!

Thời điểm Vương Lâm nói những lời này, khí chất trên người bỗng biến đổi, từ một người trung niên nho nhã vừa rồi, thoáng một cái biến thành một nam nhân huyết tính toàn thân đầy sát khí!

Khí thế toàn thân Vương Lâm xông lên tận trời cao, hình thành áp bức thật lớn, kiếm ý đầy trời lạnh như băng, theo khí thế kia, phóng ập tới, tạt vào mặt Lăng Tiêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.