Ngậm Một Miếng Dâu Nhỏ

Chương 18: 18: Phân Chia Phòng Ngủ





Hạ An nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng bụp, như thể ai đó đã làm rơi máy nhưng không sao, quan trọng là giảm giá 20%.
Du lịch, điều quan trọng nhất là độc lập về kinh tế.
Qua tấm kính phản chiếu của tủ rượu, cô nhìn thấy ánh mắt hiện rõ sự do dự và kinh ngạc của Dư Thần, cánh tay của người đàn ông dường như đang động đậy, cô đoán anh muốn thoát ra nên càng ra sức nắm chặt hơn, dán chặt vào trước người.
Nếu chần chừ, sẽ thua cuộc.
Cuối cùng, dựa vào miệng lưỡi biết ăn nói của mình, Hạ An đã thuê được địa điểm hoàn hảo cho Live House trong lòng cô.
Vừa đi ra ngoài, cô liền vội vàng buông tay ra, buông cánh tay ban nãy vẫn còn ôm chặt trong lòng không muốn buông ra.
Ban nãy nóng máu, suýt chút nữa quên mất rằng người đại diện có thể xem lại phần kiểm duyệt.
Cô ra hiệu và hỏi đạo diễn: "Có thể cắt được không?"
"Cô đoán xem."
Hạ An thở dài, Hà Lâm cũng đuổi theo cô, vẻ mặt cậu ấy đã ấm ức rồi: "Chị Tiểu An, chị đã vất vả rồi, vì tiết kiệm kinh phí cho mọi người mà còn phải diễn cái vai này nữa."
Hạ An gật đầu thuận theo, thầm nói rằng cũng không phải đóng vai gì, chúng tôi thực sự, thực sự là vợ chồng.
Không thể ngờ đúng không.
Khi mọi người trở lại gian hàng thịt nướng, Hạ An vốn dĩ nghĩ rằng nó sẽ khá náo nhiệt nhưng không ngờ là không có ai đến.
Sau mười lăm phút, các quầy hàng khác lần lượt bắt đầu đỏ lửa nhưng bên họ vẫn chưa mở cửa.
Hà Lâm có chút lo lắng: "Chuyện gì đây, làm sao không có người tới?"
"Chắc là chúng ta mới mở nên không dám thử."
"Vậy phải làm sao đây, chúng ta đi kêu gọi đi?"

Hạ An suy nghĩ một lúc, thấy rằng xiên đầu tiên của Hiểu Dương cũng đã sắp xong rồi, cô đột nhiên nghĩ ra một cách.
"Hà Lâm, cậu cầm xiên thịt nướng ăn thử trước đi."
"Còn có chuyện tốt như vậy sao?"
"Ừm, ngồi vào bàn trước mặt chúng ta là được, lấy một ly nước và mấy xiên thịt, muốn ăn gì thì lấy cái đó."
Hà Lâm tiêu hao rất nhiều calo, cho nên cậu ấy đã có chút đói bụng, nghe vậy vội vàng cầm lấy thịt nướng và cánh gà, ở nơi cách đó không xa bắt đầu ăn.
Kỹ năng nấu nướng của Hiểu Dương rất tốt, cộng với việc Hà Lâm rất thích ăn, mùi vì của xiên thịt rất ngon, dần dần bắt đầu có người để mắt đến.
Hai phút sau, đơn đặt hàng đầu tiên đến
Chỉ đích danh muốn cái phần mà Hà Lâm đang ăn.
Tiêu Nhu hơi ngạc nhiên: "Cách này được đấy, không quảng cáo quá mức lại có thể tăng cường ham muốn mua hàng một cách vô hình.

Đầu óc tốt đúng là được việc mà, ban nãy em chỉ nghĩ về việc mua cái loa hoặc phát tờ rơi thôi đó."
Có đơn đặt hàng đầu tiên, mọi thứ sau đó thuận lợi diễn ra, sau khi đợt khách hàng đầu tiên nhận xiên và bắt đầu ăn, những người qua đường khác thấy cũng ổn và lần lượt đến đặt hàng, mặt tiền của cửa hàng cuối cùng cũng đã náo nhiệt.
Vào thời điểm bận rộn nhất, Hạ An thậm chí còn không có thời gian để uống nước, chỉ mãi lo việc việc thanh toán hóa đơn và giới thiệu món ăn, thậm chí thỉnh thoảng còn giúp đỡ mọi người.
Dư Thần đứng ở phía ngoài nhất, khuôn mặt anh vẫn rất có tác dụng như mọi khi, thu hút ong bướm, thỉnh thoảng sẽ có vài ba cô gái trẻ kéo đến chỉ mua đồ uống của anh.
Cuối cùng, sau khi được nghỉ một chút, Hạ An kéo một chiếc ghế dài và ngồi xuống, rót một ly nước, thuận tiện giám sát anh pha chế đồ uống.
Dường như bất kể anh làm việc gì cũng có vẻ bất cần, xúc đá, điều chế, lắc lư, một loạt động tác đều uyển chuyển, thông suốt.

Mí mắt rũ xuống, cổ tay áo xắn lên lộ ra những đường gân xanh rõ ràng trên cánh tay, khi mặc quần áo trông rất gầy, là một cái giá áo sống nhưng khi cởi quần áo ra, chỗ nào cũng có cơ bắp.

Cái nắp đậy lên bạc hà và chanh, người đàn ông rút ra một chiếc ống hút, anh ở trước mặt cô đậy lại.
Hạ An tặc lưỡi: "Đừng có tỏ vẻ đẹp trai."
Dư Thần nhẹ giọng nói: "Tôi đâu có tỏ vẻ đẹp trai."
Tiêu Nhu từ phía sau ghé người sát lại, cười nói: "Anh ấy vốn dĩ đã rất đẹp trai rồi."
Cuối cùng, vào lúc chín giờ tối hôm đó, họ kết thúc công việc sớm.
Lý do là tất cả các nguyên liệu đã được bán hết.

Giữa chừng thậm chí còn đến siêu thị để bổ sung hàng hai lần nhưng công việc kinh doanh quá tốt, còn không dừng nữa thì mọi người sẽ kiệt sức chết mất.
Hạ An chưa bao giờ tưởng tượng rằng món thịt nướng mà cô tùy tiện đề xuất lúc đó trong một đêm lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Khi họ quay lại để tính toán lại tiền, cả người Tiêu Nhu gần như chết lặng: "Có nhiều như vậy sao? Nếu chúng ta tiêu ít thôi thì đã đủ cả quãng đường du lịch của chúng ta rồi, phải không?"
Hạ An cười nói: "Không đến mức đó."
"Đồ uống của thầy Dư bán đắt đến như vậy à? Mặc dù định giá của chúng ta không cao, sử dụng nguyên liệu đều tốt nhưng tỷ suất lợi nhuận của đồ uống khá cao, vậy mà lại có thể bán chạy như vậy?"
"Tôi thấy tay của anh ấy đã sắp trật khớp luôn rồi."
Trong phòng khách truyền đến một trận tiếng cười, Hiểu Dương và thầy Ngư cũng cười theo.
Dư Thần nhướn mắt: "Chỉ mới một tối thôi mà, sức lực của tôi không có tệ như vậy."
Nạn nhân Hạ An mang theo hận thù đang định gật đầu thì chợt nhận ra có camera nên chỉ biết kìm lòng và âm thầm đồng ý trong lòng.
Một người nặng 45kg như cô mà Dư Thần còn có thể nhấc lên được bằng một tay.

Một đêm đối với anh mà nói thực sự không phải là quá mức.
.....
Sau một ngày bận rộn, đêm đó Hạ An ngủ rất ngon, khi cô tỉnh dậy, cơ thể cô đã thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi ăn sáng, mọi người bắt đầu thu xếp hành lý và chuẩn bị buổi chiều đi ra biển câu cá.
Sau khi Hạ An hoàn thành công việc và trở lại phòng khách, Dư Thần đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách.
Anh đã đọc xong quyển sách lần trước, cuốn này là Walden Pond.
Tuyển tập các bài văn mà cô đã đọc khi còn học đại học.
Cô không biết Dư Thần có thực sự đọc sách trong chuyến đi hay không hay anh chỉ đơn thuần là đang giả vờ, ra vẻ vậy thôi.

Vì vậy cô không khỏi quay đầu nhìn lại thêm vài lần rồi mới đi vào phòng và lấy túi trang điểm của mình ra.
Chuyên gia trang điểm của tổ chương trình có lúc đi làm, có lúc đi ngủ, phần lớn đều do cô tự trang điểm, sáng nay cô rảnh, định trang điểm tỉ mỉ hơn một chút.
Ánh nắng trong phòng khách vừa phải, rất dễ đánh giá hiệu quả trang điểm.
Tuần này tình cờ đến lượt Dư Thần phát sóng trực tiếp.
Cô vừa mới thoa kem chống nắng xong, đang đợi thấm vào da thì phát hiện Dư Thần đang điều chỉnh độ cao của giá đỡ, đặt điện thoại lên đó và bắt đầu tính thời gian.
Dù sao tổ đạo diễn chỉ nói phát sóng trực tiếp chứ không nói trực tiếp cái gì, anh chỉ phụ trách hai việc.
Bật máy ảnh lên.
Có mặt trong màn hình.
Hạ An đoán như vậy nhưng cô không biết rằng chỉ cần lộ mặt ra, đạn mạc đã lập tức bùng nổ.
[Chồng yêu của em!]
[Cảm ơn Du lịch đêm tối tôi nghĩ rằng cả đời này mình cũng sẽ không bao giờ được thấy Dư Thần phát sóng trực tiếp nữa chứ.]
[Trời ơi, sao có người mặc sơ mi xanh đậm oversize lại đẹp trai thế!]

[Tại sao chỉ cài có hai cúc áo, đều là anh em có gì không thể nhìn cơ chứ !]
[Mặc dù anh ấy không nói chuyện...nhưng tôi đã vô cùng mãn nguyện rồi...!Trong làng giải trí đã lâu chỉ có trai xấu, tôi thực sự cần tiếp tế những anh chàng đẹp trai, ai có thể hiểu được.]
[Được lắm đấy, cúi đầu lật sách cũng đủ đẹp trai rồi, anh ấy mà còn mở miệng nói chuyện nữa thì không phải tôi sẽ say nắng ngất đi sao?]
[Ha ha ha ha ha, đúng là giọng của anh ấy rất thô ráp.]
Bởi vì im lặng, nên đạn mạc có thể quan sát kỹ càng từ tóc đến đầu ngón tay của anh, rồi từ từ lan rộng ra, rất nhanh, dưới kính hiển vi mọi người còn phát hiện ra một thứ khác.
[Đợi đã, người lộ ra ở khoảng trống ở góc trên bên phải...là Hạ An?]
[Có vẻ là vậy, Tiểu An dường như đang trang điểm!]
[Tôi đoán chắc là cô ấy không biết mình đang ở trong khung hình, hi hi.

Tại sao lại thoa kem nền rồi, không phải vừa mới thoa sao?]
[Chết tiệt, vừa rồi cô ấy không trang điểm à? Mặt mộc đã đẹp như vậy rồi sao?]
[Đã là năm 2023, làm sao có người còn kinh ngạc trước vẻ đẹp của Hạ An nữa chứ, tôi cứ tưởng trong lòng mọi người đều đã rõ như ban ngày rồi.]
[Không ngờ lần đầu tiên được thấy bọn họ bình yên ở bên nhau là do Hạ An vô tình lọt vào ống kính...]
[Nhưng cảnh tượng này thực sự rất buồn cười, ảnh tĩnh Dư Thần cúi đầu, ảnh động Hạ An đi qua đi lại.]
[Nếu không phải có Hạ An, tôi thực sự nghĩ rằng mạng bị lag rồi đó.]
Cứ như vậy một phần mọi người tập trung vào việc liếm màn hình để xem Dư Thần, một phần bọn họ xem Hạ An ở phía sau trang điểm từng nét, từng nét, mọi người mỗi người một câu, cũng có thể xem là hài hòa.
Nhìn thấy những quả cam trước mặt, Hạ An vươn tay bóc vài quả nhét vào miệng, nhân tiện nghiêng người lấy bảng phấn mắt, không biết hôm nay phải đánh màu gì.
Cô hoàn toàn không biết rằng góc độ này của mình đang đối mặt với ống kính, hai má phồng lên, là một khía cạnh hiếm khi xuất hiện trước công chúng của các minh tinh nữ.
[Cô gái của tôi dễ thương quá! ♡(> ਊ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.