Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 37: Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng




Phạm Đế Á Tuyết Sơn, ngọn núi giá lạnh cao chót vót, lại có các loại ma thú thường lui tới. Với địa hình như vậy, thực lực của người ta có thể phát huy ra được ba bốn phần mười cũng coi như là tốt rồi. Lúc này Lăng Tiêu chợt có phần bội phục người đã từng lấy được Phạm Đế Á Thánh Quả, người đó phải có dũng khí và thực lực đến mức nào, mới có thể tại một nơi ác liệt như vậy thành công hái được nó đây?

- Ta nói này, Lăng Tiêu, anh rốt cuộc có biết cái thứ gì đó sinh trưởng ở chỗ nào hay không đấy?
Diệp Vi Ny gắng gượng chịu đựng. Hôm nay đã là ngày thứ ba bọn họ ở trên ngọn núi cao này, có lúc họ cũng đã từng đến rất gần địa bàn của mấy con ma thú, may mà Lăng Tiêu rất nhạy bén biết được, mang theo nàng rời đi. Thật ra, rất nhiều ma thú bậc càng cao thì chỉ số thông minh cũng càng cao. Bình thường chỉ cần không phải đối phương xâm nhập vào trong vòng cảnh giới tuyến của nó, hoặc là cho rằng người khác có ác ý với nó, nó rất ít khi chủ động tiến công nhân loại. Năng lực cảm nhận của ma thú khá mạnh, trên người nhân loại có ác ý và sát khí hay không, chúng nó cũng có thể cảm ứng biết được.

- Nói nhảm, nếu ta biết thì đi thẳng tới địa điểm đó, còn phí sức đi vòng quanh như vậy làm gì?
Trên gương mặt hồng hào của Lăng Tiêu bị gió lạnh trên núi thổi làm cho tối sầm, da thịt trên mặt giật giật mấy cái, không đành lòng nhăn mặt nói:
- Cô tưởng ta đi vòng quanh mấy ngày nay là do tránh né ma thú?

- Ta cũng nghĩ như vậy!
Diệp Vi Ny vẻ mặt biểu hiện điều đó là đương nhiên, sau đó có chút uể oải nói:
- Cứ đi tìm thế này, còn không biết khi nào thì mới có thể gặp được.

Lăng Tiêu cũng hơi buồn bực, kinh nghiệm tìm kiếm Tử Lam Chu Quả ở kiếp trước lúc này gần như không dùng được. Tử Lam Chu Quả thích hợp ở vùng lạnh giá, chỗ càng trong lành mới càng có thể xuất hiện bóng dáng của chúng, giống như Tuyết Liên sinh trưởng ở địa phương rét lạnh. Nếu may mắn, không chừng thẳng một đường liền tình cờ gặp được một cây, kém may mắn có thể ngươi tìm rất lâu cũng không tìm thấy được. Vì thế cho nên, Lăng Tiêu cũng chỉ có thể chờ gặp vận may mà thôi.

Lăng Tiêu ngẩng đầu, hô hấp có hơi khó khăn nói:
- Nơi này còn cách đỉnh núi đại khái khoảng ba ngàn thước, cô nói chúng ta nên đi lên đó thử xem hay không?

Diệp Vi Ny cũng thở hổn hển dữ dội, nàng tin chắc rằng: chuyến đi Phạm Đế Á Tuyết Sơn lần này, bản thân mình nếu có thể thuận lợi còn sống trở về, tu vi ít nhất có thể tăng lên đến hai bậc.

Nghịch cảnh mới có thể tiến bộ nhanh hơn, lời này cũng không sai chút nào!

- Được rồi, anh nói đi lên xem thử, thì đi lên xem thế nào!
Diệp Vi Ny tính tình kiên nghị, từ nhỏ đã trải qua nhiều gian khổ như vậy, tự nhiên không yếu ớt như các tiểu thư nhà người ta, trong đầu còn có một loại ý niệm không chịu thua hoàn cảnh, cảm thấy không thể tỏ ra yếu kém ở trước mặt Lăng Tiêu, để hắn xem thường.

Lăng Tiêu vừa định cười giễu, cảm thấy loại tính tình này của Diệp Vi Ny thực đáng yêu, bỗng nhiên trong lòng sinh cảnh giác, chợt ôm lấy Diệp Vi Ny kéo thân mình nàng ngã xuống, hai cánh tay ôm chặt nàng vào trong ngực, sau đó thân mình lăn xuống hướng về phía bên trái. Nơi đó có mấy khối đá lớn dựng thẳng từ thuở nào, chừa lại một khe hở rất sâu chiều rộng khoảng một thân người.

- Ngươi.
Diệp Vi Ny đột nhiên bị tập kích, phản ứng trực tiếp đúng là "phản kháng". Nhiều ngày qua, Lăng Tiêu đối với nàng nhìn giống như trêu đùa thực ra rất quan tâm, làm cho cô gái nhỏ nhắn gian khổ từ thuở nhỏ này sớm đã mở ra cánh cửa của tâm hồn, hoàn toàn không có phòng bị gì đối với Lăng Tiêu, đâu có ngờ rằng hắn lại đột nhiên tập kích.

Đúng lúc này một đám cát đá tung tóe đánh vào sau lưng của Diệp Vi Ny, sau đầu nàng cũng đã trúng vài mảnh. Diệp Vi Ny đau đến thiếu chút nữa chảy nước mắt, trong đầu vừa mới dâng lên ý niệm "phản kháng" tự nhiên biến mất không còn, có lý nào còn không hiểu rõ ràng đây là Lăng Tiêu đã cứu nàng.

Hai người tránh được một kích, lập tức nghe một tiếng kêu to thê lương, tiếng kêu bén nhọn cực độ, chấn động đến có thể làm cho người ta điếc màng tai!

Diệp Vi Ny hỗn loạn mơ màng, nghe thấy Lăng Tiêu phấn khởi lẩm bẩm một câu:
- A ha, tìm được rồi!

Diệp Vi Ny muốn nói chuyện, lại bị Lăng Tiêu ôm vào trong ngực: một loại háo hức khác thường và sự căng thẳng khi đối mặt với cái sống cái chết làm cho nàng hoàn toàn không nói nên lời.

Từ trên vách núi cao chót vót, trong nháy mắt hai người liền lăn tới chỗ khe hở kia. Lăng Tiêu vận hết khí lực toàn thân ném Diệp Vi Ny vào bên trong, sau đó chính mình nhoài người trên mặt đất búng một cái chui vào trong. Cảm giác cẳng chân một trận đau đớn như kim châm muối xát, một luồng gió thật mạnh thiếu chút nữa thổi tung hắn ra ngoài.

- Súc sinh này!
Lăng Tiêu đẩy Diệp Vi Ny, khó chịu rên một tiếng mắng một câu. Diệp Vi Ny vội vàng co sát thân mình vào bên trong. Vừa rồi lăn trên núi được Lăng Tiêu ôm dưới làn mưa đá, tuy rằng phần lớn thân thể được Lăng Tiêu che chắn bảo vệ, nhưng phía sau lưng và chân nàng vẫn bị đá trúng đau buốt, càng nghĩ lại càng sợ cảm giác sinh tử một đường và thật may mắn còn sống sót sau tai họa.

- Là Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng?

Thời gian mấy ngày nay không có việc gì, Lăng Tiêu cũng nói cho Diệp Vi Ny biết một chút về ma thú Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng thủ hộ Phạm Đế Á Thánh Quả, vừa rồi lại nghe Lăng Tiêu phấn khởi nói tìm được rồi, cho nên mới theo bản năng lại hỏi tới.

Sau khi nói xong nhìn thấy Lăng Tiêu mặt mày nhăn nhó, đang há miệng gắng sức dùng hai tay nắm chặt cẳng chân, máu đỏ tươi theo kẻ tay chảy ra, lúc này nàng mới biết hắn bị thương, lập tức hoảng sợ quýnh lên.

- Lăng Tiêu, anh, anh không sao chứ?
Lăng Tiêu giờ phút này đúng là chỗ gửi gắm toàn bộ tinh thần của Diệp Vi Ny. Phạm Đế Á Tuyết Sơn quả thật là đáng sợ! Diệp Vi Ny nghĩ thầm: nếu chính mình có thể rời khỏi đây, trọn cuộc đời này cũng không nghĩ lại đến lần thứ hai!

- Không có việc gì, bị móng vuốt của súc sinh kia cào một cái.
Lăng Tiêu nói xong buông tay ra vén ống quần lên, cẳng chân lộ ra nơi đó một mảng máu thịt lẫn lộn.

Tuy nhiên Diệp Vi Ny vốn hẳn là rất sợ hãi lại gắng chịu đựng nỗi sợ tận đáy lòng, từ trong túi đeo lấy ra một túi nước, đổ ra thứ nước giá lạnh thấu xương, vừa run cầm cập vừa rửa sạch sẽ cẳng chân cho Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cắn chặt hàm răng, không để phát ra chút xíu tiếng rên nào.

Tay của Diệp Vi Ny có chút run rẩy, nàng cũng cảm giác được bầu không khí quá căng thẳng, gượng cười nói:
- Nếu đau, anh cứ la lên đi, ta, ta nhất định không chê cười anh đâu!

- Ái... Đọc Truyện Online
Miệng vết thương của Lăng Tiêu bị nước lạnh như băng xối vào, đầu tiên là tê tê một hồi, liền theo đó giống như rất nhiều mũi châm cùng một lúc châm vào vết thương, lại dường như vô số con kiến bò lên trên đó cắn xé. Lăng Tiêu bị Diệp Vi Ny biến thành dở khóc dở cười, nói:
- Đại tiểu thư, cô, cô nhanh lên là tốt rồi.

Diệp Vi Ny chợt bừng tỉnh "a" một tiếng, sau đó lấy ra kim sang dược rắc lên chỗ vết thương cho Lăng Tiêu, máu tươi đang ồ ồ chảy ra lập tức ngừng lại, sau đó lấy ra một mảnh vải bó lại. Lúc này, nàng mới chợt nhớ tới con Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng vừa mới tập kích hai người kia, theo bản năng nhìn lướt qua hướng khe hở nơi cửa vào đó, lại bị dọa đến tay run lên, bình kim sang dược trên tay rơi bịch trên mặt đất, lắp bắp nói:
- Lăng... Lăng Tiêu, nó... nó ở cửa động, nhìn... nhìn chúng ta kìa.

Lăng Tiêu giở giọng khinh thường, khóe miệng nhếch lên:
- Giờ cô mới nhìn thấy à? Nó nhìn chúng ta đã nửa ngày rồi!

- Vậy sao anh không nói sớm.
Diệp Vi Ny thấy bộ dáng bình tĩnh của Lăng Tiêu như đã có dự tính từ trước, nỗi căng thẳng trong lòng tự nhiên cũng giảm nhẹ đi rất nhiều. Tuy nhiên đối với loại ma thú phi hành khiến cho người ta cực kỳ đau đầu này, Diệp Vi Ny đối mặt trực tiếp với nó thực vẫn còn ôm nỗi kính sợ trong lòng.

Lăng Tiêu nhe răng sửa sang vết thương cho tốt, chịu đựng đau đớn thản nhiên nói:
- Yên tâm đi, nó không vào được.

- Nhưng ngược lại chúng ta cũng không ra được khỏi đây!
Diệp Vi Ny nhíu mày, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt ngốc ngếch nhìn Lăng Tiêu, trong lòng thầm nghĩ: "Tên này chẳng lẽ muốn ở trong này suốt cả đời hay sao?"

Lăng Tiêu tựa vào vách đá, cố sức thở một hồi, sau đó nói:
- Nhân cơ hội này đúng lúc có thể nghiên cứu cái nhẫn kia thử xem, nó thích ngồi xổm ở đó thì cứ để cho nó ngồi chờ là được rồi.

Diệp Vi Ny nghe xong, mắt trợn tròn xoe, trong lòng thầm nghĩ: "Thần kinh của con người có thể lớn đến mức này, chính mình từ trước đến nay chưa từng thấy bao giờ, hôm nay thật sự là mở mang tầm mắt." Theo bản năng, nàng nhìn xuyên qua cửa động thấy con Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng rất cao lớn đang ngồi xổm ở đó, lại nhìn thấy trong ánh mắt màu tím nhạt của nó mang theo tia hào quang hung ác, dường như còn có một tia chế giễu...

- Lăng Tiêu, nó... nó hẳn là sẽ không muốn dùng nguyên tố công kích chúng ta chứ?
Diệp Vi Ny vừa mới nói xong, như là phối hợp nàng, bên ngoài động Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng đột nhiên giang rộng hai cánh, ước chừng dài tới bốn năm thước, hai cánh giương thẳng ra sau đó giống như ôm chầm lấy nhau, hung hăng quạt về hướng khe hở.

Bên ngoài "Vù" một tiếng! Đất đá bay mù trời...

Vô số đao gió mắt thường có thể thấy được ùn ùn phóng về hướng hai người trong khe hở!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.