Ngân Hà Rơi Xuống

Chương 15: Chương 15:




Đêm nay là cuộc phỏng vấn đầu tiên của hội sinh viên trường, khu chờ đợi của phòng tổ chức và phòng tuyên truyền được sắp xếp chung một phòng học lớn, Tống Vãn Chi cũng ngồi cùng Vương Ý Huyên chờ đàn chị học trưởng hội sinh viên gọi tên.
 
Hàng của hai người ở phía sau, trong nhóm nhận phỏng vấn đầu tiên và nhóm chuẩn bị thứ hai đều không có các cô.
 
Vương Ý Huyên căng thẳng tra vấn đề phỏng vấn trên mạng một chút, phát hiện hiệu suất của việc sau khi lâm trận mới mài gươm hiệu suất thấp đến đáng giận, cô ấy dứt khoát từ bỏ, ỉu xìu tựa vào vai Tống Vãn Chi: "Xong rồi Chi Chi, tớ cảm thấy vòng đầu đã không qua được rồi."
 
"... Sẽ không đâu."
 
Tống Vãn Chi hơi căng vai mỏng của mình.
 
Cô vẫn có chút không quen với loại tiếp xúc tứ chi thân mật thế này, cho dù là Vương Ý Huyên cùng giới dựa vào đi nữa, cảm giác chỗ cổ mẫn cảm bị hơi thở lạ lẫm uy hiếp cũng vẫn khiến cô theo bản năng muốn tách rời khỏi như cũ.
 
"Thật sự hâm mộ cậu quá, dường như cậu làm bất cứ chuyện gì cũng đều chẳng căng thẳng, siêu bình tĩnh, chẳng lẽ đây chính là mùi vị của "học bá" trong truyền thuyết đấy sao?"
 
"Không có." Tống Vãn Chi khẽ nói: "Tớ cũng căng thẳng lắm."
 
Nhất là, vừa nhìn thấy người nào đó.
 
Tất cả lý trí và sự thong dong của cô đều biến thành bối rối không biết phải làm sao.
 
"Ây da, cậu nói xem." Đột nhiên Vương Ý Huyên ngồi thẳng lên, con mắt óng ánh: "Học trưởng Giang Tứ có thể nể mặt cậu là đàn em học cùng trường cấp ba với anh ấy cùng với chúng ta lại là đàn em thân thiết cùng khoá với anh ấy mà có thể khoan dung với chúng ta một chút không!"
 
Tống Vãn Chi nhíu mày: "Cho dù là phó chủ tịch đi chăng nữa cũng không có thể can thiệp vào việc nạp mới của các bộ phận được. Giang Tứ không phải là người không phân công tư." Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
"Ồ..."
 
"Hơn nữa, các cậu cũng đừng hiểu lầm, tớ với anh ấy cũng chỉ miễn cưỡng tính là quen biết thôi." Tống Vãn Chi trầm mặc lại khẽ nói: "Năm cấp ba Giang Tứ không biết tôi, trước đó bạn học ở trường cũ của bọn tớ tổ chức tụ họp nên anh ấy mới biết."
 
"Hả?" Vương Ý Huyên sững sờ, lập tức hiểu rõ, vui cười: "Làm sao có thể, cậu lại muốn gạt tớ có đúng vậy không."
 
"Là thật." Tống Vãn Chi thấp mắt: "Trước khi đến Đại học S, tớ với anh ấy chưa từng nói với nhau câu nào cả."
 
"Hả?"
 
Vương Ý Huyên tỏ vẻ kinh ngạc khiến sự chua chát trong lòng Tống Vãn Chi nặng hơn một chút.
 
Có lẽ cô nói cũng không chuẩn xác. Nghiêm túc mà nói, cô đã từng nói với Giang Tứ một câu, vào học kỳ hai của lớp mười, trong lễ đường của đại lễ An Kiều.
 
Bao năm qua, An Kiều đều có học trưởng ưu tú cấp cao chia sẻ kinh nghiệm, mà Giang Tứ là đại biểu đầu tiên của lớp mười hai hoàn toàn xứng đáng.
 
Ngày đó, anh đứng tại điểm thấp nhất trên đài của lễ đường, dáng vẻ cầm microphone còn tuỳ ý hơn trước, giọng nói được loa phóng thanh phóng đại vụn vặt lười biếng, giữa mày đều lộ vẻ thiếu niên đường hoàng bướng bỉnh.
 
"Hy vọng của trường học? Không ngờ đến đấy." Cô ấy bình tĩnh vượt qua vấn đề: "Đại học S mà, cũng xem là đạt tiêu chuẩn rồi."
 
Trường Đại học S là trường Đại học cao không thể chạm nhất đối với học sinh An Kiều, dân cư trong đó dường như còn đơn giản hơn đi một chuyến đến siêu thị nhỏ ngoài trường nữa.
 
Tất cả học sinh có thể tham gia trong lễ đường cùng nhau nhao nhao vỗ tay, Tống Vãn Chi lại yên lặng nhớ kỹ.
 
Sau đó là có hạng mục nhóm học trưởng ưu tú bọn họ viết tay lời chúc phúc, đám đàn em nam nữ mười thứ hạng đầu không thể chờ đợi được nữa mà tiến lên. Tống Vãn Chi đứng trong đó, ấn lấy trái tim sắp nhảy ra khỏi ngực. Cô nhớ kỹ con đường đi đến trước mặt anh kia vô cùng ngắn ngủi, cũng vô cùng dài dằng dặc.
 
Cuối cùng, cô dừng trước mặt anh cách một cái bàn vải đỏ, cái người ngồi trong ghế sau cái bàn kia lười biếng đỡ trán, cặp mắt đào hoa nhuốm nụ cười tản mạnh, trò chuyện về cuộc hẹn của trận bóng rổ lúc chiều tà với nam sinh ở bên cạnh, cũng chẳng hề chia cho cô một chút sự chú ý nào.
 

Lúc đó với anh mà nói, cô chỉ là một trong những số đàn em nam nữ lạ lẫm của An Kiều, không có gì đặc biệt cả.
 
Trước khi anh đặt bút theo quán tính, quỷ thần xui khiến sao cô lại há hốc mồm: "Em muốn vào Đại học S."
 
"..."
 
Trong mấy giây ngắn ngủi kia, người sau bàn lười biếng buông mắt, lướt con ngươi đen nhánh qua người cô, sau đó không có chút gợn sóng nào trở xuống.
 
Anh cắn nắp bút, nét bút trương dương tùy ý.
 
Chỉ một câu…
 
[Núi cao sông dài, gặp lại ở Đại học S.]
 
"..."
 
Núi cao sông dài, gặp lại ở Đại học S.
 
Chỉ một câu nói kia, Tống Vãn Chi đã nhớ ròng rã ba năm.
 
Mỗi đêm khuya của lớp mười hai đều khiến cô sụp đổ và thút thít, cô dựa vào trang giấy mới được cô dùng màng ni lông mỏng ép lên kia mới chịu đựng được, cô cắn răng lần lượt dán lại bản thân đã bị đánh đến vỡ nát, đi xuống con đường tối như mực vừa cô đơn vừa quạnh quẽ kia.
 
Một đường lảo đảo, một đường lảo đảo.
 
Cũng thật may, cuối cùng cô cũng đi được đến nơi này.
 
"Tống Vãn Chi?"
 
Giọng nói đột ngột kéo Tống Vãn Chi đang đi một mình trên con đường gập ghềnh kia về phòng học sáng ngời.
 
"Oa, Chi Chi, đến cậu rồi! Cố lên! Đừng căng thẳng nhé!" Vương Ý Huyên khom người nắm quyền với cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
"Ừm" cô gái thu lại cảm xúc, nhẹ nhàng gật đầu: "Cậu cũng cố lên."
 
Tống Vãn Chi cùng với các sinh viên cùng phòng chờ phỏng vấn khác, đi theo trợ lý phòng tuyên truyền năm hai vào phòng học phỏng vấn.
 
Trên hành lang yên tĩnh, trong đám người cũng ít ai nói chuyện, trông căng thẳng không nhẹ.
 
Phòng phỏng vấn với phòng chờ ở cùng một lầu, chẳng được hai phút thì bọn họ đã đến nơi. Có một đàn chị cầm danh sách đứng trước cửa phòng phỏng vấn, tựa hồ là đến thẩm tra đối chiếu một lần cuối cùng.
 
Người trợ lý năm hai đưa bọn Tống Vãn Chi đến dặn dò: "Đó là phó trưởng phòng của phòng tuyên truyền chúng ta, đàn chị Đinh Vũ Kiều học năm ba, các em nhớ lễ phép nhé."
 
"..."
 
Tống Vãn Chi đứng cuối hàng tân sinh viên nhìn lại, lập tức khẽ giật mình.
 
Cô quen đàn chị tên Đinh Vũ Kiều này…
 
Ngày đầu tiên đến khai giảng ở Đại học S, dưới tường cao bên ngoài vườn đồ nướng, người kia kéo cánh tay Giang Tứ, kiễng chân lên muốn hôn anh.
 
Lấy lại tinh thần, Tống Vãn Chi đau đầu dời ánh mắt sang chỗ khác.

 
Vòng phỏng vấn đầu tiên còn chưa bắt đầu, cô lại giống như đã bắt đầu sầu lo khả năng cuộc sống tiến vào phòng tuyên truyền sau này.
 
Cho nên cô mới không thích bí mật, mặc kệ là của người khác hay là của mình, nó đều sẽ khiến cho cô khó xử.
 
Đêm đó, Đinh Vũ Kiều không thấy được Tống Vãn Chi, đương nhiên cũng sẽ không nhận ra cô.
 
Một đội năm người được thông báo qua đó, đến Tống Vãn Chi, cô ta lùi bước dừng chinh phạt, dùng ánh mắt kỳ dị ngẩng đầu lên: "Em cũng là sinh viên năm nhất khoa tự động hoá?"
 
Tống Vãn Chi ngoài ý muốn gật đầu.
 
Chữ "cũng" này cùng với một xíu địch ý trong mắt đối phương khiến cho cô có chút không rõ ràng cho lắm.
 
"Lớp các em có một nữ sinh tên Khang Tiệp đúng chứ." Đinh Vũ Kiều đóng danh sách trong tay lại: "Cô ta cũng báo danh hội sinh viên à?"
 
"... Khang Tiệp?"
 
"Đúng vậy, là cái người tóc dài gợn sóng kia đấy." Đinh Vũ Kiều không tự giác được mà bĩu môi: "Tân sinh viên, còn rất xinh đẹp nữa."
 
"..."
 
Câu nói này, cuối cùng cũng khiến cô nhớ đến đoạn ký ức "nghe lén ở góc tường" bị Giang Tứ bắt gặp kia --
 
Lúc ấy, dường như đàn chị này xem Khang Tiệp là "tình địch" mang tính chất uy hiếp, mới nhịn không được mà chạy đến để dò hỏi rồi tỏ tình.
 
Tâm trạng Tống Vãn Chi nhất thời đồng cảm lại đành chịu: "Cậu ấy là bạn cùng phòng với tôi, cậu ấy không hề báo danh hội sinh viên."
 
Vẻ mặt Đinh Vũ Kiều thả lỏng một cách rõ ràng: "Ồ? À, các em chuẩn bị một chút, nhóm bên trên sắp xong rồi đấy."
 
Trên hành lang lập tức căng thẳng.
 
Đinh Vũ Kiều đi ra ngoài mấy bước, đột nhiên nhớ tới gì đó: "Phó chủ tịch Giang đêm nay cũng đang phỏng vấn cùng phòng tuyên truyền, sau khi các em đi vào đừng có ngạc nhiên đó."
 
Năm người đồng thời ngẩn ngơ, Tống Vãn Chi cũng không may mắn thoát khỏi.
 
"Sao học trưởng Giang Tứ lại phỏng vấn ở phòng tuyên truyền chứ?" Nữ sinh đứng trước mặt Tống Vãn Chi kia không ngăn được giọng điệu hưng phấn, hỏi.
 
Mặt Đinh Vũ Kiều lộ vẻ không vui: "Dưới đoàn chủ tịch có chín phòng, ba chủ tịch mỗi người phụ trách ba cái, trong đó gồm phòng học tập, phòng tuyên truyền, phòng quan hệ đối ngoại đều do Giang Tứ quản, vì sao anh ấy không thể ở đó chứ?"
 
Giọng điệu này có chút hung dữ lạnh lùng khiến cho đàn em kia hơi co lại.
 
Đinh Vũ Kiều cũng không có bỏ qua: "Nếu như muốn vào hội sinh viên, vậy cứ coi mình là trợ lý chuẩn đi. Thấy Giang Tứ bọn em phải gọi là chủ tịch, em cảm thấy thích hợp để gọi học trưởng sao?"
 
"Đúng rồi, thật xin lỗi đàn chị, tôi sai rồi." Nữ sinh nghiêm mặt cúi đầu.
 
"Còn có một điểm cuối cùng." Đinh Vũ Kiều lạnh mặt nói: "Nơi này là hội sinh viên, không phải câu lạc bộ yêu đương. Nếu như bọn em ôm bất kỳ ý nghĩ kỳ quái nào đó mà vào đây, tôi khuyên các em nên rời đi sớm. Đừng lãng phí thời gian với nó ở đây nữa, bằng không thì trở về tìm tấm gương soi mình một cái, xem thử trưởng thành có dáng vẻ thế nào!"
 
Nói xong câu nói sau cùng, trên hành lang đều tĩnh mịch.
 

Sau mấy hơi thở, đàn em bị phê bình kia ưỡn cổ, đỏ mắt: "Cô cô kia, nói chuyện cũng khó nghe quá rồi đó!"
 
Đinh Vũ Kiều nhíu mày: "Một sinh viên năm nhất mà thôi, cô cô với ai thế?"
 
"Năm nhất thì sao? Năm ba như cô là có thể công kích người à!" Nữ sinh hoàn toàn nổi cáu, cất cao giọng kèm theo tiếng khóc nức nở.
 
Sắc mặt Đinh Vũ Kiều biến hóa, đè thấp giọng nói: "Cô đừng có ồn ào!"
 
"Là cô ăn nói khó nghe trước! Tôi không tham gia cuộc phỏng vấn này nữa, cô nhất định phải xin lỗi tôi!" Nữ sinh vung tay ném mẫu đơn xuống đất.
 
Sắc mặt Đinh Vũ Kiều cứng ngắc, khó coi, dường như cũng chẳng thể ngờ đối phương lại phản ứng mạnh đến vậy.
 
Mà trợ lý năm hai đưa năm người Tống Vãn Chi đến cũng lúng túng đứng ở bên cạnh, ngại Đinh Vũ Kiều mà không dám bước lên trước khuyên nhủ.
 
Trong bầu không khí cứng đờ tĩnh mịch, cửa phòng phỏng vấn được kéo ra. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
"Lăn tăn cái gì." đối diện với ánh sáng và bóng tối trong ngoài lớp học, người kia nhô ra cái đầu đinh đen và nửa người cao gầy rủ mắt, trong cặp mắt đào hoa đè xuống áp suất thấp lạnh băng: "Tặng phòng học cho các người nhé?"
 
"..."
 
Giang Tứ.
 
Chính là bản thân "kẻ gây tai hoạ".
 
Trên người Giang Tứ không vẻ lười biếng và hoà hoãn như thường ngày mà có tính công kích, mỗi một cái lướt qua của người kia đều mang cảm giác áp bách không thể coi thường, khiến cho người trên hành lang không khỏi tránh đi ánh mắt của anh.
 
Mãi cho đến chỗ Tống Vãn Chi, con ngươi điểm sơn mới dừng lại, cảm xúc bên trong cũng lay chuyển hạ xuống.
 
Nhưng cũng chỉ một hai giây hệt như ảo giác vậy.
 
Giang Tứ nhanh chóng lướt qua cô như thể không quen biết, đi tới, thuận tay kéo cửa phòng học sau lưng: "Năm người các em đừng trì hoãn cuộc phỏng vấn nữa, sang đây với tôi. Trợ lý năm hai lại quay lên đưa xuống đây một nhóm nữa nào."
 
"Vâng chủ tịch." Năm hai kia vội vàng chạy đi.
 
"Em…" Đinh Vũ Kiều mang biểu cảm khó coi, dường như muốn nói gì đó.
 
Giang Tứ không nhìn cô ta, lãnh đạm phủi vai: "Em cũng đến đây."
 
"..."
 
Mặt trăng đi qua cửa sổ.
 
Trong cuối hành lang của tầng lầu này đây, quá trình vừa cãi nhau bày ra trước mặt Giang Tứ.
 
Còn người nọ thì tựa vào trước cửa sổ, mặt mày giống như trăng nấp sau mây, càng nghe tâm trạng càng chây lười khó phân biệt.
 
Đến cuối cùng, anh miễn cưỡng nâng mí mắt: "Nói xong chưa?"
 
"Hả..."
 
Hai người được xếp riêng ở hàng ghế trước quay đầu đáp lại.
 
"Đi." Giang Tứ thẳng người, ôm cái cổ xoa xoa: "Phó trường phòng Đinh, xin lỗi đàn em nào."
 
Đinh Vũ Kiều sững sờ, không thể tin được mà ngẩng đầu: "Dựa vào đâu mà em phải nói xin lỗi!"
 
"Thân là cán bộ của hội sinh viên, làm gương cơ bản nhất cô cũng chẳng làm được. Trước đó tôi đã từng nói rất nhiều lần rồi, đừng tưởng ở trong đoàn chủ tịch hội sinh viên trường học mà bày ra bộ dạng thói quan liêu với quy tắc ngầm kia." Người nọ vừa nâng mắt, lạ lẫm lãnh đạm nhàn nhạt: "Có ý kiến gì cô có thể đi tìm giáo viên đoàn uỷ. Còn bây giờ thì xin lỗi, hoặc là từ chức với đoàn chủ tịch, cô chọn hai trong một đi."
 
"..."
 

Đinh Vũ Kiều khó chịu trừng mắt với Giang Tứ.
 
Sau một hồi, cuối cùng cô ta cũng cắn răng nói xin lỗi đàn em, sau đó giận đỏ mắt đùng đùng quay người rời đi.
 
Giang Tứ không để ý, anh hững hờ lướt một vòng qua người các tân sinh viên, duy chỉ không thấy Tống Vãn Chi đứng ở trong bóng tối cuối góc tường: "Muốn tiếp tục phỏng vấn thì đi theo, còn không thì bây giờ có thể ra ngoài."
 
Đàn em đứng trước mặt anh kia đỏ mặt: "Cảm ơn học trưởng đã nói giúp em."
 
Giang Tứ có hơi dừng lại, trả lời: "Nói giúp cô?"
 
"Đúng vậy, lúc nãy anh bảo đàn chị Đinh đấy…"
 
"Cô hiểu lầm rồi." Giang Tứ lên tiếng cắt ngang: "Không phải tôi bảo vệ cô, là kỷ luật và chữ tín của hội sinh viên."
 
Đàn em vẫn đỏ mặt: "Vậy học trưởng này, trong kỷ luật trường học, hẳn là không có không cho theo đuổi chủ tịch chứ?"
 
"?"
 
Bọn Tống Vãn Chi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đàn em kia.
 
Bản thân Giang Tứ thì lại như thói quen, thấy không sợ hãi, chỉ khẽ xì một tiếng: "Công và tư rõ ràng, cô thích theo đuổi thế nào thì cứ theo đuổi thế đấy."
 
"..."
 
Giang Tứ nói xong cũng muốn nghiêng người rời đi, chỉ là không biết tại sao dư quang lại bị hấp dẫn đến bóng dáng có mùi hơn trà đắng hòa với sơn chi kia. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Chẳng biết cô gái buông mắt quay mặt, không nhìn anh nữa từ bao giờ.
 
Không gian nhỏ hẹp lờ mờ ức chế thị giác với thính giác, nhưng thật sự giống như phóng đại khứu giác vô hạn…
 
Từ khi đi vào lầu hẻo lánh này, Giang Tứ luôn cảm thấy cứ bị hương trà đắng rất nhạt như có như không chỗ nào cũng có kia quấy nhiễu giày vò mỗi một giây thần kinh.
 
Không biết bao thuốc lá trong túi đã được đè lại lần thứ mấy nữa, Giang Tứ đưa mắt ngoái nhìn lại, rơi lên người của đàn em đang hưng phấn kia: "À, quên nói."
 
"Hả? Học trưởng muốn nói cái gì ạ?"
 
"Tôi cũng công tư rất rõ ràng. Nói thẳng ra, tôi còn nói chuyện khó nghe hơn Đinh Vũ Kiều nữa."
 
"..."
 
Trong một giây, nụ cười của đàn em cứng lại.
 
Giang Tứ lơ đễnh đút tay vào túi quần, hất cằm ra ngoài thang: "Không xếp hàng thì quay về đi."
 
"..."
 
Trải qua kích thích biến đổi bất ngờ trước phỏng vấn này, hiển nhiên mấy tân sinh viên không còn dám nói thêm gì nữa.
 
Từng người từng người một, bọn họ lần lượt đi qua trước mặt Giang Tứ.
 
Mãi đến một bóng dáng nhỏ bé cuối cùng, bị Giang Tứ im ắng nghiêng người chặn lại.
 
Giằng co trong bóng tôi, bốn người đi thẳng về phía trước chẳng hề phát hiện ra điều gì cả.
 
Đợi bốn bóng lưng kia đi đến chỗ ngoặt của thang lầu, Giang Tứ lười biếng nhíu mày hứng thú, mượn ánh trăng lộ ra bên cửa sổ nghiêng người về phía cô, giọng nói của anh mệt mỏi khàn khàn:
 
"Sao ở đâu cũng có em thế."

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.