Một trong những ngày tiếp theo là ngày mà tôi về quê làng, thăm gia đình cùng bạn bè. Như một lẽ đương nhiên, Paric đi cùng tôi và nhường lại công việc tiếp khách cho Rina. Dạo này Lote và Envia có vẻ khắn khít hơn nhiều so với hồi đầu nhờ có buổi chiều ở cánh đồng hoa. Vì thế mà Lote ví cánh đồng Oải Hương của chúng tôi như một nơi khiến tình yêu sinh sôi nảy nở, các cụ già ở làng cũng đồng ý vì hồi các cụ còn trẻ, họ dắt bạn tình ra cánh đồng ấy chơi và họ đã sống cùng nhau đến đầu bạc răng long như bây giờ. Nghe mà thích làm sao, tuy không thể đoán trước được, nhưng tôi vẫn tin trong tương lai, tôi và Paric cũng sẽ hạnh phúc bên nhau như các cụ ấy.
Vừa bước vào làng, cả đám Sói cứ vây quanh lấy bọn tôi chào hỏi tướp nượp, hít hết cả không khí của tôi khiến tôi hơi choáng ngợp. Mà có phải họ chào hỏi tôi đâu, họ chỉ quan tâm đến Paric, những kẻ xu nịnh và đám con gái háo sắc... Cho đến khi cha tôi tới thì chúng tôi mới được cứu ra khỏi đám đông.
"Ái chà, con bé này giờ mới chịu về gặp ta." cha tôi đi nhanh đến và ôm chầm lấy đứa con gái của ông ấy.
"Cha khỏe chứ. Con xin lỗi vì đã không đến thăm cha sớm hơn."
"Không sao đâu. Vậy dạo này ở làng Cừu thế nào?"
"Rất vui ạ...." tôi vừa đi theo ông về nhà vừa luyên thuyên đủ thứ chuyện mà tôi đã trải qua khi ở làng của Paric. Tất nhiên là trừ mấy chuyện tình cảm nóng hổi rồi, còn ông thì bảo rằng ông rất mừng khi thấy tôi vẫn còn sống khỏe mạnh lành lặn.... Paric và tôi vào nhà ngồi nghỉ một lát sau chuyến đi bộ dài đằng đẵng, chúng tôi quyết định sáng hôm sau mới về và đêm nay sẽ ở lại đây. Tôi đã đòi đi xe ngựa nhưng Paric bảo đi bộ là được rồi, gọi xe làm gì cho mắc công. Giờ thì cả cơ thể tôi nhễ nhại mồ hôi.
Cha tôi vì có việc bận, nên chuyện chúng tôi tự túc là không tránh khỏi.
"Ngài có muốn vào phòng em nằm nghỉ một lát không? Em sẽ mang nước lên cho ngài sau." tôi lịch sự, dù sao tôi cũng ở đây mười mấy năm rồi, cũng là nhà tôi nên khách đến thì phải hiếu khách.
"Ừ." Paric đi theo tôi lên lầu vào một gian phòng - cái ổ nhỏ của tôi, thân quen làm sao. Những món đồ vẫn còn nằm nguyên ở chỗ của nó, chẳng có một sự xáo trộn, tuy nhiên vài lớp bụi là không thể không có.
"Em xin lỗi, từ hồi đi theo ngài em đã khóa cửa phòng nên chẳng ai vào dọn dẹp được, hơi bụi bặm một tí. Ngài có thể ra ban công hay đi đâu đó chơi một chút trong khi em dọn cái ổ này."
"Ta dọn phòng cùng em." hắn xoa má tôi đầy cưng chiều. Thế là chúng tôi cùng nhau hì hục lau dọn đến trưa, may là vừa kịp giờ ăn. Chúng tôi ra ngoài ăn trưa, lần đầu tiên tôi thấy Paric bảo hắn muốn thử món thịt. Tôi hơi lo hắn sẽ không thể nuốt nổi nhưng trái lại, hắn ăn một cách ngon lành trong sự ngỡ ngàng của tôi và đám Sói khác có mặt ở đó, còn khen đáo để làm đầu bếp nở mày nở mặt không thôi. Tất nhiên thịt bò rừng mà đám Sói săn được là món tuyệt cú mèo nhất ở đây rồi.
Bụng đã được lấp đầy bởi đám thịt, chúng tôi lại trở về với căn phòng và nghỉ ngơi. Tôi chợt nhớ ra một chuyện.
"Đêm nay phải làm sao đây? Chắc cha không cho em ngủ cùng ngài đâu."
"Chuyện đó em không phải lo, hồi đầu ta đã bàn với cha em rồi. Không cần nói ổng cũng tự hiểu mà cho em ngủ cùng ta thôi."
"Ngài đã nói gì với cha em à?" tôi ngạc nhiên nhìn hắn.
"Ta nói ta mang em về làm vợ. Nhưng hiện tại chưa thể cưới vì ta còn muốn vun đắp tình cảm. Nên ta bảo ông ấy giấu chuyện này đi, cứ nói ta mang em về làm nô lệ là được."
"Ngài còn giấu em chuyện gì nữa hả? Khai hết ra đây." tôi thẹn quá hóa giận.
"Phải có dịp thì ta mới nhớ mà kể được chứ. Hỏi ngang xương thế này ai mà nhớ."
"Hừ, đồ gian manh."
"Cho vừa với em." hắn đắc ý.
_________
Làng của tôi cũng không hơn kém làng Cừu là bao, chỉ là dân số có vẻ ít hơn một chút nhưng bù lại, chỗ tôi có thầy bói. Bà ấy rất nổi tiếng trong khu rừng này, là một kẻ lưu hành khắp nơi, cuối cùng lại chọn làng tôi làm chỗ ở, bà ấy lưu lại đây từ hồi tôi còn súng răng và đi đánh nhau với lũ con trai.
Đêm đến, tôi dắt Paric đến chỗ bà thầy bói để xem vận. Bà ta không cho cả hai vào một lượt vậy nên tôi vào trước, Paric chờ ở ngoài. Tôi bước vào trong, vẫn toàn mùi trầm hương cùng vẻ âm u huyền bí.
"Chào cô bé, cháu đến đúng lúc đấy."
Tôi ngồi xuống đối diện với bà, giữa chúng tôi là chiếc bàn trải nhung đen thẫm, trên bàn đặt một bộ bài cỗ, một quả cầu thủy tinh cùng mấy viên đá, muối....v..v..
"Vâng, lâu rồi cháu không gặp bà."
"Ta lại có cảm giác chỉ mới gặp cháu vào hôm qua thôi." bà ấy mỉm cười đầy mê hoặc.
Thuộc loài Nai, sinh vật đại diện cho sự thuần khiết và trong treo, bà ấy được trời ban cho khả năng nhìn thấu mọi vật. Tuy trông vẫn còn trẻ, nhưng đến cả già làng cũng phải cúi đầu trước bà. Bên trong phòng bói của bà toàn là những đồ vật tinh xảo nhưng cũng có chút ghê rợn như đầu lâu xương xẩu của các loài khác cùng nến.
"Cháu đã sẵn sàng chưa?"
"Rồi ạ."
"Trước tiên, cháu có muốn biết vì sao ta lại đến đây, trú lại chỗ này?"
Tôi hơi thắc mắc vì thường là tôi sẽ đặt câu hỏi trước và bà ấy bói cho tôi. Nhưng lần này, bà ấy hỏi tôi trước.
"Không ạ."
"Trước đây khi ta còn chưa đến ngôi làng này, ta từng mơ thấy một cô bé... Một cô bé đến từ nơi khác. Giấc mơ bảo rằng ta cần phải giúp cô bé đó trở về với thế giới cũ khi cô đã trưởng thành...." bà ấy ngừng lại và nhìn tôi, mỉm cười.
"Cô bé ấy....là cháu?"
"Còn ai vào đây. Và tất nhiên sau đó ta đã đi khắp nơi tìm cháu. Năm đó ta đến đây. Thấy cô bé trong giấc mơ và ta đã quyết định ở lại đây."
"Cháu vẫn chưa hiểu."
"Nói ta nghe xem dạo này cháu hay mơ thấy vài kẻ mà cháu chưa bao giờ biết đến đúng không? Trong giấc mơ, họ là người thân, bạn bè hay kẻ mà cháu yêu quý nhưng cháu lại chưa bao giờ gặp họ."
Tôi chợt nhớ đến cặp đôi gọi tôi là Daley. Tôi thoáng ngạc nhiên.
"Vâng, có ạ."
"Họ là những người thân cận của cháu ở thế giới kia. Cháu không thuộc về thế giới này, đó là lí do cháu không hề nhớ gì về quá khứ của cháu sau khi cháu lên sáu."
Bà ấy còn biết cả chuyện đó nữa cơ, làm tôi cứ nổi da gà nãy giờ. Đúng là thầy bói có khác.
"Vậy nghĩa là cháu không phải con gái của cha Waff ạ?"
"Cháu chưa hề là con gái ông ta. Con gái ông ta đã chết từ lúc lên sáu, cháu và con gái ông ta lại có linh hồn giống hệt nhau. Lão Waff đã thuê một kẻ bán linh hồn cho quỷ dữ, để khiến con gái lão sống dậy, hắn bắt cóc linh hồn cháu ở thế giới bên kia mang về thay thế cho linh hồn của cơ thể này." bà chỉ vào cơ thể tôi, giọng nói nhẹ như lông hồng thoang thoảng bên tai tôi.
"Vậy bây giờ cháu nên làm gì ạ?"
"Cháu rồi sẽ trở về với thế giới của cháu."
"Bằng cách nào ạ?"
"Cháu sẽ biết sớm thôi."
"Vậy...còn Paric? Cháu và ngài ấy...."
"Ra ngoài đi, để con Cừu kia vào đây. Ta bói xong cho cháu rồi."
"Nhưng cháu còn chưa hỏi xong."
"Nhiêu đó đủ rồi. Biết nhiều quá không tốt đâu. Hita đưa con bé ra ngoài." một tên sói bước vào kéo tôi ra ngoài. Bà già đáng ghét, đọc cho tôi nghe về số phận của tôi, nhưng lại không giải thích rõ ràng hơn. Nghe như sét đánh ngang tai. Tôi lo hơn cho Paric. Nếu thực sự tôi phải trở về với thế giới của mình, hắn sẽ ra sao khi tôi không còn ở đây nữa?
Bước ra ngoài, tôi nhìn Paric, chỉ muốn lao vào lòng hắn mà ôm thật chặt. Nhưng tôi đã không thể làm vậy, chỉ mỉm cười với hắn và để hắn bước vào trong. Khoảng thời gian tôi ngồi chờ bà già kia bói cho Paric dài đằng đẵng. Sự yên lặng xung quanh khiến tôi dễ dàng chìm vào đống suy nghĩ, rằng khi nào trôi sẽ trở về nơi của tôi, rằng Paric sẽ buồn và đau khổ đến mấy khi tôi không còn ở bên hắn, rằng khi trở về rồi tôi sẽ sống thế nào khi không có hắn, càng nghĩ tôi càng rơi vào bế tắc và rối rắm.
Tôi sẽ không còn thấy được nụ cười của hắn, không còn được hắn ôm lấy, hôn tôi, chúc tôi ngủ ngon mỗi tối, chào tôi buổi sáng khi tôi thức dậy. Sẽ không còn giọng nói trầm ấm của hắn trong cuộc sống của tôi nữa. Sẽ không còn nhận được sự cưng chiều, dịu dàng của hắn. Mười lăm mùa Đông của tôi tôi qua một cách lạnh lẽo, chỉ có mùa Đông năm rồi có hắn nên mới ấm áp được như vậy. Mười sáu mùa Xuân của tôi trôi qua thật nhàm chán nhưng đến mùa Xuân năm nay nhờ có hắn tôi mới hiểu mùa Xuân của của một cô gái đẹp như thế nào.
Tuổi mười bảy tôi yêu say đắm một gã đàn ông, tôi gần như đã có được tất cả nhưng trong phút chốc, tất cả đều vụt mất khỏi tôi. Đến cả lão Waff cũng chẳng phải cha thật của tôi, ông ta đã lừa dối tôi từ đó đến giờ, tôi cứ ngỡ tính cách của ông ta là lạnh lùng từ đó đến giờ nhưng không phải vậy. Vì tôi chẳng phải con gái ông ấy nên ông ấy chưa bao giờ thực sự quan tâm đến tôi, tôi chỉ như một con búp bê, khiến cho ông ấy cảm thấy được an ủi khi nhìn thấy nhìn dáng con gái ông ấy vẫn còn đây.
Chỉ có Paric là yêu tôi thật lòng, giờ tôi cũng đã nhớ ra được chuyện lúc nhỏ đã gặp hắn thế nào, tôi nhớ được sau đó trong một cuộc vui, tôi ngã đập đầu vào đá, sau đó tôi đã quên Paric và Rina. Trong cái thế giới rộng lớn này chỉ có duy nhất một con Cừu thực sự thương yêu và luôn ở bên cạnh tôi. Vậy mà giờ đây tôi lại sắp phải rời xa hắn.
Tôi chạy ào ra khỏi đó với khuôn mặt đẫm nước mắt, đến một gốc cây thật lớn, nơi mà lúc nhỏ tôi vẫn thường đến chơi và đôi khi ngủ quên lại đây. Tôi dựa lưng ngồi xuống, co chân lại và cuối mặt xuống khóc thật to. Đau còn hơn cả cái chết, những trận co rút trong lòng cứ kéo đến.
Cái cây này được bọn trẻ trong làng gọi là cây điều ước, trước đây tôi cùng lũ bạn đã ước hết hai điều. Đến điều thứ ba, chúng tôi quyết định để sau này lớn lên mới ước. Điều ước đầu tiên của tôi là tôi muốn có một gia đình thật hạnh phúc, nó đã không xảy ra vì tôi chỉ là đứa thay thế cho con gái của lão waff. Điều ước thứ hai, tôi ước sau này tôi sẽ thật tài giỏi và được tất cả muôn thú kính nể, tôi sẽ không bị coi thường nữa. Nhưng nó vẫn chưa xảy ra, tôi cảm thấy bản thân tôi chẳng có gì cả.
Thực sự tôi không tin lắm vào cái cây này, nhưng chỉ lần này nữa thôi, tôi sẽ tin vào mong muốn của tôi, hy vọng nó có thể nghe thấy tôi. Điều ước thứ ba, tôi ước tôi và Paric sẽ ở bên nhau mãi mãi. Tay tôi đặt lên rễ cây, giọng tôi run run cất lên.
"Làm ơn, tôi không cần hai điều ước kia nữa. Chỉ cần một điều cuối cùng này thôi, xin hãy lắng nghe tôi." xung quanh im ắng lạ thường. Tôi cảm thấy cô đơn như muốn chết đi.
Giá mà tôi có thể cùng hắn làm lễ cưới trước khi tôi biến mất khỏi đây, tôi muốn một lần cùng gã đàn ông mình yêu có một sự răng buộc cho mãi về sau.
Ở thế giới kia tôi sẽ không có được Paric, nhưng ở đây, tôi nhất định phải có được hắn. Có thể tôi không cùng hắn đi đến hết đời được, dù sau này có thể tôi sẽ đi cùng gã đàn ông khác. Nhưng tôi chắc chắn một điều, hắn luôn luôn là gã đàn ông mà tôi yêu nhất trên đời.
Bỏ lại sự cô quạnh và cái cây, tôi lau nước mắt chạy đi tìm Paric, đúng lúc hắn vừa đi ra khỏi nhà của bà thầy bói, tôi chạy nhanh đến chỗ hắn, ôm hắn thật chặt, như thể chỉ một chút nữa thôi là tôi sẽ không thấy được hắn nữa vậy. Tôi ôm hắn chặt đến mức muốn nhập làm một với hắn.
"Có chuyện gì với em vậy? Em khóc sao?" hắn nâng mặt tôi lên ngón tay nhẹ chạm vào đuôi mắt của tôi. Nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi lại không kiềm được nước mắt, cứ như sẽ chẳng bao giờ thấy lại được khuôn mặt tôi thương sâu đậm này khiến tôi ức trong lòng, nghẹn ngào nhìn hắn. Giá mà tôi có thể có được một bức vẽ của hắn mang theo. Rồi tôi cất giọng mè nheo.
"Em muốn gã cho ngài, chúng ta làm lễ cưới vào ngày mai. Có được không?"