Nếu Thiên Đường Của Anh Có Em

Chương 1: Cuộc gặp bất ngờ




Còn nhớ hai tháng trước, công ty của gia đình cô phá sản nợ nần khắp nơi không có đủ khả năng để trả nên bố cô đã bỏ mẹ con cô chạy theo một người đàn bà khác để lại cho mẹ con cô bao nhiêu phiền phức. Sau ngày hôm đó, mẹ cô nghĩ quẩn liền nhảy lầu tự tử. Từ một thiên kim nhà giàu biến thành một kẻ nghèo rách mùng tơi không có gì để cố gắng sống. Cũng may lúc đấy còn có dì và bạn thận Nguyễn Ánh Mai nên cô mới vượt qua cú sốc đó.

Tai họa ập đến nhưng Lam Linh Lan vẫn cố gắng đi học nốt năm cuối đại học, làm thêm nhiều công việc khác nhau để kiếm tiền trả nợ, số tiền đó giờ vẫn còn hơi nhiều nên giờ rất khó khăn. Và lúc ấy cô đã biết đến Mạnh Vũ – hộp đêm lớn nhất dành cho tầng lớp thượng lưu ở thành phố A này. Chẳng quan tâm nhiều thứ, Lam Linh Lan đã đến thẳng Mạnh Vũ xin việc.

Nhờ gương mặt xinh đẹp như thiên sứ này mà Lam Linh Lan đã nhanh chóng được nhận vào Mạnh Vũ làm việc tiếp rượu cho khách. Lương tháng ở đây rất cao, nếu được khách boa cho thì cũng không đến nỗi nào. Điều quan trọng là làm việc ở Mạnh Vũ, Lam Linh Lan mới có khả năng trả hết nợ và tiền học ở trường.

Nhưng rồi một sự việc xảy ra khiến cuộc đời của Lam Linh Lan lại biến động thêm lần nữa. Cô làm việc ở Mạnh Vũ 3 ngày rồi, một hôm được đưa đến phòng của vị Lâm tổng nào đó để tiếp rượu cho ông ta. Lâm tổng đó khi thấy Lam Linh Lan thì mê mẩn ngay, ép cô uống nhiều rượu và còn bảo cô phục vụ ông ta làm tình 1 đêm nữa. Trong lúc đang giằng co với Lâm tổng vì không đồng ý theo ông ta thì trước cửa xuất hiện một người đàn ông vô cùng đẹp trai. Người đàn ông đó chính là Vương Minh Khải.

- Lâm tổng, người phụ nữ này là của tôi. Nếu cô ấy làm cho ông buồn phiền thì tôi xin lỗi ông!

- Cái gì?

Lam Linh Lan nghe thấy thì quá sức ngạc nhiên. Còn Lâm Tổng nghe xong mặt tái mét vội buông Lam Linh Lan ra, đứng dậy nói năng rất lịch sự:

- Vương tổng,thì ra cô ấy là người phụ nữ của ngài, thật sự là tôi không biết. Tôi không dám ở đây làm phiền ngài nữa. Vương tổng cứ chơi vui vẻ đi ạ. Xin phép, tôi đi ra ngoài trước.

Khi Lâm tổng vừa đi, Lam Linh Lan liền quay đầu lại ngượng ngùng nói:

- Cảm ơn! Vừa nãy đã giúp tôi!

Vương Minh Khải nghe xong liền nhếch miệng cười, một nụ cười rất khó để nhìn rõ trước đi đi còn để lại một câu:

- Em gái à! Tôi sẽ để em là người phụ nữ tiếp theo của tôi!

- Sao?

Lúc này Lam Linh Lan mới hiểu rõ câu nói “Muốn thoát cũng không được muốn chạy cũng không xong” là như thế nào. Nhưng khi cô chưa kịp nói thêm bất cứ điều gì thì Vương Minh KHải đã rời đi. Và Lam Linh Lan lúc ấy cũng chỉ nghĩ, có lẽ Vương Minh Khải đang nói đùa. Trong lòng cô lúc ấy chẳng hiểu sao rất biết ơn sự giúp đỡ của Vương Minh Khải.

- Vương tổng? Anh ấy làm chức vụ gì mà có thể làm cho Lâm tổng phải sợ hãi như vậy nhỉ?

Những suy nghĩ ấy vừa thấp thoáng qua liền biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra, cứ thế tiếp tục làm việc

--- ------ ------ ------ ------ ----

Ngày hôm sau, Lam Linh Lan lại tiếp tục đến Kim Vũ làm việc như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng người quản lý lại đưa cô đến phòng VIP 2, phòng riêng của ông chủ. Cô cảm thấy có phần hơi lạ. Một người mới đến làm ở Mạnh Vũ chưa nổi vài ngày như cô mà đã có thể đến phòng riêng của ông chủ. Trong lúc đang băn khoăn suy nghĩ thì người quản lý đẩy cửa vào. Lam Linh Lan nhận ra người đàn ông đang ngồi cạnh ông chủ. Anh chính là người đã cứu mạng cô hôm qua.

- Này, còn đứng đấy làm gì nữa hả? Mau ngồi xuống bên cạnh Vương thiếu đi chứ?

Giọng nói của ông chủ vang lên, ngay lập tức người quản lý đã đẩy Lam Linh Lan ngồi xuống bên cạnh Vương Minh Khải. Cô cố gắng ngồi hẳn hoi lại, tay kéo váy che qua đầu gối.

Nhìn kỹ, trong phòng này ngoài anh và ông chủ của Mạnh Vũ Trần Chính Ngạn ra thì còn có 2 người đàn ông trẻ tuổi khác, cả 4 người chắc trạc tuổi nhau cả. Ba người kia đều có những cô gái trẻ đẹp ngồi bên, còn Vương Minh Khải[size=150] anh chẳng có ai ngồi bên cả.

Lam Linh Lan mặc dù có phần hơi run nhưng cô vẫn với tay ra lấy chai rượi rồi rót cho Vương Minh Khải. Trong khi những người khác bên cạnh thì ôm hôn cô gái bên cạnh họ thậm chí còn làm việc đó thì Vương Minh Khải chẳng động chạm gì đến cô. Hành động này của anh khiến cô cảm thấy đỡ sợ hơn.

- Tên là gì?

- Dạ? À, tôi tên là Lam Linh Lan

- Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

- 16.

- Tốt nghiệp đại học chưa?

- Vẫn chưa.

Vương Minh Khải cũng chỉ hỏi 3 câu đấy cho đến khi tàn tiệc. Khi những người kia đi hết, anh lấy trong ví ra một xấp tiền, kèm đó là một tấm card, nói 1 câu rất đơn giản:

- Cầm lấy đi, tôi tin chắc rằng trong tương lai gần chúng ta vẫn còn phải gặp lại nhau đấy.

Sau khi Hạ Quân Dật rời đi, trong phòng VIP này chỉ còn mỗi mình Lam Linh Lan. Số tiền mà anh boa cho cô tương đương với 9 tháng lương ở Kim Vũ. Khi nhìn tấm card, Lam Linh Lan mới giật mình. Hóa ra anh chính là Tổng giám đốc của tập đoàn CNTT nổi tiếng nhất thành phố A này. Cô cũng nghe quản lý nói, thì ra Mạnh Vũ là do cả Mạc Chính Ngạn và Vương Minh Khải làm chủ nhưng anh không hay đến đây nên Mạc Chính Ngạn thay anh quản lý Kim Vũ.

Lam Linh Lan biết, lời nói kia của Vương Minh Khải có cũng như không. Nếu ngày nào anh cũng đến Mạnh Vũ thì đương nhiên cô vẫn sẽ gặp được anh. Nhưng nói chung, Lam Linh Lan cũng chẳng quan tâm nhiều đến lời nói ấy. Sau đó nửa tháng, Lam Linh Lan chẳng gặp Vương Minh Khải ở Mạnh Vũ nữa.

……………………………………………………..

Khi Lam Linh Lan dần quên đi cái tên Vương Minh Khải thì sóng gió tiếp theo lại ập đến: Cô bị bệnh ung thư giai đoạn đầu cần phải mổ gấp.

Rút trong túi xách ra chiếc điện thoại, Lam Linh Lan làm rơi luôn cả tấm card mà Vương Minh Khải đã đưa cô trước đó. Vương Minh Khải!

- Vương Minh Khải sao?. Nhưng không được bọn mình chỉ gặp nhau đúng hai lần thôi mà.

Lam Linh Lan quyết định không gọi cho Vương Minh Khải. Cô để mặc bệnh tình của mình càng ngày nặng thêm. Nhưng cô không biết điều đó mang tới kinh hỉ cho cô lớn biết chừng nào.

Đứng ở góc khuất của bệnh viện có một gia gia luôn nhìn cô.” Cô bé này thật đặc biệt“. Sau vài ngày ở bệnh viện gia gia luôn giúp đỡ cô ngay cả tiền viện phí cũng lo cho cô nữa, cô thật sự rất cảm động.

- Gia gia, thật sự cảm ơn người nhiều lắm.-

- Ta giúp con nhưng con phải đồng ý với ta một chuyện?

- Chuyện gì vậy gia gia?

- Sau này con sẽ biết.

Hôm nay là ngày cô ra viện cô thật sự rất vui nha. Mới đến cổng nhà cô đã thấy Vương Minh Khải đứng trước cửa nhà cô trông dáng vẻ rất giận dữ.

- Sao em không đến gặp tôi?

- Tôi và anh không quen nhau tội gì phải hỏi thăm nhau hả Vương Tổng Đài.

- Tôi sẽ làm em phải hối hận.

Nói xong Vương Minh Khải liền ra khỏi nhà cô. Cảm giác cho biết anh sẽ làm thật điều này làm cô rất hoảng sợ thật là may mắn khi bây giờ vẫn là buổi sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.