Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 93: Giây phút kích tình




Trần Mộng Nghiên không phải một người không có lý trí. Nàng có thể có quyết định này, nguyên nhân chủ yếu nằm ở chỗ mặc dù nàng không thừa nhận mình đồng ý Dương Minh. Nhưng trong lòng nàng đã sớm bị Dương Minh chiếm lấy. Huống chi chuyện này hoàn toàn là do nàng tạo thành, nên nàng phải bù đắp lại. Trần Mộng Nghiên cũng rất rõ ràng, nếu như quan hệ của hai người cứ tiếp tục như vậy, vào đại học nhất định sẽ trở thành tình nhân. Cho nên Trần Mộng Nghiên thật ra không cảm thấy có gì không ổn, chỉ thẹn thùng mà thôi.

"Được chưa?" Trần Mộng Nghiên khẩn trương nhìn xung quanh, thấy không có bất cứ ai chú ý đến bên này.

Dương Minh cởi quần, khẽ tụt xuống dưới, bảo bối của Dương Minh vừa lúc lộ đầu ra.

"Ừm, Mộng Nghiên làm đi" Dương Minh kích động gật đầu.

"Mình. mình làm." giọng nói của Trần Mộng Nghiên trở nên run rẩy.

Khoảng ba mươi giây sau, Trần Mộng Nghiên vẫn không nhúc nhích. Mặc dù Mộng Nghiên đã hạ quyết tâm, nhưng nghĩ và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nói như thế nào thì Trần Mộng Nghiên vẫn là một cô bé rất ngây thơ, lập tức bảo nàng sờ chỗ đó của con trai, làm nàng có chút không thích ứng kịp.

Dương Minh cũng biết Trần Mộng Nghiên đang xấu hổ, đưa tay ra lắm lấy tay Trần Mộng Nghiên. Đây có phải là ép không? Ở tình huống này, Trần Mộng Nghiên cũng không kịp suy nghĩ, nàng chỉ cảm thấy tay mình nóng lên, chạm phải một cây gậy.

Trần Mộng Nghiên giật mình, chỉ cảm thấy mặt mình đỏ rực lên như bị ánh đèn trong rạp chiếu vào. Nàng căng cứng người, bàn tay nhỏ bé lấm tấm mồ hôi. Chạm vào chỗ đó của Dương Minh, cầm lấy không dám rời ra.

Dương Minh mặc dù không là xử nam, nhưng lần trước bị hãm hại, lần đầu tiên với cô bé Lâm Chỉ Vận lại là lúc nửa tỉnh nửa mê, lại còn uống rượu nên bây giờ Dương Minh căn bản không thể nhớ ra cảm giác lúc đó.

Vì vậy, tay Trần Mộng Nghiên vừa chạm vào chỗ đó của mình, Dương Minh rất hưng phấn, tiểu Dương Minh lập tức có phản ứng, cương lên.

Mà Trần Mộng Nghiên cũng cảm nhận được biến hóa của Dương Minh, làm cho nàng lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ nói: "Cậu. có phải có phản ứng?"

"Ừm" Dương Minh đang bị lửa dục thiêu odots toàn thân. Hơn nữa trong rạp đang chiếu phim, làm Trần Mộng Nghiên giúp mình như vậy, nghĩ đến thật là phấn khích.

"Vậy. có phải là xong.?" Trần Mộng Nghiên vừa nói, đã muốn rút tay lại.

"đương nhiên không được, trên mạng viết nhất định có đạo lý của nó. Nếu không làm xong, có thể phản tác dụng?" Dương Minh vừa nói, vừa đặt tay Trần Mộng Nghiên lại chỗ đó của mình, cũng dẫn dắt nàng nắm lấy nó, vuốt ve lên xuống.

Di chuyển hai lần, Dương Minh buông tay. Trần Mộng Nghiên biết, Dương Minh đây là làm mẫu cho mình, nên đành phải tiếp tục động tác này. Biết làm sao được, các cô gái của chúng ta rất thiếu kiến thức về những vấn đề này, nên đã rơi vào chiếc bẫy mà Dương Minh dày công suy nghĩ. Đương nhiên, đây cũng không phải là tỉ mỉ cẩn thận gì, nếu không phải là Trần Mộng Nghiên, có lẽ Dương Minh cũng không muốn lừa. Nhưng nếu như không phải Trần Mộng Nghiên thì ai lại lo lắng cho Dương Minh chứ.

Trần Mộng Nghiên vì chữa bệnh cho Dương Minh, vì vậy không thể tiếp tục làm theo một cách máy móc.

"Ân." Dương Minh thoải mái hừ một tiếng, quả nhiên thích hơn lúc mình tự làm nhiều.

Thực ra đây hoàn toàn là do tác dụng tâm lý của Dương Minh mà thôi. Tay Trần Mộng Nghiên rất khác lạ, rõ ràng vẫn chưa nắm được tiết tấu nhưng Dương Minh vẫn cảm thấy sảng khoái. Đây là vì người giúp hắn chính là Trần Mộng Nghiên.

Đối với đàn ông mà nói, kích thích tinh thần còn mãnh liệt hơn thể xác. Đây là nguyên nhân mà rất nhiều đàn ông có vợ đẹp trong nhà còn đi tìm gái.

Nếu như nói, tắt đèn cảm giác đều là giống nhau, tại sao còn có nhiều người đi tìm gái như vậy? Đây là kích thích về mặt tinh thần. Khoái cảm do từng người mang đến cho mình là khác nhau, khác hẳn so với mình tự làm.

Dương Minh lúc này chính là như vậy. Nếu như người thủ dâm giúp hắn không phải là Trần Mộng Nghiên, mà là một đứa con gái béo mập. Có lẽ Dương Minh một ít dục vọng cũng không có.

"Ừm. nhẹ tay một chút" Dương Minh bắt đầu nhỏ giọng dạy dỗ Trần Mộng Nghiên.

Trần Mộng Nghiên không nói gì, chẳng qua vẫn nghe lời, nhẹ tay đi một ít.

"Nhẹ tay nhưng tốc độ không cần chậm lại, nhanh lên một ít" Dương Minh nhắm mắt hưởng thụ.

Trần Mộng Nghiên oán giận trong lòng, sao nói nhiều như vậy chứ. Nhưng nàng vẫn làm theo ý Dương Minh.

"Nhanh thêm chút nữa. tiếp tục."

"Là như thế" Dương Minh đã hoàn toàn tiến vào trạng thái.

Mà lúc này, tay Dương Minh đã không nhịn nổi đưa về phía ngực Trần Mộng Nghiên. Trần Mộng Nghiên vốn rất khẩn trương, bị Dương Minh sờ ngực, cả người như bị điện giật: "Dương Minh. cậu muốn làm gì"

Nhưng Dương Minh như không nghe thấy lời Trần Mộng Nghiên nói, chỉ tiếp tục nói: "Mộng Nghiên, nhanh thêm chút nữa."

Trần Mộng Nghiên rất khẩn trương, muốn tay Dương Minh rời khỏi ngực mình, nhưng nàng cũng biết đây là bản năng của Dương Minh. Tình cảm của nàng giãy dụa một lần cuối, cuối cùng đã hoàn toàn nghiêng vào Dương Minh.

Trần Mộng Nghiên thở dài bất đắc dĩ, tự nói với mình lần này coi như thõa mãn cậu ấy đi.

Nhưng Dương Minh lại được voi đòi tiên, vuốt ve ngực Trần Mộng Nghiên. Trần Mộng Nghiên chỉ có thể cắn răng, nhẫn.

"Mộng Nghiên. nhanh thêm chút nữa" Dương Minh hổn hển nói.

"Cậu cho mình là cái máy sao" Trần Mộng Nghiên rất buồn bực, tay nàng đã tê đi, nhưng vẫn phối hợp với Dương Minh.

"Mộng Nghiên. mình yêu bạn" Dương Minh dùng sức vuốt ve ngực Trần Mộng Nghiên, nói: "Mau nói bạn yêu mình đi"

"Mình. mình yêu bạn." Trần Mộng Nghiên thấy vẻ kích odongj của Dương Minh, cũng không dám hỏi, đành phải nói" Mình yêu bạn" theo ý Dương Minh. Nhưng nói ra như vậy, Trần Mộng Nghiên không cảm thấy có chút gì trái với lương tâm cả, chỉ cảm thấy xấu hổ mà thôi.

Theo một tiếng rít nhẹ, Dương Minh cuối cùng đã phun ra.

Trần Mộng Nghiên không biết Dương Minh như thế nào, nhưng trên tay dính dính, làm cho Trần Mộng Nghiên biết, đã có thể chấm dứt.

"Xong rồi chứ?" Trần Mộng Nghiên nhìn vẻ mặt đây dâm đãng và thỏa mãn của Dương Minh, nhíu mày nói.

"Ừm" Dương Minh nhỏ giọng gật đầu đáp.

"Xong rồi thì lấy tay về đi" Trần Mộng Nghiên tức giận nói.

"A?" Dương Minh giả vờ giật mình hiểu ra, lưu luyến rút tay ra khỏi ngực Trần Mộng Nghiên.

"Mở túi xách của mình ra, lấy chiếc khăn giấy bên trong ra cho mình. Bảo người ta làm, sao cậu không chuẩn bị gì hết thế" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh một cái.

Dương Minh cười hắc hắc, cầm lấy cặp sách của Trần Mộng Nghiên lên, lấy một chiếc khăn giấy ra, đưa cho Trần Mộng Nghiên.

Trần Mộng Nghiên dùng tay cầm lấy, cẩn thận lau chùi tay của mình. Thấy Dương Minh ngồi im tại chỗ, Trần Mộng Nghiên hỏi: "Sao cậu không lau của mình đi?"

"Mộng Nghiên giúp mình đi." Dương Minh mặt dày nói.

Trần Mộng Nghiên trầm ngâm một chút rồi nói: "Dương Minh, cậu đừng được voi đòi tiên, đừng cho là mình không biết cậu đang nghĩ gì"

Trần Mộng Nghiên cũng không phải kẻ ngu. Lúc bắt đầu nàng còn có thái độ chữa bệnh cho Dương Minh. Nhưng sau đó thấy vẻ mặt rất sung sướng của Dương Minh, làm cho nàng có chút hoài nghi Dương Minh cố ý muốn mình giúp cậu ta. Nghĩ đến đây, thái độ của Dương Minh, hình như cậu ta không hề lo lắng cho" Bệnh tình" của mình một chút nào. Chẳng lẽ cậu ta biết không có chuyện gì, tất cả là âm mưu của cậu ta?

Cho nên sau này, Trần Mộng Nghiên rất muốn dừng lại. Nhưng nàng nhìn thấy vẻ thoải mái của Dương Minh lại có chút không đành lòng, quyết định không nói trắng ra, cho hắn mặt mũi. Coi như đây là phần thưởng cho thành tích học tập tiến bộ của Dương Minh thời gian qua.

Nhưng thấy Dương Minh còn muốn được voi đòi tiên, Trần Mộng Nghiên tự nhiên sẽ không thể chiều ý hắn, chỉ ám chỉ hắn. Mình đã biết được ý đồ của hắn, chuyện gì cũng phải đến điểm mà thôi.

Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói thế không khỏi cả kinh, chẳng lẽ cô ấy phát hiện được?

Thấy Trần Mộng Nghiên không có vẻ tức lắm, Dương Minh mới yên lòng, vội vàng lấy khăn lau cho mình.

"Nhanh một chút đi, đừng có dây lên áo mình" Trần Mộng Nghiên không dám bỏ khăn lên ghế, đánh phải gói lại, bỏ vài trong túi, chuẩn bị lát nữa ra cửa thì vứt đi.

"Thực sự dây vào áo mình rồi" Trần Mộng Nghiên có chút tức giận, chẳng qua không có cách nào, đành phải nhét chiếc áo vào cặp sách.

Cũng may, từ đầu đến cuối, hai người làm chuyện xấu này không bị ai phát hiện. Trương Tân vẫn đang cắm đầu vào máy điện tử, Lý Sương Viên vẫn đang ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.