Ngao Du Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 3




Liên Y ( tam )

Thuật Luật nửa ngày không nói chuyện, có thị vệ định đi qua nhận dạ minh châu nhưng Tiểu Man lại cất đi, nhướng mi nói: “Từ từ, trả tiền lẻ trước. Cái này đáng giá hơn ba trăm lượng bạc, không thể chiếm tiện nghi như vậy được.”

Hắn vẫn không nói lời nào, một lúc lâu sau mới nhẹ ho một tiếng, dùng khăn hoa lau lau miệng, thấp giọng nói: “Mà thôi, đi thôi!”

Bọn thị vệ còn chút chần chừ đã thấy chủ tử bước nhanh ra cửa, lúc này mới nhạy đuổi theo, trong nháy mắt đã không thấy một ai.

Tiểu Man nhếch miệng cười nói: “Ai là kẻ nghèo hèn? Ai nghèo kiết xác? Ba trăm lượng bạc cũng dám khoe khoang trước mặt ta!” Nàng đắc ý cầm dạ minh châu, lăn qua lăn lại trên tay.

Diêu Quang sùng bái nhìn nàng, liên mồm nói: “Tiểu chủ quả nhiên lợi hại! Thật là trạch tâm nhân hậu! Chúng ta mới đầu đều bị ngươi lừa! Không ngờ là không cần tiền cũng có thể làm khó hắn, ngươi thật sự quá thông minh!”

Tiểu Man được khen suýt chút thì bay lên tận trời, không chút xấu hổ nhận lời ca ngợi, căn bản không nghĩ tới ý định quyết sắt đá đến cùng vừa rồi của mình. Tiểu Man có thể bị người mắng là kẻ hai mặt, cũng có thể bị người ta nói là nham hiểm giả dối, chỉ không thể kiên nhẫn khi trong người có tiền tài mà còn bị người khinh thường là kẻ nghèo kiết xác. Nàng làm người nghèo đủ rồi, hận nhất là người khác nói nàng nhìn qua đã thấy giống kẻ nghèo hèn, nàng giờ đã không còn là người nghèo nữa, phải gọi nàng là phú bà Tiểu Man.

Nữ tử kia đi tới, quỳ xuống đất mà lạy, liên thanh nói: “Đa tạ ân nhân!”

Diêu Quang vội vàng nâng nàng dậy, nhìn dung mạo của nàng thì cảm thấy trước mắt sáng ngời, không dám nhìn lâu, chỉ ôn nhu nói: “Không có gì, một nữ tử như ngươi sao lại chạy đến đây xin làm hộ vệ cho người ta?”

Cô gái nói: “Ta tự mình tới, vì sao nữ nhân lại không thể làm hộ vệ cho người ta? Ta rất có khả năng, cũng có thể chịu khổ. Đúng rồi, là nhóm ân nhân đã giúp ta, về sau ta sẽ đi theo các ngươi cả đời, bảo vệ các ngươi, tuyệt không rời nửa bước!”

Nàng nói rất dõng dạc, nhưng đúng là chưa ai từng thấy một hộ vệ xinh đẹp như vậy, xinh đẹp đến mức… lẽ ra phải được dưỡng tại khuê phòng, làm thiên kim tiểu thư chứ không phải xuất đầu lộ diện bên ngoài mà làm hộ vệ cho người khác.

“Kỳ thật ta rất có năng lực, nhưng không biết vì sao tất cả mọi người đều không muốn thuê ta, không tin ta, có người hảo tâm thà rằng cho ta rất nhiều bạc, nói muốn chăm sóc ta cũng không chịu thuê ta làm hộ vệ. Thật sự rất kỳ quái.”

Nàng vô cùng ngây thơ nói.

Tiểu Man bắt chéo chân ngồi trên ghế, trong tay vẫn cầm dạ minh châu, cười nói: “Ta biết vì sao bọn họ không chịu thuê ngươi.”

Cô gái kia vẻ mặt mê mang nhìn nàng, Tiểu Man nói: “Bởi vì ngươi nhìn rất ngốc, giống như con chó nhỏ, không giống hộ vệ.”

Diêu Quang bật cười, quay đầu lại nhìn thiếu nữ kia, tuy rằng đúng là xinh đẹp nhưng lại vô cùng ngốc nghếch, ngơ ngơ ngác ngác, Tiểu Man nói không sai.

Thiếu nữ kia bừng tỉnh đại ngộ, sờ sờ mặt, thở dài: “Thật sự ngốc sao?”

Tiểu Man ngoắc ngoắc ngón tay với nàng: “Lại đây! Lại đây!”

Nàng lập tức đi lên, mắt nhìn Tiểu Man, kỳ thật là không thấy rõ cái gì.

“Đưa tay cho ta.” Tiểu Man vươn tay, nàng ngoan ngoãn đặt tay lên.

“Rất ngoan!” Tiểu Man sờ sờ đầu nàng ta, “Ngươi tên gì?”

“Liên Y”, thiếu nữ đáp, “Ta tên Liên Y, Liên là dây xích, Y là quần áo.”

Tiểu Man gật gật đầu: “Tốt, Liên Y, về sau ngươi chính là chó… không, là người của ta. Không phải ngươi muốn báo đáp ta sao? Ta sẽ thuê ngươi làm hộ vệ, không cho rời khỏi ta nửa bước.”

Liên Y cảm động sát đất, ôm tay áo nàng, liên thanh nói: “Ta thật sự rất có năng lực! Thật sự rất có năng lực! Chủ tử muốn ta làm gì ta cũng đều nguyện ý!”

Tiểu Man sờ đầu nàng, giống như đang trấn an một con chó nhỏ, dạ minh châu trong tay không cẩn thận bị rơi trên bàn, nhanh như chớp lăn đi. Nàng vội vã lao theo, ai ngờ có một bàn tay còn nhanh hơn nàng, nhẹ nhàng vươn ra nhặt lấy, cũng bắt chước nàng lăn lăn dạ minh châu trong lòng bàn tay.

Tiểu Man ngẩng đầu, thấy chủ nhân của bàn tay kia lại là Thiên Quyền, nàng trừng mắt, lạnh nhạt nói: “Đưa ta!”

Thiên Quyền nhìn viên dạ minh châu, lấy tay chà xát, mơ hồ có thể cảm thấy mặt trên được mài ra vô số góc cạnh, nhẹ nói: “Đây là minh châu khảm trên gương đồng, trên thị trường có giá ba trăm lượng hoàng kim.”

Tiểu Man đột nhiên có dự cảm không tốt, kỳ quái, lời này nghe quen tai, dường như trước kia đã từng nghe thấy, hình như từng có người nói với nàng về giá trị trên thị trường bao nhiêu, sau đó thu lại châu báu trên người nàng.

“Thế, thế thì sao?” Nàng giả ngu.

Khuôn mặt lạnh lùng của Thiên Quyền đột nhiên lộ ra nụ cười, thực giống như băng vỡ tuyết tan, khiến người ta hít thở không thông.

Hắn để dạ minh châu vào tay Tiểu Man, nói: “Không sao, tiểu chủ tâm địa thiện lương, túc trí đa mưu, Thiên Quyền hổ thẹn.”

A a a a a! Cứng không được, hắn bắt đầu dùng đến chính sách dụ dỗ! Chắc chắn là không có gì tốt đẹp! Tiểu Man cảnh giác nhìn hắn, một bên tận lực giấu dạ minh châu vào tay áo, sợ lại rơi ra.

Liên Y đang ngồi xổm bên chân nàng, đột nhiên bụng kêu lên khiến mọi người sửng sốt nhìn sang. Liên Y sờ sờ bụng, thấp giọng nói: “Đói bụng, rất đói!”

Thiên Quyền hòa nhã nói: “Gọi đồ ăn đi, ăn xong còn phải đi ra ngoại ô tìm Trường lão tiên sinh.”

*****

Vốn là Thiên Quyền đi trước dò đường, ba người bọn họ vui mừng chậm rãi đi sau. Thiên Ki vốn ham chơi, Tiểu Man thì không quan tâm tới chuyện không liên quan tới mình, Diêu Quang thích ngắm cảnh. Nhưng từ sau khi Thiên Quyền gia nhập, hiệu suất đi đường liền tăng lên, đoàn người nhanh chóng đi lên núi, những chuyện chọc cười cơ hồ không hề xuất hiện.

Lúc tới Bạch Dương sơn trang của Trường lão tiên sinh, trời vừa sập tối, trong trang sáng trưng đèn đuốc, không biết đang có tiệc tùng gì, tiếng pháo nổ đèn đẹt, khói bay ngợp trời.

Thiên Quyền nhảy xuống ngựa, thấy con đường vào trang được quét sạch sẽ, tuyết đọng đều bị gạt sang hai bên, cách ba bước lại có một đế đèn, chiếu con đường sáng rõ. Hắn tiến lên hỏi gia đinh, bọn Tiểu Man thì ra khỏi xe hít thở không khí.

“Woa, không phải là kết hôn chứ? Chúng ta tới lúc này không chừng còn có thể uống một ly rượu mừng.” Tiểu Man dựa vào xe ngựa, nắm chặt áo khoác da cừu, trời lạnh đến mức hơi thở của nàng cũng ngưng tụ lại.

Liên Y đứng một bên, chỉ mặc một bộ quần áo thô cũ, đang quay trái quay phải nhìn nhìn, giống như căm bản không hề cảm thấy những cơn gió lạnh thấu xương.

“Liên Y!” Tiểu Man thuận miệng gọi, Liên Y vội vàng đáp: “Dạ”, rồi đưa đôi mắt mở tròn lại nhìn nàng.

“Rất ngoan!” Tiểu Man sờ sờ đầu nàng: “Ngươi không lạnh sao?”

Liên Y lắc lắc đầu, đưa tay vỗ ngực: “Ta rất có năng lực!”

… Hình như không có gì liên quan tới việc có năng lực thì phải?

“Nếu ngươi muốn làm hộ vệ, thân thủ nhất định là lợi hại. Vũ khí ngươi hay dùng đâu?”

Đây chính là kỳ vọng của Tiểu Man. Thật ra nàng thuê Liên Y làm hộ vệ là có lý do, nàng không thể trông cậy vào mấy người Bất Quy sơn này che chở nàng, nàng phải bồi dưỡng người của mình, tốt nhất là người có thân thủ tốt. Đương nhiên, Tiểu Man cũng không biết thân thủ tốt là thế nào, nhưng cũng không thể lộ ra trước mặt người khác được.

Liên Y tìm kiếm trong quần áo nửa ngày, rốt cục lôi ra một thanh liêm đao rỉ sét, giơ lên trước mặt Tiểu Man, “Chính là nó. Tuy cũ nhưng vẫn có thể dùng, ta đã dùng nó mười năm rồi, rất thuận tay!”

Oái, có người lại dùng liêm đao đánh nhau sao? Tiểu Man nhìn gương mặt tuyết trắng của nàng, đột nhiên cảm thấy người này thật không đáng tin. Sau này nàng phải tìm cơ hội kiếm một người có thân thủ tốt khác về làm hộ vệ mới được.

“Liên Y, ngươi làm hộ vệ cho ta, tiền công hàng tháng…” Nàng là muốn mặc cả chút, tuy rằng hai lượng bạc một tháng không nhiều lắm nhưng vẫn xót ruột.

Liên Y mở to mắt, “Sao chủ tử lại nói chuyện tiền công! Ngươi là ân nhân của ta, ta sẽ không lấy tiền của ngươi, ta nói bảo vệ ngươi cả đời thì chính là cả đời, về sau ta tuyệt đối không rời ngươi nửa bước.”

Trên đời lại có chuyện tiện nghi thế này sao! Tiểu Man cảm động đến rơi nước mắt, cầm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của Liên Y, nửa ngày mới nghẹn ngào một câu: “Tốt lắm! Ngươi đúng là người tốt!”

Thiên Ki liếc Tiểu Man một cái, cũng chạy tới giúp vui: “Người ta là người thành thật, ngươi đừng có bắt nạt nàng.” Quay đầu lại nhe răng với Liên Y: “Nàng không trả ngươi tiền công, ngươi liền ăn, mặc, ở, đi lại đều bắt nàng lo, đừng để nha đầu lòng dạ hiểm độc này lợi dụng!”

Liên Y vội vàng lắc đầu: “Chủ tử là ân nhân! Ta sẽ không mang phiền toái cho nàng!”

Thiên Ki thấy bộ dáng khờ dại của nàng, không khỏi thở dài một hơi: “Ngốc ngếch, thật không biết ngươi làm sao mà sống tới tận bây giờ.”

Tiểu Man cười nói: “Nàng ngốc hay không cũng không cần ngươi quan tâm. Nàng hiện tại là người của ta!”

Thiên Ki lẩm bẩm: “Thật là không có chút bộ dáng của tiểu chủ, ngay bây giờ ta thật nghi ngờ ngươi có phải là tiểu chủ thật hay không.”

Đang nói, Thiên Quyền đã quay lại, “Nhi tử của Trường lão tiên sinh hôm nay đại hôn, chúng ta tới không đúng lúc.”

Diêu Quang hơi hơi nhíu mi, nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, nhà người ta có việc vui, chúng ta lại tới nói chuyện đao quang kiếm ảnh, hơn nữa, còn không chuẩn bị lễ lạt…”

Tiểu Man nhướng mày: “Vậy đi thôi! Chờ hắn sinh nhi tử thì chúng ta mang lễ tới tìm hắn cũng được.”

Thiên Quyền liếc nàng một cái, xoay người nói với Thiên Ki: “Ma chay cưới hỏi ta không am hiểu, ngươi lo liệu đi.”

Thiên Ki nói: “Ta ra mặt thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng không có lễ vật.”

Ánh mắt mọi người đồng loạt dừng lại trên người Tiểu Man, khiến nàng không thể giả vờ không phát hiện ra, nàng lùi lại hai bước, nói: “Làm… làm gì vậy? Trước đã nói rồi, ta không có tiền! Ta lại không hề biết Trường tiên sinh Đoản tiên sinh nào cả, nhi tử hắn kết hôn thì liên quan gì tới ta!”

Thiên Ki tiến lên từng bước, giữ hai tay nàng, cười nói: “Ngoan ngoãn giao ra đây đi! Tiểu phú bà!” Hắn quay đầu ý bảo Diêu Quang tìm túi tiền trong ngực áo nàng, hài tử kia nơm nớp lo sợ đi lên, chắp hai tay lại, thấp giọng nói: “Đắc tội, tiểu chủ, về sau ta nhất định trả lại cho ngươi!”

Tiểu Man nóng nảy trong lòng, nhưng khí lực của nàng không thể so được với những người này. Diêu Quang lấy được túi tiền trong ngực áo nàng, đưa tay moi ra một hạt châu màu hồng nhạt cực kỳ quý báu. Thiên Ki “Woa” một tiếng, “Không tồi! Đúng là không ít đồ tốt! Cho ta xem!”

Hắn đoạt lấy cái túi, rút bừa các thứ bên trong, một mặt kêu lên: “Trời ơi! Đây là minh châu khảm trên tường phòng khách! Đây là trân châu trên gương đồng! Đây là ngọc mắt rồng! Ngươi… Ngươi cướp đoạt nhiều thế sao!”

Tiểu Man vội đưa tay ra, Thiên Ki lại linh hoạt rụt túi lại, cười nói: “Đều là đồ của Bất Quy sơn chúng ta, tiểu tặc nhà ngươi dám chiếm làm của riêng! Bây giờ coi như vật về với chủ!”

Thiên Quyền đứng cạnh, giả vờ như không thấy, cúi đầu ho một tiếng. Tiểu Man vừa xấu hổ vừa tức giận, quay đầu nhìn Liên Y đang ngẩn người bên cạnh, vội la lên: “Ngươi phát ngốc cái gì! Hộ vệ mà như thế à? Người ngươi phải bảo vệ chỉ có một mình ta có biết không?”

Thiên Ki cười hì hì: “Gọi nàng cũng vô ích, ngươi xem bộ dáng nàng thế kia, sao có thể có công phu…”

Lời còn chưa dứt, chợt thấy đồ trên tay không còn, hắn sửng sốt, túi tiền vốn nằm vững vàng trong bàn tay giờ đã ở trong tay Liên Y, nàng cung kính đưa lên cho Tiểu Man, “Chủ tử, đồ của ngươi!”

Tiểu Man cực kỳ vừa lòng, vừa cất cái túi vừa vỗ đầu Liên Y: “Làm tốt lắm! Sau này ta sẽ thưởng cho ngươi.”

“Ngươi làm thế nào vậy?” Thiên Ki kỳ quái kêu lên, cảm thấy không thể tin được động tác của nàng lại có thể nhanh như vậy.

Liên Y tốt bụng giải thích: “À, là thế này, ta nâng tay, cầm lấy cái túi trong tay ngươi, sau đó đưa lại cho chủ tử.”

Không, không phải là ý này… Thiên Ki cảm thấy bất lực, không thể không từ bỏ ý định nói chuyện với nàng. Hai nữ nhân này đều là kẻ quái dị. Quên đi, dù sao lễ mừng cũng đã lấy được, mấy thứ khác sẽ tính sổ sau cũng không muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.