Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 741: Cái uy của người tu chân





Năng lượng sinh ra do những mảnh hộ giáp vùng nổ chẳng những không làm bị thương Lăng Tiêu mà không ngờ còn bị hắn lợi dùng cơ hội trong nháy mắt này, dùng chính luồng năng lượng khổng lồ sinh ra sau vụ nổ để luyện hóa thành cách của chính mình.

Không Huyền Tử có tuổi thọ gần như là vô tận, hắn lập tức biết được Lăng Tiêu đang làm gì. Lúc này Không Huyền Tử rất tức giận nhưng cũng cảm thấy cực kì kinh hoàng.

Nhưng lúc này Không Huyền Tử cũng muốn phát điên lên, đừng nghĩ trước đó hắn liên tục nói những lới thừa thãi và dông dài, nhưng một khi đã chiến đấu thì không phải ta chết thì ngươi sống, làm gì còn gì cần phải nói nữa chứ? Mỗi lần Không Huyền Tử mở miệng nói chuyện đều muốn cắt đứt những đòn tấn công của Lăng Tiêu. Nhưng không ngờ Lăng Tiêu lại không mắc mưu của hắn, ngược lại Lăng Tiêu còn lợi dụng lúc Không Huyền Tử nói chuyện để tấn công. Nếu lúc này Không Huyền Tử còn mở miệng nói chuyện nữa thì chẳng những không được gì mà còn cảm thấy mất mặt.

Với danh dự của Không Huyền Tử thì căn bản không có bất kì hành động nào tỏ ra yếu kém trước mặt Lăng Tiêu.
Dù Lăng Tiêu có thể tiến vào trong trận pháp kia và mở ra để được đưa đến địa phương La Ma giới chịu suy tàn này, điều đó chính là một kí tích nhưng Không Huyền Tử lại không chịu thừa nhận điều này.

Tất cả năng lượng sinh ra khi ba mảnh hộ giáp bùng nổ căn bản không thể hấp thu trong chốc lát được, mà Không Huyền Tử cũng không cho Lăng Tiêu thời gian để hấp thu. Nên lúc này cuộc chiến giữa hai người trở nên vô cùng dữ dội, mỗi một chiêu được xuất ra đều có thể làm cho pháp tắc của thế giới này càng thêm hỗn loạn.

Lúc này trong lòng hai người cũng không có bất kì điều gì đáng hổ thẹn.

Yêu Huyết Kiêm liên tục xẹt qua xẹt lại bên cạnh Không Huyền Tử. Hiện nay Không Huyền Tử đã giảm đi mất mười sáu mảnh hộ giáp năng lượng nên cũng không dám làm việc gì thiếu cân nhắc. Hắn giữ những mảnh hộ giáp còn lại để bảo vệ chính bản thân mình, không dám ném ra công kích Lăng Tiêu nữa.

Mà lúc này Lăng Tiêu cũng coi như đã nhìn thấy thực lực chân chính của Không Huyền Tử. Từ khi bắt đầu chiến đấu đến bây giờ, Không Huyền Tử không lặp lại bất kì một chiêu thức nào.

Hơn nữa còn có đủ loại võ học Thánh Vực, công pháp của Thần giời, thậm chí ngay cả những pháp thuật trên Tu Chân giới cũng được Không Huyền Tử đánh ra, hơn nữa...không ngờ còn có ma pháp hệ hỏa trên nhân giới.
Bất kì một hệ thống tu luyện nào đều có một cái thần hệ khổng lồ đứng ở phía sau.

Điều này là tất nhiên, vì chỉ có thần hệ khổng lồ mới có thể chống đỡ nổi hệ thống tu luyện này mãi mãi hưng thịnh mà không sụp đổ. Nhưng những hệ thống ngoại lai sẽ rất khó thắng được hệ thống của dân bản xứ.

Ma pháp năm xưa cũng là như vậy, tỏa sáng nhất thời nhưng lại bị loại trừ trong Thần chiến, bất kì thế lực nào nhìn thấy người tu luyện ma pháp thì cũng phải bài trừ họ trước tiên.
Đây sợ rằng cũng là một điểm ăn ý nhất của tất cả thế lực trong Thần chiến.

Nhưng điều này cũng không thể che giấu được những đòn tấn công hùng mạnh của ma pháp, cho nên một tồn tại khủng bố như Không Huyền Tử cũng phải học rất nhiều phương pháp tấn công bằng ma pháp.
Không Huyền Tử thì thầm trong miệng:
- Lấy danh nghĩa vĩ đại của thần Không Huyền Tử triệu tập tất cả tinh linh hỏa hệ trên không trung có thể nghe thấy những lời này, tập hợp lại đi...hỡi những dũng sĩ hùng mạnh, hãy dùng ngọn lửa của các ngươi để thiêu đốt tất cả tội nghiệt trên thế gian này.
Một con rồng lửa khổng lồ từ trong tay Không Huyền Tử phóng ra rồi giương nanh múa vuốt gấm rống bay về phía Lăng Tiêu, từ rất xa đã có thể cảm giác được nhiệt độ ở bên trên con rồng.

Con rồng lửa này làm người ta cảm thấy run rẫy và sợ hãi.
Cơ thể Lăng Tiêu đột nhiên giống như sao băng vẽ ra một đường cong rất đẹp trên bầu trời. Hắn chẳng những không tránh qua con rồng lửa khủng bố mà ngược lại còn vung tay ra hung hăng chụp vào sừng trên đầu rồng.

Tuy đây chỉ là một con rồng do nguyên tố tạo thành nhưng được Không Huyền Tử gia cố thêm thần tính nên con rồng khổng lồ này cũng có tính cách kiêu ngạo giống như hắn. Hành động của Lăng Tiêu chính là sự sỉ nhục đối với Không Huyền Tử.

Con rồng lửa phát ra một tiếng gầm rống điên cuồng, nó mở rộng miệng máu ra rồi phóng thẳng về phía Lăng Tiêu thôn phệ.
Không Huyền Tử vì những hành động của Lăng Tiêu mà phải nhíu chặt mày, trong lòng thầm nghĩ:

- Đây chính là ngươi muốn chết, đừng trách ta! Ha ha, chín trăm chín mươi chín...Không Huyền Tử ta cuối cùng cũng đạt được.
- Ầm!

Bàn tay Lăng Tiêu vung lên đầu rồng thì chuyển trảo thành quyền, hắn hung hăng tung một quyền trên đầu rồng khổng lồ rồi phát ra một tiếng nổ dữ dội.
Tính khí của con rồng lửa rất tàn bạo nhưng lúc này rõ ràng xuất hiện một Lăng Tiêu còn tàn bạo hơn. Một quyền của Lăng Tiêu đập xuống đầu con rồng lửa làm vỡ tung ra...những đốm lửa văng khắp bốn phía. Vị trí tấn công mạnh mẽ nhất của con rồng lửa chính là cái đầu, nếu đầu đã bị phá huỷ thì thân rồng rất nhiên sẽ tan vỡ, con rồng hóa thành rất nhiều đốm lửa nhỏ rơi xuống mặt đất bên dưới.
Lăng Tiêu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Không Huyền Tử như tia chớp, hắn tung lên một đá bắn thẳng vào mặt Không Huyền Tử.
Không ngờ một đá này lại làm cho Không Huyền Tử sinh ra cảm giác không thể né tránh, trước mặt vừa mới xuất hiện một tấm khiên ma pháp thì nó lại lập tức lõm xuống. Lúc này bàn chân của Lăng Tiêu hung hăng đạp thẳng lên mặt Không Huyền Tử, thân thể tên này lập tức văng ra ngoài vài nghìn thước.

Không Huyền Tử phát ra một tiếng gầm rống giống như dã thú, hắn vốn vẫn còn bảo lưu lại thực lực, bởi vì hắn cần phải tiến hành đột phá khi hấp thu tất cả năng lượng của Lăng Tiêu.
Mà đột phá...thì cần rất nhiều năng lượng. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Nhưng giờ phút này nếu hắn vẫn còn tư tưởng giữ lại thực lực thì chỉ sợ không phải chỉ đơn giản là mất mặt. Hắn tính ngàn vạn lần cũng không thể ngờ năng lực chiến đấu của Lăng Tiêu này lại dũng mãnh như vậy.
Quả thật không phải người thường.

Trong đầu Không Huyền Tử đột nhiên lóe lên một ý nghĩ như vậy. Hắn cảm thấy trên mặt rất đau rát, vô cùng khó chịu. Trong mắt hắn bùng ra hai luồng hỏa quang rồi trầm giọng nói:

- Lăng Tiêu, dù liều mạng ngủ say vài vạn năm nữa, hôm nay ta nhất định phải hấp thu ngươi.

Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, hai tay kết thủ ấn trên không trung, một ngọn núi rất lớn ở phương xa đột nhiên biến mất, ngay sau đó nó lại xuất hiện trên đầu Không Huyền Tử. Lúc này Không Huyền Tử cũng không ngờ Lăng Tiêu lại dùng chiêu thức này để đối phó với hắn.
Chiêu thức này Không Huyền Tử cũng biết, nhưng lại tiêu hao rất nhiều năng lượng. Hắn thấy loại tấn công này chỉ hiệu quả đối với những người bình thường, một ngọn núi lớn có thể đè chết mấy vạn người, ném vào trong thành có thể đè chết vài chục vạn người. Nhưng đối với loại thần linh có cảnh giới như hắn thì căn bản không có bất kì tác dụng nào.

Cái khiên ma pháp rất đẹp có màu vàng trên người Không Huyền Tử lại rất khinh thường bỏ qua ngọn núi trên đỉnh đầu.
Ngọn núi khổng lồ lập tức đè lên người Không Huyền Tử, mà cơ thể hắn lại chui thẳng vào trong ngọn núi giống như chạch tiến vào bùn, như cá gặp nước.
Trong ngọn núi khổng lồ đột nhiên phát ra tiếng cười nhạo của Không Huyền Tử:
- Ha ha, Lăng Tiêu, chỗ này rất thoải mái đấy...
- Vậy ta sẽ cho ngươi thấy thoải mái!

Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, hắn dùng tay chỉ vào ngọn núi phía trước rồi nói:
- Hóa đá!

Ngọn núi xanh mướt một màu đột nhiên bị mất đi màu xanh, giống như đã trải qua nhiều năm, vật đổi sao dời. Ngọn núi lập tức biến thành một núi đá vô cùng khổng lồ.

- A!

Không Huyền Tử phát ra một tiếng gầm giận dữ, núi đá lập tức vỡ tan thành bốn năm mảnh. Lúc này Không Huyền Tử từ bên trong đi ra, trên đầu đầy bụi đất, vẻ mặt vì tức giận mà trở nên tái nhợt. Hắn thấy rõ ràng tên Lăng Tiêu này đang muốn chơi đùa với chính mình.
Ngọn núi vỡ thành bốn năm mảnh kia lại bị Lăng Tiêu khống chế hóa thành rất nhiều thạch kiếm. Trên những thạch kiếm này lại lóe lên những luồng hào quang lam sắc rất yếu, tất cả thạch kiếm lập tức tạo thành một kiếm trận khổng lồ trên không trung. Kiếm trận này vây xung quanh Không Huyền Tử rồi chậm rãi phát động tấn công.

Vẻ mặt Không Huyền Tử trở nên nghiêm túc hơn, hắn hừ một tiếng, rất nhiều ý niệm trong đầu lập tức bùng ra ngoài. Trong những ý niệm này đều mang theo những luồng năng lượng vô cùng mạnh mẽ, với mỗi một ý niệm có tác dụng chống lại một thanh thạch kiếm. Lúc này với thực lực của Không Huyền Tử thì có thể đồng thời khống chế được ba vạn ý niệm trong đầu.
Những ý niệm trong đầu có thể tái sinh nhưng cũng cần phải có khoảng thời gian rất lớn. Mà lúc này, Không Huyền Tử lập tức xuất ra ba nghìn ý niệm đánh thẳng về phía những thạch kiếm trên bầu trời.

Sau hàng loạt những tiếng nổ đùng đùng, tất cả những thạch kiếm trên bầu trời đều hóa thành bột đá rơi xuống đất. Hai mắt Lăng Tiêu lại trở nên ngưng trọng, hai tay kết ấn rồi lạnh lùng quát:

- Lâm!
Những bột đá bay tung tóe trên không trung đột nhiên giống như bị người ta giữ lại, sau đó tất cả bột đá dùng loại tốc độ không thể tin nổi ngưng tụ thành một khối đá khổng lồ. Khoảnh khắc sau khối đá này lại tiếp tục phóng thẳng về phía Không Huyền Tử.
Mặt trên của hòn đá này mang theo rất nhiều những kí hiệu có ý nghĩa rất sâu xa, đây cũng không phải là một khối đá bình thường.
Đến lúc này Không Huyền Tử mới hiểu ra những đạo thuật thần kì trên Tu Chân giới, mà những thứ Lăng Tiêu sử dụng cũng không phải là đạo thuật thông thường. Lăng Tiêu tập trung tất cả sở trường của mọi nhà, lại đột phá Đại Thừa Kỳ, có được thần cách, nên những pháp thuật này hoàn toàn là của chính bản thân hắn.

- Binh!

Lăng Tiêu mở miệng nói ra một chữ, hai tay lại tiếp tục kết ấn. Khối đá khổng lồ đang tấn công về phía Không Huyền Tử, tên này còn chưa kịp phản ửng thì khối đá đã nổ tung ra. Khối đá vỡ tung tạo thành một lực tấn công vô cùng kinh khủng, lực lượng này lập tức làm khiên ma pháp trên người Không Huyền Tử phải tan vỡ. Lúc này trên người Không Huyền Tử chỉ còn lại những hộ giáp năng lượng là có thể bảo vệ được cơ thể.

- Đấu!

Lăng Tiêu cũng không dừng lại, hai tay liên tục kết thủ ấn, những đạo thuật này trước đây hắn biết nhưng chưa sử dụng bao giờ. Bởi vì khi thực lực chưa đạt đến Đại Thừa Kỳ mà sử dụng pháp thuật này thì căn bản không có bất kì tác dụng gì lớn.
- Giả, giai, trận, liệt, tại, tiền!
Lăng Tiêu liên tục nói ra từng chữ từng chữ, hai tay kết ấn càng nhanh. Khối đá khổng lồ đã tan vỡ lập tức ngưng tụ lại thành những khối đá nhỏ hơn rồi lại bùng nổ...lại ngưng tụ.

Tuy số lần nổ tăng lên thì số lượng đá sẽ dần giảm bớt, nhưng một ngọn núi đá...nếu tính ra thì sợ rằng phải mất vài ngày mới nổ xong.
Không Huyền Tử một đời kiêu ngạo ngày hôm nay lại nhếch nhác không thể tưởng tượng nổi. Nói là anh hùng tuổi xế chiều hay hổ xuống đồng bằng cũng rất đúng, dù sao Lăng Tiêu cũng chỉ có một mục đích duy nhất: "Thừa lúc hắn đang bệnh, phải diệt hắn."
Lăng Tiêu đã rõ ràng cảm giác được Không Huyền Tử chỉ là ngoài mạnh trong yếu. Nếu tên này có được thực lực hùng mạnh như năm xưa thì sao lại phải trốn trong thế giới La Ma giới hoang tàn này, suốt ngày giả thần giả quỷ hô lên cứu cứu ta chứ?

Khóe miệng Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười lạnh, trong mắt hắn bắn ra hai luồng hào quang lạnh lùng. Khi hắn thấy hộ giáp năng lượng trên người Không Huyền Tử đang càng lúc càng yếu thì mới mở miệng nói:

- Ngươi tưởng rằng mình có thể giết chết vài tên tu chân, hấp thu năng lượng của bọn họ, chiếm được kí ức, là có thể khinh thường Tu Chân giới sao? Hừ...không phải ngươi đã từng hỏi ta là người phương nào sao? Được, ta sẽ dùng kiếm nói cho ngươi biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.