Ngài Tư Và Người Yêu Hoa Cát Cánh Của Anh Ấy

Chương 27: 《 Phiên Ngoại 》 -9. Hôn hôn hôn và cả đời — “Em có thể thích anh”




“Anh ấy không sao chứ?” Tư Dạ Bạch căng thẳng nhìn Trang Vũ Phong im lặng nằm trên giường, gọi sao cũng không tỉnh.

“Không sao, hắn uống rượu tam sinh, ngủ ba ngày ba đêm là tỉnh thôi.” Lục Xử an ủi y.

Quỷ nữ lén tráo rượu lúc này đang đeo gông cùm trên người, vẫn oán trách không phục, “Ngươi nghĩ rượu tam sinh đơn giản như vậy sao? Uống rượu này rồi, hắn sẽ mơ thấy những kí ức đẹp nhất lúc còn sống, giống như được trải qua một lần nữa vậy.”

Tư Dạ Bạch ngẩn người.

Quỷ nữ oán hận nói, “Ngươi nói xem, sau khi hắn mơ thấy chuyện lúc còn sống thì tỉnh lại rồi có đối xử với ngươi như trước nữa không?”

Lúc này, Tư Dạ Bạch và Trang Vũ Phong nhậm chức ở địa phủ đã lâu, lâu đến nỗi không có mấy ai biết chuyện gì đã từng xảy ra với bọn họ, chỉ biết hai người họ là một cặp tình nhân vô cùng ân ái.

Tư Dạ Bạch không nhịn cười được, ánh mắt hoài niệm nhìn Trang Vũ Phong, “Vậy ta cũng muốn biết anh ấy mơ thấy gì?”

“Này, ngươi còn rượu tam sinh không? Cho ta thêm chút đi.”

Quỷ nữ: “…..”



Nhìn bé trai trước mặt, Trang Vũ Phong hơi hoảng hốt, “Dạ Bạch?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của bé trai chợt đỏ lên, “Ai, ai cho anh gọi như vậy?”

Trang Vũ Phong nhớ rồi — đây là lần thứ hai bọn họ gặp mặt.

Có một bé trai chạy tới tìm hắn, hỏi bài văn của mình sao lại không hay bằng của hắn.

Trang Vũ Phong có ấn tượng rất tốt với bé trai nhỏ hơn hai tuổi này. Hắn xoa xoa tóc y, không ngờ lại đổi lấy hai vết cào nhỏ trên mu bàn tay.

Không biết lúc đó đầu óc bị gì, mà một người không thích xen vào chuyện của người khác như hắn lại kiên quyết đưa bé trai đó đi bệnh viện, chỉ vì thấy nó ôm bụng kêu khó chịu. Chẩn đoán cuối cùng là   — thân thể bé trai không thể dung nạp lactozơ có trong sữa, mà trường cấp hai ngày nào cũng bắt uống.

Không ngờ ba mẹ em ấy lại vô tâm như vậy — hiếm khi Trang Vũ Phong lại tỏ ra bất mãn với người xa lạ như thế.

“Dạ Bạch.” Lần thứ hai gặp mặt, là bé trai tới tìm hắn nói cảm ơn.

Tư Dạ Bạch đưa bánh ngọt trên tay cho hắn, bỏ đi mấy bước thì quay đầu lại lúng túng nói: “Anh có thể gọi em như vậy.”

Trang Vũ Phong không nhịn được cười, Dạ Bạch lúc nhỏ thật đáng yêu.

Hắn nhớ — chỗ Diêm La Khanh có một cái gương có thể nhìn thấy hình ảnh lúc còn nhỏ, trở về phải mượn dùng một chút mới được.

Dạ Bạch nho nhỏ thật dễ thương mà.

Vừa mềm mại vừa hay xù lông.

Trang Vũ Phong nhịn không được nhéo mặt y, không ngoài dự đoán lại nhận hai vết móng tay, được cái lần này đỡ hơn.

“Anh Vũ Phong.”

Tư Dạ Bạch nhỏ giọng, nói xong liền đỏ mặt bỏ chạy.

Một lát sau lại chạy trở về, thở hổn hển nói: “Chắc chắn em sẽ đuổi kịp anh.”

“Được.” Anh chờ em.

Trang Vũ Phong chớp mắt, khung cảnh lại thay đổi, chỗ này là….

“Vũ Phong.” Tiết Đàm bá vai hắn, “Ngẩn người cái gì?”

“A Đàm.” Trang Vũ Phong nghiêng đầu nhìn Tiết Đàm, đáy mắt hiện lên tia hoài niệm.

“Nè nè, chúng ta tới sân cỏ này để tìm người đẹp khoa nào đây?”

Trang Vũ Phong không quan tâm Tiết Đàm trêu chọc, hắn nhớ lúc này…..

Quay đầu lại, phía sau thực sự có bóng người, ánh mắt nhóc con nhìn chằm chằm tay Tiết Đàm đang khoát lên vai hắn.

Trang Vũ Phong nhớ sau này lúc hai người yêu nhau rồi, thái độ của Tư Dạ Bạch với Tiết Đàm vẫn không mấy thân thiện. Tới tận khi Tiết Đàm có bạn gái, hắn mới dở khóc dở cười đoán ra không thân thiện ở chỗ nào.

Quả nhiên, Tư Dạ Bạch khí thế hung hăng đi tới, nhìn chằm chằm Tiết Đàm khiến anh không chịu được phải buông lỏng tay. Nhưng khi ánh mắt chuyển qua nhìn hắn thì lại biến thành thỏ con, “Anh Vũ Phong.”

“Sao em tới đây?”

Tư Dạ Bạch lấy ra một xấp bài thi, đặt ở giữa hắn và Tiết Đàm, “Làm phiền học trưởng xích ra cho em ngồi, em có mấy đề bài muốn hỏi anh Vũ Phong.”

Tiết Đàm vốn độc miệng liền trêu Dạ Bạch, “Em trai, sao lại gọi anh là học trưởng? Em vẫn còn học cấp ba mà?”

“Sau này chúng ta sẽ học chung trường.” Tư Dạ Bạch kiêu ngạo từ trong xương tủy.

“Ồ, tự tin như vậy?”

Trang Vũ Phong cười, Dạ Bạch chưa được mài dũa thật là đáng yêu, “Tiết Đàm cậu đừng cười Dạ Bạch nữa, nếu như em ấy học cùng trường với tôi, không chừng thành tích của tôi cũng không bằng đâu.”

“Không có đâu.” Tư Dạ Bạch không vui, “Anh giỏi hơn em nhiều lắm.”

Tiết Đàm: “….” Mình là người thừa đúng không?

Trang Vũ Phong nhìn mấy đề bài, giảng từng chút cho y nghe. Đúng là đứa nhỏ xấu, mấy đề này mà bảo không làm được, căn bản chỉ muốn tìm lý do đi gặp hắn mà thôi.



“Vũ Phong, cậu không về khiêu vũ với nữ chính sao?”

“Nói nhăng cuội gì đó.” Trang Vũ Phong bất đắc dĩ nói, đại khái là năm hai đại học bọn hắn có một tiết mục biểu diễn ở buổi dạ tiệc mừng năm mới.

“Đừng làm bộ không biết, Viện Hoa bên học viện ngoại ngữ thầm mến cậu bao lâu rồi.”

“Đừng nói bậy, mà tôi có người mình thích rồi.”

“Không tin, tôi chưa từng thấy!”

Vẻ mặt Trang Vũ Phong đầy vô tội: “Cậu gặp rồi.”

Tiết Đàm nhớ lại cô gái cuối cùng bị từ chối.

“Vậy hai người đang yêu nhau?”

“Không, nhưng cũng nhanh thôi.” Trang Vũ Phong nhớ tới Tư Dạ Bạch, ấm áp nơi khóe miệng cũng chân thật hơn mấy phần.

“Chậc, ai mà xui xẻo vậy, cậu đang chờ người ta sa lưới hả?”

“Ừ, mà điện thoại tôi đâu?” Lúc lên sân khấu biểu diễn hắn đã nhờ Tiết Đàm giữ điện thoại.

Tiết Đàm lấy trong túi ra cái điện thoại di động, “À, em trai tự tin mấy bữa có tìm cậu.”

Dạ Bạch?

Trang Vũ Phong cúi đầu lục điện thoại, Tiết Đàm lại nói thêm một câu, “Tôi có trêu cậu ấy một chút, mà cậu ấy cũng không biết đâu là trêu đâu là thực, quả nhiên vẫn như con nít, hệt như lũ động vật chăm chăm bảo vệ thức ăn vậy.”

Trang Vũ Phong nhíu mày, lần đầu tiên nổi giận với Tiết Đàm, “Em ấy đã học lớp 12, còn nửa năm nữa là thi đại học đó.”

Tiết Đàm bối rối, “Tôi nói cậu đang khiêu vũ với bạn nữ kia, không sao chứ?”

Đương nhiên là có sao, vô cùng có sao! Trang Vũ Phong đau đầu.

“Tôi có việc về trước, cậu giúp tôi đối phó với hội học sinh bên kia đi.”

Trang Vũ Phong xách túi lên, vội vã đi tìm Tư Dạ Bạch.

Tiết Đàm nói với theo sau lưng hắn: “Ê, nếu Viện Hoa tới tìm cậu  thì tôi biết nói thế nào?”

“Nói tôi đi giải quyết chuyện chung thân đại sự!”

Tiết Đàm: “…” 

Phải nửa năm sau, lúc Trang Vũ Phong kéo tay Tư Dạ Bạch tới trước mặt anh, Tiết Đàm mới biết tại sao Trang Vũ Phong lúc đó lại bỏ đi — đúng là giải quyết chuyện chung thân đại sự thật.

———

Trong đầu Trang Vũ Phong rối tung. Hắn biết rõ Tư Dạ Bạch và mình không xảy ra chuyện gì cả, cũng biết đây chỉ là những mảnh kí ức mình đang nhớ lại, nhưng vẫn không thể dừng chân. Thế nên cảnh tượng giống như đúc năm đó lại tái hiện — hai con người đầy tâm sự gặp nhau trước cửa trường đại học.

Ở cổng trường người đến người đi, không phải chỗ trò chuyện, hắn bèn đem Dạ Bạch đến ven hồ tình nhân trong trường.

Khóe mắt Tư Dạ Bạch vẫn còn đỏ, trong mắt ngập sương mù mang theo hơi nước, nức nở nói: “Trang Vũ Phong, em thất tình….”

Dĩ nhiên là hắn không hiểu lầm thành y thích người khác. Mỗi một biểu hiện từ Dạ Bạch của hắn đều đang nói em yêu anh, làm sao hắn có thể hiểu lầm đây.

“Em cảm thấy mình thật là tệ, anh ấy có bạn gái rồi, nhưng mà em vẫn thích anh ấy.” Bờ môi Tư Dạ Bạch trắng bệch, run rẩy đến mất khống chế.

“Vậy em đừng thích hắn nữa.”

“Em có thể thích anh.”

“… Hả?”

“Anh nói… Em có thể thích anh?” Đầu óc Tư Dạ Bạch đã biến thành một đống hồ dán, nói năng vụng về, còn đâu dáng vẻ của một đại luật sư sau này.

“Ừ, em có thể thích anh.” Trang Vũ Phong cúi đầu, ngậm lấy cánh môi đã dính nước mắt của y, mằn mặn nhưng lại rất đáng yêu.

Hồi lâu sau, Trang Vũ Phong mới buông Tư Dạ Bạch sắp hết dưỡng khí ra, buồn cười nhìn Dạ Bạch của hắn lảm nhảm.

“Anh… Anh hôn em!” Chỉ trong một đêm mà trái tim Tư Dạ Bạch như lên voi xuống chó, sờ sờ đôi môi vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Trang Vũ Phong.

Trang Vũ Phong thở dài, nhóc con này vẫn ngốc như vậy. Hắn nhẹ nhàng nói bên tai y, mỗi một chữ thốt ra đều tràn đầy khí phách, tràn đầy vui sướng —

“Tư Dạ Bạch, anh yêu em.”

“Vậy có cho anh hôn không?” Trang Vũ Phong trêu chọc y, thật ra hắn cũng muốn biết — có phải do hắn hôn ghê quá dọa sợ người kia không.

“Cho hôn cho hôn cho hôn cho hôn!!” Ven hồ tình nhân vang dội giọng nói thanh thúy của thiếu niên.

“Mình bên nhau nhé?”

“Được được! Anh phải chờ em, không được thay lòng!”

Hồ tình nhân lịch sử trăm năm ghi nhận lời thề của đôi tình nhân—

“Bên nhau cả đời nhé, ngoéo tay.”

“Ừ, cả đời.”



“Dạ Bạch….”

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi à?” Tư Dạ Bạch thở phào nhẹ nhõm.

“Có cho anh hôn không?” Ngón cái Trang Vũ Phong lướt trên khuôn mặt mà hắn nhìn mãi không bao giờ chán.

Trong nháy mắt, Tư Dạ Bạch đã biết hắn nằm mơ thấy gì, liền dùng hành động trả lời hắn.

Đang lúc môi lưỡi giao triền, Tư Dạ Bạch đột nhiên cười, cắn môi Trang Vũ Phong, “Lúc đó anh hôn thực sự rất tệ.”

“Vậy bây giờ thì sao?” Trang Vũ Phong hôn sâu hơn, làm sắc môi Tư Dạ Bạch vốn nhàn nhạt bây giờ đỏ lên đến mê người.

“Đương nhiên là… không bằng em rồi.” Tư Dạ Bạch rất thích thể hiện, vì thế kết quả cũng rất bi thảm.

Một lúc sau…

“Hả? Gọi anh thế nào?” Trang Vũ Phong nặng nề đỉnh đến một chỗ, mài nát tia ý thức cuối cùng của Tư Dạ Bạch.

“…Vũ….Anh Vũ Phong……” Tư Dạ Bạch như con cá thiếu nước, khóc kêu bắn ra, chăn lụa đỏ thẫm đã bị y làm ướt một mảng.

Nơi  giao hợp dính dính tiếng nước lẫn với tiếng thở dốc của hai người, hơi thở vang lên vô cùng dâm mỹ.

“Ngoan… Anh thương em.”

Trang Vũ Phong giữ chặt đầu y, hôn lên cánh môi y, đem rên rỉ và nức nở của y nuốt xuống toàn bộ. Tựa như giữa trời đất nháy mắt chỉ còn lại hai người bọn họ, tựa như hắn đã đem Dạ Bạch của mình ăn sạch vào trong bụng vậy.

Đến nỗi đám tiểu quỷ bên ngoài bị mẹ ôm chặt lỗ tai.

Đến nỗi đám cát cánh tinh trong đình viện cũng không nhịn được mắc cỡ, cánh hoa đỏ bừng.



Tiểu phiên ngoại: Gương biến nhỏ hình dạng.

Một ngày sau khi tỉnh lại trong men rượu tam sinh, Trang Tam gia tìm đến Phong Đô đại đế mượn cái gương biến nhỏ hình dạng kia.

Tư Tứ gia tò mò có dư len lén táy máy cái gương, vì vậy bị biến thành Dạ Bạch nho nhỏ.

Trang Tam gia vốn chỉ muốn để người yêu trở về hình dáng lúc 14 tuổi, ai ngờ lúc này y chỉ khoảng tám, chín tuổi.

Trang Vũ Phong không hề buồn bực, hắn dụ dỗ Tư Dạ bạch mặc quần áo vào, ôm y đi dạo phố, tiện thể cảm thụ một chút Dạ Bạch ngoan ngoãn.

Kết quả là Tư Dạ Bạch đảo đảo mắt, lúc vừa ra cửa đột nhiên ôm lấy cổ hắn, hôn lên mặt hắn một cái, “Ba ba Vũ Phong, Dạ Bạch yêu ba nhất.”

Yết hầu Trang Vũ Phong giật giật, xém chút nữa đã vấp phải ngưỡng cửa, hắn đột nhiên nhớ lại hôm đó trên giường, Tư Dạ Bạch kêu hắn một tiếng ‘anh’.

Quyết định nhanh chóng trở về phá cái gương kia.

Hoặc là nghiên cứu làm sao cho người yêu biến trở lại mới đúng.

Kết quả của chuyện này là về sau hai người thêm chút tình thú mới?

Nhóm cát cánh tinh chỉ biết bi bô nói với mọi người: “Khổng Tử đã nói: Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn*.”

* Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn: Không hợp lễ thì không nhìn, không hợp lễ thì không nghe, không hợp lễ thì không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.