Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 17




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Do vách núi dựng đứng che đậy cho nên ở đây tương đối tốt, đến tận khi giờ địa phương điểm 9 giờ mới cảm giác trời đang sáng dần.

Trong sơn cốc rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh tốp người đến đổi ca, tiếng giày giẫm nát cỏ dưới chân rất nhẹ.

Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn đã tỉnh hẳn. Cả hai người họ suốt cả đêm qua vừa cảnh giác vừa ngủ. Nhưng ban đêm cảnh giác người ngoài cao độ nên không để ý gì nhiều, còn lúc này sự cảnh giác cũng giảm phần nào do trời đã sáng, nên mới cảm nhận được việc da thịt thân cận nhau.

Trong nháy mắt, trong lòng hai người đều dâng lên cảm xúc kì lạ, dường như có chút xấu hổ cùng bối rối. Bọn họ nhanh chóng tỉnh táo lại, mỉm cười nhẹ giọng cười đùa.

Lăng Tử Hàn đưa lưng về phía cửa sổ, thấp giọng nói: “Không biết là hai tên điên kia có bỏ cuộc chưa?”

Vệ Thiên Vũ đem đầu chôn vào ngay gáy của cậu, nhẹ nhàng nói: “Chỉ sợ là không. Tôi thấy không chỉ Shafula mà cả Irene đều có hứng thú cao độ đối với cậu, lơ là một chút coi chừng họ đem cậu ra chơi, có thể 3P gì gì đó.”

Lăng Tử Hàn cũng biết rõ. Những người này xem mạng người như chuyện vặt, đối với cái gọi là luân lý đạo đức sẽ càng không để vào mắt. Cậu âm thầm thở dài: “Rốt cuộc thế nào bọn họ mới chịu buông tay? Thật sự là không bức chúng ta đến mức đó chứ?”

Vệ Thiên Vũ cười đầy giễu cợt: “Tôi không ngại biểu diễn cho bọn họ xem đâu.” Nói xong, anh bỗng nhiên ra sức, trở mình nằm lên trên người Lăng Tử Hàn.

Thân thể của Vệ Thiên Vũ so với Lôi Hồng Phi tuyệt nhiên khác nhau, nếu Lôi Hồng Phi là cao to sung mãnh thì Vệ Thiên Vũ lại thon dài mềm mại, bị một thân thể mềm dẻo nhẵn nhụi như vậy dính trên người, đàn ông bình thường chắc chắn sẽ phát hỏa.

Lăng Tử Hàn thấy buồn cười vỗ vỗ người anh, nói nhỏ: “Đừng nháo nữa, muốn xem tôi khi mất mặt ra sao lắm à?”

Vệ Thiên Vũ cũng cười, đang muốn xoay người nằm xuống lại, bỗng nhiên ngẩn ra.

Lăng Tử Hàn cùng anh đồng thời nghe được tiếng bước chân từ xa hướng tới chỗ bọn họ.

Vệ Thiên Vũ liền ôm lấy Lăng Tử Hàn, lập tức hôn môi.

Lăng Tử Hàn không do dự, phối hợp với anh, cùng anh thân mật hôn nhau.

Từ trước tới nay bọn họ vẫn thường hợp tác với nhau, “Linh Quỷ Song Sát” trên giang hồ thành danh hơn 3 năm, hành tung tuy rằng quỷ thần khó lường, nhưng thỉnh thoảng trước công chúng những lúc hành động cũng sẽ thể hiện thái độ thân mật. Với loại thân phận này của bọn họ, hơn phân nửa hành tẩu trong giới xã hội đen, có đôi khi để tránh phiền phức, sẽ giả thành tình nhân, nhưng chỉ là dùng ngôn từ cử chỉ ám muội biểu hiện ra mà thôi, chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy.

Vệ Thiên Vũ hôn đôi môi mỏng mềm mại của cậu, ôm chặt thân thể thon gầy của cậu, hai tay chạm vào da thịt ôn nhuận, bỗng nhiên một nhiệt huyết xông lên đỉnh đầu.

Anh thích Lăng Tử Hàn, tình cảm này đã bắt đầu hình thành từ ba năm trước.

Vào lúc đó, kì huấn luyện của tiểu tổ liệp nhân trên cơ bản đã kết thúc, bọn họ được phái đi tiến hành “Thực tập tốt nghiệp”, đầu tiên là tám người cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, trong lúc đó phối hợp cùng nhau qua cuộc khảo nghiệm. Lăng Tử Hàn bất quá mới mười sáu tuổi, nhưng biểu hiện vô cùng thành thục, bình tĩnh, trong lúc nguy cấp phán đoán chuẩn xác, quyết định chắc chắn, so với bọn họ đều ưu tú hơn hẳn, trở thành liệp nhân đệ nhất đậu không chút hổ thẹn, cho nên bọn họ thường gọi cậu là “Lão đại”.

Sau đó, chính là phân tổ hợp tác, căn cứ biểu hiện bình thường cùng sự phân tích tổng hợp lại của máy tính, Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn là một tổ rất thích hợp, bởi vậy hai người bọn họ là hai người hợp tác với nhau trước tiên. Nhiệm vụ đó bọn họ hoàn thành rất xuất sắc, cái tên “Linh Quỷ Song Sát” cũng bắt đầu từ đó xuất hiện trên giang hồ, nhanh chóng lan truyền trong giới xã hội đen.

Sau đó, Vệ Thiên Vũ cũng có cùng với người khác hợp tác qua, phần lớn là do Lăng Tử Hàn thường đơn độc chấp hành nhiệm vụ, dù nguy hiểm cỡ nào, khi trở về cậu đều tỏ ra là chẳng có gì đáng ngại, khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ cùng kính phục.

Hiện tại, liệp nhân trong tổ ai cũng đã trưởng thành hơn, nhưng dù thế nào Lăng Tử Hàn vẫn là tấm gương mà tất cả bọn họ kính phục nhất. Dựa theo tuổi, cậu là nhỏ nhất, kỳ thực vẫn là một thiếu niên, nhưng so về trí tuệ cùng nghị lực, đặc biệt là sức phán đoán trong nháy mắt, cậu vượt hẳn hơn toàn bộ bọn họ, được những người lãnh đạo cấp cao trong Bộ Quốc An cùng uỷ ban Quốc Gia An Toàn biết được về tiểu tổ bọn họ phong cho danh hiệu “Nhân viên hành động bí mật xuất sắc nhất Trung Quốc”, đến ngay cả bọn họ khi nghe nói vậy cũng cảm thấy kiêu ngạo, nhưng Lăng Tử Hàn trước nhau vẫn hờ hững như vậy, tựa như hoàn toàn không biết đến việc này.

Cậu là tổ trưởng tiểu tổ liệp nhân, rất quan tâm cùng bảo vệ tổ viên của chính mình. Nói vậy không hề sai, mỗi khi tập thể xuất động, ngoại trừ thỉnh thoảng Mai Lâm cùng cậu phối hợp, đa phần đều là Vệ Thiên Vũ cùng cậu hợp tác. Lúc bọn họ cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, Lăng Tử Hàn luôn luôn vô ý mà bảo vệ anh, không để ý đến an toàn của chính mình, xông pha ra nguy hiểm, dù thế nào cũng bảo vệ anh trước tiên. Giữa mưa bom lửa đạn, tình cảm của anh đối với Lăng Tử Hàn cũng càng ngày càng sâu đậm, nhưng anh lại không dám thừa nhận, lại càng không dám biểu lộ.

Thời gian bọn họ ra ngoài cũng không dài, lại luôn kề cận cái chết, nhiệm vụ đặc thù mà bọn họ làm cũng không khác gì đặc công, không chỗ nào là không đầy rẫy nguy hiểm. Bọn họ rất khó tìm được người yêu hay bạn đời, bởi vì bọn họ có thể bỗng một lúc nào đó biến mất, hơn nữa chưa bao giờ có cơ hội giải thích nguyên nhân, người thường đối với chuyện này khó mà tiếp thu được, bởi vậy phạm vi lựa chọn đối tượng phù hợp rất hẹp. Hiện tại, tình cảm của La Hãn cùng Tác Lãng Trác Mã đã trong sáng hóa, Du Dặc cùng La Y trên cơ bản cũng đã khẳng định quan hệ, bình thường bọn họ cũng hay phối hợp công tác, kết quả vậy là đương nhiên, ngoài ra, Mai Lâm dường như cũng đã có bạn gái, chỉ có Triệu Thiên cùng hai người bọn họ là còn độc thân, chưa có nghe qua đến chuyện người yêu.

Lăng Tử Hàn hiện tại mới 19 tuổi, cho dù chưa có đối tượng, cũng là rất bình thường, nhưng Vệ Thiên Vũ đã 27 tuổi, thế mà vẫn không có động tĩnh. Bằng hữu cùng thành viên trong tiểu tổ liệp nhân đều cho rằng trời sinh tính anh khá bảo thủ, trong phương diện chọn bạn trăm năm tương đối cẩn thận, hơn nữa lại có phân nửa huyết thống Arab, nói không chừng còn có cái gì cấm kỵ mà người ngoài không biết, bởi vậy thường không không đề cập tới việc này. Chỉ có chính anh biết, người mà anh khát vọng chỉ có một, chính là Lăng Tử Hàn.

Thế nhưng, người thiếu niên này không chỉ là tổ trưởng của bọn họ, còn là đứa con độc nhất của cấp trên bọn họ, thân phận thực sự quá đặc biệt, anh hoàn toàn không có dũng khí theo đuổi.

Người trong tiểu tổ liệp nhân bình thường ít khi nào liên lạc với nhau, mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, chỉ có thời gian công tác mới có thể gom lại cùng nhau, bởi vậy bình thường anh cũng không có gọi điện thoại cho Lăng Tử Hàn. Anh không biết nên nói cái gì, hơn nữa cũng không thể nào tham gia vào cuộc sống hằng ngày của Lăng Tử Hàn.

Thân phận công khai của anh là cố vấn an toàn mạng, cho nên có thể tự do bình thường “Đi công tác”. Mà thân phận công khai của Lăng Tử Hàn cũng là một cậu ấm chơi bời lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp, để cha nuôi, những nơi thường lui tới cũng là chỗ mấy người thân của cha cậu. Trong mắt người bình thường, cậu chính là “Thái tử”. Còn cha mẹ của anh là nhà khoa học, không hề liên quan gì đến cuộc sống của cậu.

Anh thích Lăng Tử Hàn không biết chính xác là từ khi nào. Tính cách Lăng Tử Hàn vẫn luôn ôn hòa đạm bạc, bình thường đối với bất kì ai cũng đều rất khách khí, đối với chiến hữu trong tiểu tổ liệp nhân là bình đẳng đối xử, vừa quan tâm vừa thân thiết. Vệ Thiên Vũ thậm chí còn không biết được tính hướng của cậu, hoàn toàn không biết cậu thích nam hay thích nữ, cũng không dám hỏi.

Đã ba năm, Vệ Thiên Vũ nhìn cậu dần dần lớn lên, khát vọng trong nội tâm dường như xé nát anh, thường thường khiến anh đau đến muốn chết đi. Anh không không dám đụng vào cậu, không dám hướng cậu biểu lộ, thế nhưng, tình cảm sâu kín trong lòng giờ đây như một bãi cỏ dại cứ lan ra tràn đầy trong lòng anh.

Hôm nay, rốt cục anh có thể ôm cậu, hôn cậu, tuy rằng là do công tác, nhưng anh vẫn trút hết tình cảm trong đó, tựa như một cơn hồng thủy cuốn trôi tất cả.

Trong nụ hôn của anh, Lăng Tử Hàn cảm nhận được tình cảm cuộn trào mãnh liệt, không khỏi kinh ngạc. Chỉ là diễn kịch, không cần thật đến mức đó chứ? Thân thể của Vệ Thiên Vũ so với cậu dẻo dai hơn, do sự huấn luyện cao cường trường kỳ, cho nên vừa cứng cỏi vừa cân xứng, ôm vào trong ngực xúc cảm rất tốt, thế nhưng cậu không rảnh mà quan tâm đến cái loại xúc cảm này, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào bước chân của những người bên ngoài đang càng lúc càng gần.

Nhanh chóng, cánh cửa gỗ không có khóa bị mở ra.

Hai người vội vã rời nhau, bàn tay Vệ Thiên Vũ đưa vào dưới gối.

Irene cười vang nói: “Xin lỗi, tôi cứ nghĩ hai người đã ra ngoài.”

Vệ Thiên Vũ vẫn đang nằm trên người Lăng Tử Hàn, quay sang nhìn về phía Irene, bộ dạng tựa như vừa bất mãn vừa phiền não, không khống chế được nói: “Phu nhân, phá hư chuyện tốt của người khác thật không có đạo đức đâu.” Đây là lần đầu tiên sau khi anh đến Kim Tân Nguyệt mất đi lễ phép, có thể thấy được là mất hứng thật sự.

Vẻ mặt Lăng Tử Hàn cũng là sự không hài lòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

Irene cười mỉm mà nói: “Xin lỗi xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ gõ cửa.”

Vệ Thiên Vũ nhìn cô không có ý định rời đi, chỉ phải bất đắc dĩ xoay người đi, hỏi: “Phu nhân, xin hỏi có việc gì?”

Irene nhún vai: “Quần áo của các cậu đều bị hư, tôi đến đây mang đến cái khác.” Nói xong, cô bước vào trong phòng, đem hai bộ quần áo màu tùng lâm xếp gọn gàng đặt ở một bên trên giường.

Vệ Thiên Vũ lập tức nói rằng: “Cảm ơn phu nhân.”

“Không cần khách khí.” Irene cười nói. “Còn nữa, mời các anh ra ăn sáng. Với lại định hỏi các anh có muốn lên núi tham quan hay không, ở đây phong cảnh rất đẹp.” Cô nói đến vấn đề này cứ như một người đang đi du lịch dạo mát, một chút cũng không giống là người đang lẩn trốn.

Vệ Thiên Vũ thở dài: “Được rồi, chúng tôi lập tức ra ngay.”

Irene nhìn tình cảnh hương diễm trước mắt, không khỏi tươi cười rạng rỡ: “Tôi ở phòng ăn chờ hai người, hi vọng hai người không để tôi đợi lâu.”

Chờ cô xoay người rời đi, hai người nhảy dựng lên, nhanh chóng mặc quần áo, cảm giác kỳ dị vừa nãy trong lòng liền biến mất.

Irene hiển nhiên đối với thân thể của hai người phỏng đoán rất chính xác, quần áo đều vừa người. Hai người mặc ở trên người, khí chất nhất thời biến đổi, nhìn chẳng khác gì một phần tử khủng bố.

Đi vào phòng ăn, Guzman, Shafula cùng Irene đều đã ở đó. Vừa nhìn trang phục của hai người bọn họ, Guzman nở nụ cười: “Rất hợp, vừa nhìn cứ như người một nhà vậy.”

Irene cười đến hài lòng: “Nhanh như vậy sao? Vậy ngồi xuống, ăn chút gì đó đi đã.”

Guzman cùng Shafula hiển nhiên đều biết hàm ý trong câu này của cô, không khỏi đều lộ ra nét mặt đầy ý vị thâm trường.

Vệ Thiên Vũ dường như có chút bối rối, lập tức ngồi xuống bàn.

Nét mặt Lăng Tử Hàn tự nhiên, lãnh đạm ngồi bên cạnh anh.

Quản gia nhanh chóng bưng trứng chiên cùng chân giò hun khói, bánh mì, nước trái cây cùng nước lọc lên. Hai người khách khí nói: “Cảm ơn.”

Guzman vừa ăn vừa nói: “Chúng tôi thu được tin tức, tiểu tổ Alpha đã phá huỷ hai doanh địa bí mật khác của chúng tôi. Ruộng cây thuốc phiện bị thiêu hủy 1/3, quân đội liên tục tiến hành thảm trừ, hàng hóa trong năm nay tôi sợ rằng không đủ. Hiện tại chỉ có thể tận lực bảo tồn thực lực của chính mình, chờ bọn họ rút quân, tất cả đều qua, lúc đó chúng tôi sẽ khôi phục lại.”

Shafula gật đầu.

Guzman nhìn về phía Vệ Thiên Vũ, cười nói: “Sợ là các cậu giờ có muốn đi cũng không được rồi, bên ngoài khắp nơi đều là quân chính phủ, đội đột kích Thiểm Điện cùng tiểu tổ Alpha cũng đang tìm kiếm chúng tôi. Nếu các cậu muốn rời khỏi đây, chỉ sợ chưa đi được xa đã gặp bọn họ. Cho nên, trong thời gian này ở cùng chúng tôi thì tốt hơn, tránh để xảy ra chuyện gì, tôi cũng không khó nói lại với A Tự cùng Malabanan.”

Vệ Thiên Vũ lập tức nói: “Không thành vấn đề, kỳ thực việc này rất kích thích, con cùng Tiểu Thu rất thích.”

Guzman nghe vậy nở nụ cười: “Tính cách của các cậu rất giống lính đánh thuê, có rất nhiều người trẻ tuổi không chịu ở đất nước Âu Châu xinh đẹp yên lành. Dù đã qua quân dịch ở quốc gia họ, nhưng không đánh giặc, cảm giác không đã ghiền, bỏ chạy đến Biển Đen cùng vùng Trung Đông làm lính đánh thuê, được người ta thuê chiến đấu, theo đuổi cuộc sống đầy kích thích.”

Vệ Thiên Vũ buồn cười: “Đúng vậy, chúng con cũng giống như vậy. Nguy hiểm cùng kích thích có mối quan hệ khá trực tiếp, mới có thể khiến người khác hưng phấn.”

Lăng Tử Hàn chậm rãi ăn, không hề mở miệng.

Nhìn qua, Guzman là chuyên gia chiến đấu trận du kích, hơn nữa đều chuẩn bị đầy đủ, khắp nơi đều có sào huyệt bí mật, trách không được 30 năm mặc dù nhiều lần tấn công Kim Tân Nguyệt, đều không bắt được ông ta.

Bất quá, ven đường bọn họ có lưu lại tín hiệu phóng ra khí có thể thu dẫn được tín hiệu của các thành viên trong tiểu tổ liệp nhân, đợi được khi bọn họ chứng thực Guzman chính là ở đây, tình báo sẽ đi qua chuyển tiếp tương quan mà thông báo cho đội đột kích Thiểm Điện. Dựa theo tác chiến đặc chủng cùng chiến thuật mà suy đoán, nếu muốn tấn công nơi này chắc là vào đêm nay hoặc ngày mai. Trong lúc này, bọn họ nhất định phải kề cận Shafula, hy vọng trong lúc chiến đấu có thể thừa dịp bắt sống gã.

Bữa sáng nhanh chóng kết thúc, Guzman nói với Vệ Thiên Vũ: “Hôm nay cũng không có việc gì, các cậu cũng nghĩ ngơi tốt rồi phải không. Vậy có thể đi vài nơi tham quan thử, trên núi rất đẹp. Cũng có thể săn thú, nhưng đừng dùng súng.”

Vệ Thiên Vũ vội vã cười nói: “Dạ.”

Guzman liền cùng Shafula đi ra.

Irene cười đứng dậy, nói với bọn họ: “Thế nào? Muốn đi đâu? Tôi đưa các cậu đi.”

Vệ Thiên Vũ nhìn Lăng Tử Hàn, hướng Irene lễ phép cười: “Tôi cùng Tiểu Thu tùy tiện đi vài nơi thôi, không cần phu nhân đại giá cực nhọc.”

Irene mỉm cười: “Tôi không có ý định làm kỳ đà của hai người, chỉ là nếu như để hai người các cậu lên núi một mình, chắc chắn sẽ lạc đó.”

Vệ Thiên Vũ dường như bừng tỉnh đại ngộ, vì vậy gật đầu: “Vậy được rồi, chúng tôi đi cùng phu nhân.”

Irene cười đến hài lòng, đưa bọn họ ra ngoài.

Người bình thường từ hai bên sơn cốc nhìn qua quả thật không có đường để đi, vách núi hầu như đứng thẳng, nếu như không có công cụ, dù là chuyên gia leo núi cũng không thể đi lên, thành viên của tiểu tổ liệp nhân đều có thể leo tay không, bất quá lúc này tất nhiên sẽ không lộ ra. Hai người theo Irene nhàn nhã đi ra tới cửa cốc, sau đó đi theo vào một con đường mòn vô cùng bí mật.

Phong cảnh quả nhiên vô cùng xinh đẹp. Ánh sáng rọi qua từ tán lá, tựa như làn sương trắng mờ ảo trong rừng, chậm rãi bay lơ lửng, khắp nơi đều là cỏ xanh cùng hoa dại, thỉnh thoảng có vài thân động của mấy loài động vật nhỏ xoẹt qua, hoàn toàn là một cảnh vật an bình.

Irene hỏi bọn họ: “Muốn săn thú không?”

“Không được.” Vệ Thiên Vũ lắc đầu. “Chúng tôi đối với giết động vật không có hứng thú.”

Irene nhìn về phía Lăng Tử Hàn không nói một lời: “Chỉ thích giết người?”

Lăng Tử Hàn hiển nhiên rất thích hoàn cảnh như vậy, nét mặt rất ôn hòa. Vừa câu hỏi giết chết không khí hiền hòa của Irene, cậu liếc mắt nhìn cô, một lát sau mới gật đầu.

Irene bỗng nhiên nhớ tới đam mê leo núi của cậu, thích sự an tĩnh của núi cao, liền hiểu được tâm tình hiện giờ của cậu, vì vậy không hề nói nhiều, cùng cậu chậm rãi leo lên núi.

Ba người đều thả lỏng, phảng phất như tản bộ vùng ngoại ô.

Ở đây khắp nơi đều có trạm canh gác di động giám sát, nên thuộc vùng an toàn. Bọn họ hít thở khí trời tươi mát, nhìn cây cỏ xanh um, nghe tiếng chim lảnh lót, cảm giác rất thoải mái.

Irene đi bên cạnh Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn. Hai người kia nhìn qua đều là tướng mạo anh tuấn, khí chất nhã nhặn, tuy rằng tính cách người nóng người lạnh, hoàn toàn khác nhau, nhưng đối với cô vô cùng tôn trọng, nhất cử nhất động rất có lễ phép, khiến cô càng lúc càng vui, trong lúc nhất thời mất đi cảnh giác.

Ba người càng đi càng lên cao, cánh rừng cũng càng ngày càng dày đặc, ngoại trừ loáng thoáng tiếng nước chảy róc rách đằng xa, bốn phía một mảnh vắng vẻ.

Irene không chú ý, nhưng Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ lập tức yên lặng lắng nghe.

Ngay sau đó, tiếng chim hót lảnh lót từ nãy giờ lập tức dừng hẳn lại, chỉ có duy nhất một nguyên nhân.

Trong rừng có người.

HẾT CHAP 17

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.