Ngân Lang Cao Dương

Chương 7




Biết tiểu nhân thiên tế ( là người nhỏ con a ^^!!) trước mặt này là lão đại Vân Sơn tam hiệp, Bạch Ngọc Phong cũng không biết là nên kinh ngạc hay nên vui mừng nữa.

Lúc này, một tráng hán cầm một con gà nướng từ phía sau Vân Phi Vũ chạy tới. Một bên chạy một bên la to.

“ Vân lão đại, sáng nay ta mới nướng xong lô gà nướng đầu tiên, cho ngươi một con này.”

“ Vẫn là Đặng lão đại suy nghĩ ta, mùi vị thật đúng là thơm ngon đâu?”

Cầm gà nướng qua, Đặng lão đại lấy tạp dề lau lau tay đầy mỡ mới ngẩng đầu nhìn người đối diện.

“ Ngân Lang sát thủ, thật không có mắt, dám buôn bán trên đầu chúng ta?”

“ Hỏa vân chưởng Đặng Viêm.”

“ Đã sớm rời khỏi giang hồ, cái tên kia ngươi không nói chính ta cũng không nhớ  nỗi, ta bây giờ đổi nghề làm gà nướng.”

Đặng Viêm nói tốt nghe, nhưng Ngân Lang nhìn đôi tay chuyển hồng đầy mỡ kia đã biết công phu của hắn cũng không giảm sút, hơn nữa so với trước kia còn muốn tinh tiến. Vừa rồi nhìn hắn tay không cầm gà nướng mới ra lò thì biết đôi tay kia không đơn giản.

Nhưng thật ra Vân Phi Vũ tiếp nhận gà nướng thì liên tục ở trên hai tay đảo qua đảo lại.

“ Ta nói Đặng lão đại lần sau làm phiền ngươi tống ta cái gì thì gói lại đi, không phải ai cũng có đôi tay công phu như ngươi đâu, bỏng chết ta rồi.”

Đặng Viêm cầm gà nướng lại, lấy giấy dầu từ cái túi bên người ra bao lại thứ đang tỏa nhiệt kia rồi đưa lại cho hắn.

Vân Phi Vũ tiếp nhận xong thì nhìn Cao Dương ở bên chân Ngân Lang đang nhìn hắn cười.

“ Tiểu hầu tử ngươi cười cái gì?”

“ Ta không gọi tiểu hầu tử, ta là Cao Dương.”

“ Không phải tiểu hầu tử? Vậy sao ngươi ôm chân người khác không buông a?”

Cao Dương miết miết miệng, buông chân Ngân Lang ra, lấy tay nắm chặt một góc y phục của Ngân Lang không buông. Cao Dương có cảm giác nếu chính mình buông tay ca ca thì phải ly khai y. Cao Dương ngẩng đầu lên nhìn Ngân Lang.

Ngân Lang sờ sờ đầu Cao Dương.

“ Ngoan đi qua tìm bọn Bạch thúc thúc đi.”

Cao Dương kiên định lắc đầu.

Vân Phi Vũ ngồi xổm xuống trong cửa thành, lấy gà nướng trong tay đưa ra.

“ Qua đây tiểu gia hỏa, ca ca mời ngươi ăn gà nướng.”

Cao Dương quay đầu cố sức ngửi ngửi, mùi vị thơm quá a. Lôi kéo y phục Ngân Lang, Ngân Lang cũng không nhúc nhích mảy may, Cao Dương không muốn liếc nhìn gà nướng cuối cùng một cái.

“ Dương Dương không ăn, Dương Dương muốn bồi ca ca.”

“ Dương Dương sang bên kia đi.”

Tuy rằng chỉ là một đạo cửa thành, có thể đi qua đồng nghĩa với an toàn, cuộc sống yên bình.

Dương Dương vẫn không động. Đột nhiên Vân Phi Vũ nói.

“ Ngươi cũng là, ngươi đi vào, thì không phải hài tử cũng đã vào rồi sao, ngươi đều đã tới cửa thành rồi, còn do dự cái gì?”

“ Ngươi biết ta đi vào có nghĩa gì không?”

“ Cùng lắm thì huyện Vân Sơn có thêm một nhân vật phiền phức nữa thôi, ngươi cũng không phải là người thứ nhất.”

Vân Phi Vũ ở bên trong đùa Cao Dương.

“ Vật nhỏ qua đây a, ca ca đem đùi gà cho ngươi có được không?”

Cao Dương lôi kéo Ngân Lang, y theo hắn chậm rãi bắt đầu di động vào cửa thành, làm Bạch gia thở dài một hơi.

Đi tới trước mặt Vân Phi Vũ, y lấy gà nướng ra đưa cho Cao Dương, hắn chậm chạp không cầm, Vân Phi Vũ cho hắn một cái đùi gà, hắn không cầm mà hỏi.

“ Tiểu ca ca có thể cho ta hai cái được không?”

Vân Phi Vũ không biết hắn chính là muốn hai khối. Tiểu tử kia bắt được giơ lên cầm một chút, khối ở tay phải hình như to hơn, Cao Dương cố sức rướn người khởi mũi chân giơ lên đưa đến trước ngực Ngân Lang.

“ Ca ca ăn.”

Không biết vì sao Ngân Lang thấy viền mắt nóng lên, ngồi xổm xuống đem Cao Dương ôm vào lòng.

“ Cao Dương ngoan, ca ca không ăn, ngươi ăn đi.”

Cao Dương lắc đầu đem thịt gà đặt vào bên miệng hắn.

“ Ca ca ăn trước.”

Ngân Lang nhẹ nhàng cắn một miếng, nhìn hắn ăn Cao Dương mới cầm lấy khối bên tay trái bắt đầu ăn.

Vân Phi Vũ nhìn bọn họ đột nhiên nói.

“ Ta tin tưởng ngươi vẫn còn lương tâm, sát thủ cũng có đạo đức, phong bình của ngươi cũng quá xấu, dù sao người mua người sát nhân mới là hung thủ, mà người sát nhân chỉ là công cụ mà thôi. Ta cho phép ngươi mang binh khí vào huyện, thế nhưng tamong muốn binh khí của ngươi không làm bị thương người trong huyện.”

“ Ta đáp ứng ngươi.”

Vân Phi Vũ muốn chính là lời hứa hẹn không tổn thương người trong huyện của Ngân Lang.

“ Tất cả mọi người đi theo ta, đến nhà ta ngồi, ta tin tưởng mọi người hẳn là có chuyện muốn nói với ta.”

Đi tới trên Vân Sơn, nơi ở của Vân Sơn tam hiệp, Bạch gia nói rõ ý đồ đến, Vân Phi Vũ an bài chổ ở trước cho bọn họ, qua mấy ngày thì cho bọn họ một cái nhà tốt ở dưới chân núi để bọn họ dọn đến định cư.

Trong phòng chỉ còn lại Ngân Lang Cao Dương cùng Vân Phi Vũ.

“ Tam trọng sát lệnh qua buổi trưa sẽ xuống tới sao?”

Vân Phi Vũ biết rõ còn hỏi.

“ Ban ngày bọn họ muốn tiến đến cũng không dễ dàng như vậy, buổi tối nên cẩn thận một chút, ngươi mang hài tử trước tiên ở đối diện với gian phòng của sư huynh đệ chúng ta, có việc cũng dễ ứng phó, trên núi lạnh, hôm nào xuống chân núi làm mấy bộ quần áo cho hài tử, nói với lão bản ghi vào sổ của ta.”

“ Ngươi cùng nơi đây đều làm cho người ta nghĩ không ra.”

“ Nghĩ không ra cái gì, Nghĩ không ra ta vóc người thấp bé như thế lại dẫn tới hào kiệt khắp nơi đều đầu nhập sao?”

Ngân Lang nhìn hắn, xem chừng câu nói vừa rồi không chỉ dừng ở hắn.

“ Ha ha, qua chút thời gian nữa ngươi sẽ biết, trước theo ta đi xem phòng ở đi.”

Ngân Lang cùng Cao Dương ở tại đối diện phòng của Vân Sơn tam hiệp, sắp vào thu, ở dưới chân núi còn không cảm thấy gì, trên núi ban đêm có chút lạnh, buổi tối khi ngủ Cao Dương luôn dựa sát vào hắn. Cuối cùng hắn đơn giản đem hài tử ôm vào lòng.

Tới Vân Sơn rồi Ngân Lang ngược lại ngủ không được, Vân Sơn là nơi duy nhất hắn nghĩ đến có thể quy ẩn bảo toàn hài tử, thế nhưng hôm nay nhìn thấy Vân Phi Vũ lại làm hắn cảm thấy không an toàn, chỉ sợ nơi này nói quá sự thật. Đây chỉ là do hắn lo lắng, cái chính là nếu có một ngày hắn dừng chân ở nơi nào đó, tam trọng sát sẽ theo sau mà tới, e rằng sẽ liên lụy đến rất nhiều người, nếu một ngày nào đó chính mình có việc thì Cao Dương phải giao phó cho ai đây?

Nhìn Cao Dương ở trong lòng, đứa trẻ này thực sự là cùng hắn hữu duyên sao? Vì nó mà năm lần bảy lượt làm những việc bất thường, Cao Dương là mồi nổ để hắn phản bội tổ chức, có những thứ thật sự rất thần kỳ, một đứa trẻ không hề có quan hệ huyết thống với hắn, nhưng lại khiến hắn phải để ý, mấy ngày nay có rất nhiều hành động của hắn bị Cao Dương nắm được, hắn cũng hơi cảm thấy được.

Tiểu nhân nhi trong lòng giật giật, tại trên người hắn tìm hơi ấm rồi yên ổn nằn trở lại, vạt áo có chút lệch lộ ra một mảnh da thịt non mịn trên vai, nhúc nhích nhúc nhích, vật nhỏ tìm không được cái gối.

Ngân Lang vừa vặn vươn một cánh tay ra để hắn gối lên, nghiêng người hôn lên mặt Cao Dương một cái, làn da trơn trơn mang theo hương vị ngọt ngào của tiểu hài tử, Ngân Lang kìm lòng không đậu cắn một ngụm lên vai Cao Dương.

Hương vị ngon đến nổi làm cho người ta kìm lòng không đậu muốn cắn hắn một ngụm.

Ngân Lang nghĩ một sát thủ có thể ôm một cái ấm áp như vậy, hắn sẽ hảo hảo chăm sóc tiểu Cao Dương lớn lên.

Lấy tay điểm một chút hồng môi của tiểu gia hỏa, môi cánh hoa ấm áp phấn nộn mềm mềm, làm Ngân Lang nhớ đến Cao Dương dùng miệng của y uy đồ ăn cho hắn. Chờ hắn phát giác chính mình đã cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn trước mắt, từ khẽ hôn đến lướt qua cuối cùng là hôn sâu, khí lực quá lớn làm tỉnh giấc Cao Dương, mở thật to mắt khó hiểu nhìn người trước mắt.

Ngân Lang cả kinh, trời ạ, hắn đang làm gì vậy, Ngân Lang đột nhiên từ trên giường ngồi dậy. Cao Dương dụi dụi mắt kêu một tiếng.

“ Ca ca.”

Cao Dương mới nghĩ kéo y phục của hắn, Ngân Lang đã từ trên giường nhảy xuống.

“ Ca ca đi ra ngoài một chút, Cao Dương ngoan ngoãn ngủ đi.”

Vội vội vàng vàng nói một câu, Ngân Lang chật vật trốn ra ngoài.

Cao Dương nằm một hồi, nhìn Ngân Lang chưa trở về, thì mặc quần áo ôm Tiểu Dương ngồi ở cửa. Hắn nghĩ ca ca nhất định ra ngoài tiểu tiểu, hắn phải đợi ca ca trở về cùng ngủ.

Thế nhưng Cao Dương không có chờ Ngân Lang về đến, hắn thấy ngoài tường phía đông có một bóng đen bay thẳng đến chổ hắn, Cao Dương cho rằng Ngân Lang đã trở về, kêu một tiếng.

“ Ca ca!”

Người nọ đi lên cướp Cao Dương vào lòng, người nọ cầm lang đầu trượng đối bên ngoài, chỉ chốc lát sau Ngân Lang phi thân tiến vào sân, thấy Cao Dương bị kèm hai bên, hô to một tiếng.

“ Sứ giả thả hài tử ra, ta cho ngươi một con đường sống.”

“ Ta vâng lệnh đến chính là giết ngươi, hôm nay nếu ngươi không chết chính là ta chết.”

Ngân Lang nhãn thần phức tạp, người nọ trước mắt là trì trượng sứ giả cố định đưa tin cho hắn, bọn họ hợp tác đã hơn mười năm, cũng coi như có như không bằng hữu, ít nhất với không ai dám tới gần sát thủ, thì sứ giả là người tiếp xúc nhiều nhất với chính mình. Hai người trong lúc đó có một chút như có như không thân tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.