Vương Doãn Mạt ở lại biệt thự của Justin một tuần sau đó mới trở về.
Thời gian nghĩ tết cũng không được lâu, cô đành phải trở lại Hải Thành sửa soạn đồ đạc đi học.
Hôm đó, Justin có chút buồn rầu nhưng anh không thể hiện ra mặt.
Chỉ để lộ một nét mặt lầm lầm lì lì không nhìn ra cảm xúc.
Trên đường đưa Vương Doãn Mạt ra sân bay, Justin có dặn dò cô vài câu, bảo cô tự chăm sóc cho bản thân mình và nhờ cô chuyển lời hỏi thăm đến Thẩm Lạc Ngưng.
Vương Doãn Mạt thời gian gần đây luôn để ý tới điện thoại mình, hễ mỗi lần có thông báo vang lên là cô lại nhanh tay bắt lấy điện thoại để xem, sau đó liền để lộ nét mặt buồn rầu hiếm có.
...
Sân bay Hải Thành.
Vương Đình Khanh đã có mặt để đón em gái của mình trở về.
"Anh, gần đây mẹ vẫn khoẻ chứ?"
Vương Doãn Mạt buông lời hỏi thăm tình hình.
"Em đoán xem? Có ba bên cạnh, mẹ sẽ có chuyện gì được chứ?"
Vương Đình Khanh nhếch môi trả lời.
Vương Doãn Mạt nghe vậy liền nhún vai một cái rồi dựa vào ghế quan sát cảnh vật đang chuyển động không ngừng bên ngoài.
"Có tâm sự gì sao?"
Vương Đình Khanh nhìn nhìn sang em gái mình rồi hỏi thăm một câu.
"Nói anh mày nghe xem.
Có chuyện gì rồi?"
Vương Doãn Mạt chớp chớp mắt vài cái rồi cụp mắt nhìn sang Vương Đình Khanh.
"Cũng chẳng có gì.
Chỉ là, có một người luôn bảo anh đợi họ, nhưng khoảng thời gian này đột nhiên mất tích, không để lại một tin nhắn, cứ như bốc hơi khỏi Trái Đất vậy.
Anh nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Một lúc sau, cô mới chậm rãi mở lời.
"Là thằng nhóc lần trước sao?"
Vương Đình Khanh đột nhiên nhớ tới thiếu niên mà mình gặp gỡ lần đó.
"Nhìn mặt cũng rất sáng sủa, chắc thằng nhóc đó sẽ không phải loại người trêu đùa người khác.
Có thể là do gia đình gặp chuyện."
"Có từng chủ động liên lạc lại chưa?"
Vương Đình Khanh hỏi một câu ngay trúng tim đen Vương Doãn Mạt.
"Chưa ạ"
Vương Doãn Mạt lắc đầu vài cái trả lời.
Quả thực từ ngày đó, cô vẫn chưa gửi đi bất kì tin nhắn nào cho Hạ Thương.
"Hừ, quả nhiên"
Vương Đình Hi lắc đầu thay cho câu trả lời.
"Anh đưa em về trường trước đã"
Vương Doãn Mạt đưa tay lên xem đồng hồ rồi nhìn sang Vương Đình Khanh yêu cầu.
Vương Đình Khanh nghe vậy thì nhanh chóng bẻ lái đổi sang hướng khác để đi.
"Có xe thì chẳng đi.
Ông đây chẳng phải tài xế của em"
Đến nơi, Vương Đình Khanh tỏ ra phiền phức nhìn Vương Doãn Mạt.
"Anh hai, em đi đây.
Nhớ nói với em giúp em nhé"
Vương Doãn Mạt đóng cửa lại rồi đưa đầu vào cửa sổ nói với Vương Đình Khanh vài câu sau đó kéo vali chạy đi.
Cô quả thực chẳng đợi được nữa, muốn nhanh một chút đến gặp Hạ Thương.
Vừa đi, Vương Doãn Mạt vừa bấm điện thoại gọi cho Hạ Thương nhưng lại không thể gọi được, dường như đối phương đang tắt máy.
Vương Doãn Mạt kéo thẳng vali đến khu ký túc xá nam để tìm anh, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
"Chào cậu, cậu cho mình hỏi một chút với"
Vương Doãn Mạt nhìn thấy một nam sinh đi ra thì liền tiến đến hỏi thăm.
"Có chuyện gì sao?"
Nam sinh đó nhanh chóng đứng lại trả lời, nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Vương Doãn Mạt khiến cậu nam sinh có chút động lòng.
"Cậu có biết Hạ Thương không?"
Vương Doãn Mạt thấp giọng hỏi.
"Có, nhưng mà cậu không biết chuyện gì sao?"
Vương Doãn Mạt"???"
"Mấy ngày trước, cậu ấy gặp tai nạn giao thông, nghe nói là nặng lắm, hiện tại đã rời khỏi Hải Thành ra nước ngoài chữa trị rồi"
Nam sinh đó nghe nhắc đến Hạ Thương thì trong lòng vẫn còn kinh sợ.
Vụ tai nạn giao thông của anh đã khiến toàn trường chấn động.
Vương Doãn Mạt nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, cô vô thức lui về sau vài bước, không tin được vào tai mình.
Hạ Thương, tai nạn giao thông.
"Nghe nói là nguy kịch lắm, phải chuyển bệnh viện ngay trong đêm.
Tôi còn nghe nói chân cậu ta không cứu chữa được nữa"
Sợ Vương Doãn Mạt không đủ hoảng, nam sinh đó lại tiếp tục kể về tình trạng của Hạ Thương cho cô nghe.
Vương Doãn Mạt lắc đầu nói cảm ơn một tiếng rồi kéo vali chạy đi thật nhanh.
Hạ Thương, làm sao có thể? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Vương Doãn Mạt chạy đi trong vô thức, tới một góc khuất, cô không kiềm chế được bản thân mình nữa mà ngồi bệch xuống đất khóc thật lớn.
Cô khóc đến đỏ cả mắt, tay chân không ngừng run rẩy.
Khóc đến đau lòng, đây là lần đầu tiên sau khi trở về, Vương Doãn Mạt khóc nhiều đến như vậy.
...
Đêm đó, Vương Doãn Mạt không trở lại ký túc xá mà trở về Đại Viên.
"Mẹ, con không chịu được nữa, con khó chịu quá"
Vương Doãn Mạt vùi mặt vào lòng Thẩm Lạc Ngưng khóc nức nở.
Thẩm Lạc Ngưng đau lòng ôm lấy con gái mình an ủi.
Nhìn con gái mình khóc, cô còn đau khổ hơn nhiều lần.
"Mẹ, tất cả đều tại con.
Con vô tâm, vô tình như vậy"
Vương Doãn Mạt tự trách bản thân mình luôn tỏ ra lạnh nhạt với Hạ Thương, trách mình không liên lạc với cậu sớm hơn một chút.
"Mạt Mạt ngoan, mẹ nhờ dì Tiểu Hy của con tìm kiếm một chút giúp con nhé"
Thẩm Lạc Ngưng xoa xoa lưng Vương Doãn Mạt dỗ dành.
"Ngoan, không khóc nữa nhé."
Vương Doãn Mạt tựa đầu vào người Thẩm Lạc Ngưng tìm kiếm hơi ấm.
Cả ngày nay cô đã khóc rất nhiều.
Bỗng dưng Vương Doãn Mạt suy nghĩ đến ba chữ mà ngày hôm ấy Hạ Thương đã nói với cô vào lần gặp cuối cùng.
Anh yêu em....