Ngang Tàng Chiếm Đoạt: Em Đừng Hòng Thoát!

Chương 20




Vân Khê thần kinh căng thẳng, ngay lập tức không dám động đậy gì nữa. Vậy mà Tần Khiêm lại không biết điều, nhân lúc cô ngoan ngoãn, bàn tay hắn lại di chuyển khắp cơ thể mềm mịn của cô.

"Tần Khiêm, anh dừng lại cho tôi!" Vân Khê không chịu đựng nổi, liền tiếp tục giãy dụa, bắp tay của hắn đã bị cô cào thành một mảng đỏ.

Tần Khiêm phà hơi thở nóng bỏng của mình vào tai cô, đôi tay vẫn cứ thế không kiên nể:

"Không thích!"

Vân Khê trừng mắt nhìn hắn, nhưng lúc này hắn lại không nhìn cô, đang đưa mắt nhìn xuống nơi tư mật của cô.

Bỗng nhiên, Tần Khiêm nhấc bổng cô lên, hai tay hắn đỡ lấy hai chân cô, để cô tựa lưng vào tường. Đột nhiên tấm lưng trần của mình bị áp vào bờ tường mát lạnh, cô hơi rùng mình, ưỡn người tránh né. thân thể của Tần Khiêm vốn đã rất gần cô, cái uốn người khi nãy thành công khiến cơ thể hai người dính chặt vào nhau.

Cảm nhận được thân nhiệt của hắn quá nóng, Vân Khê có dự cảm chẳng lành, không lẽ hắn định ở đây mà...

Vân Khê rất muốn chạy trốn, nhưng cả người bị hắn giữ chặt và nâng lên cao thế này, chạy trốn là không thể nữa rồi...

Ngay lúc Vân Khê còn đang tìm cách thoát thân, vật nóng bỏng của Tần Khiêm đã thức tỉnh từ bao giờ, hắn nhanh chóng cầm lấy cự lòng mình, dò tìm đến hoa huy*t của Vân Khê, nhẹ nhàng tiến sau vào.

"Áa..." Vân Khê mở miệng, muốn nói nhưng lại không thành lời, hắn đột ngột tiến vào như vậy, khiến cô có chút đau.

"Tiểu Khê, thả lỏng, em chặt như thế anh không cách nào di chuyển được!"

Vân Khê thở dốc, khó khăn nói:

"Anh...đi ra trước."

Tần Khiêm nghe vậy càng đâm sâu vào bên trong cô hơn nữa...

"Aa... đau!"

"Ngoan, lát nữa sẽ không đau." Nói rồi, Tần Khiêm vùi đầu vào hõm cổ cô, cái lưỡi nóng ấm của hắn quét qua làn da trắng nõn, sau đó lại mút mát, để lại những vết đỏ hồng mờ ám.

Hơi thở của Vân Khê càng lúc càng nặng nề, ai đã bảo rằng quan hệ nhiều lần thì người ta sẽ không còn nhạy cảm nhiều như trước? Rõ ràng, cô không thể cưỡng lại được!

Nam căn bên trong cô bắt đầu cảm nhận được sự ướt át, Tần Khiêm bắt đầu chậm rãi lên xuống, để nụ hoa của cô có thể thích ứng.

Vân Khê hai tay ôm chặt lấy hắn, ngay khi hắn vừa luật động, cô đã úp mặt vào vai hắn, cố gắng không rên rỉ.

Cả thân người cô cứ thế đung đưa theo từng nhịp nhấp của hắn, tiếp tục cùng hắn quấn quýt...

----------------------

Đêm tối tại Hongkong...

"Lão đại, bên phía Graynoks muốn thương lượng với ta." Aiden cung kính báo cáo công việc với Huyết Vũ.

Nếu là bình thường, hắn nào cần để ý đến việc đòi thương lượng của kẻ khác, nhưng lần này lại có liên quan đến đối thủ mạnh nhất của Huyết bang - Xích Thần, mọi chuyện đều không thể để xảy ra sai sót gì được!

"Graynoks mà cũng đòi thương lượng lại với bên ta? Đúng là không biết tự lượng sức!" Blacky không kiên dè mà nói ra suy nghĩ của bản thân.

Huyết bang hùng mạnh đến cỡ nào chứ? Chỉ là một tên thương nhân nhỏ nhoi mà muốn tốn thời gian của bọn họ, đúng là chán sống!

Cứ tưởng Huyết Vũ cũng có suy nghĩ như mình, Blacky nhìn sang hắn, lại thấy Huyết Vũ cũng đang nhìn mình, nhưng mà với vẻ mặt vô cùng âm trầm! Đây... vốn là vẻ mặt muốn răn đe thuộc hạ của mình!

Cô ta hoảng hốt, vội vàng cúi xuống nhận sai:

"Thuộc hạ nói sai rồi, xin lão đại thứ tội!"

Huyết Vũ vẫn không có vẻ gì là dịu bớt, hắn nhìn cô ta một lúc, sau đó mới chậm rãi nói:

"Cô theo tôi đã lâu như thế, vậy mà chẳng có chút tiến bộ nào cả!"

Blacky biết lúc này hắn không muốn nghe cô ta nói thêm bất cứ điều gì, nên cô ả chỉ còn biết im lặng, chờ hắn lại nói tiếp.

"Aiden là thuộc hạ tài giỏi nhất của tôi, cô nghĩ cậu ta sẽ báo cáo những chuyện vô ích sao?"

"Thuộc hạ sẽ không nói năng lỗ mãng như vậy nữa!"

"Cô đến Tuyết Thành đi!" Huyết Vũ không lạnh không nóng nói, dường như đây đã là điều hắn dự tính trước cả rồi.

Blacky có cảm giác như hai mắt mình tối sầm lại, không nhìn thấy điều đang diễn ra trước mắt mình nữa. Tại sao... Cô ta chỉ nói sai một câu, đã bị hắn đẩy đi đến một nơi xa như thế!

"Lão đại, tại sao?"

Huyết Vũ quét đôi mắt lạnh của mình qua cô ta, trầm giọng nói:

"Cô trong khoảng thời gian này thật khiến tôi thất vọng, đến Tuyết Thành để rèn luyện thêm đi!"

Cô ta nắm chặt hai bàn tay, cố gắng gượng ra một gương mặt bình thản, cúi chào hắn một cái sau đó liền nhanh chóng ra ngoài, cô ta không thể bình tĩnh mà ở đây thêm một giây một phút nào nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.