Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh

Chương 40: Lục Vân Trạm, anh đáng chết




Con ngươi khẽ nheo lại, tay của Lục Vân Trạm, run rẩy, trong tim có gì đó như đang vỡ vụn: “.........Cô, ý cô là gì?”

“ Ý là, Ngôn Tiểu An mắc bệnh ung thư, ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”

Ung thư dạ dày? Giai đoạn cuối? Ngôn Tiểu An?....... An Lan đang nói gì thế? Tại sao hắn nghe không hiểu?

An Lan liếc mắt nhìn xung quanh, đã bị vệ sĩ bên cạnh Lục Vân Trạm tách ra khỏi đám đông, vừa nãy, khi Lục Vân Trạm ngăn cô lại, xung quanh đã bị người của Lục Vân Trạm vây lại rồi.

Cho nên, những lời vừa nãy, cô mới có thể nói thoải mái, tại vì, người ở đây đông, muốn nghe thấy lời cô nói, cũng chỉ có thể Lục Vân Trạm ở trước mặt.

An Lan cười nhìn người đàn ông đó sững sờ, đôi môi khẽ động: “ Lục Vân Trạm.......đau lòng không?” sắc mặt cô điềm nhiên: ‘ Lục Vân Trạm, anh đáng chết.” Đáng đời Lục Vân Trạm, nhưng Ngôn Tiểu An người phụ nữ đó, quá vô tội.

“ Ngôn Tiểu An không ăn chua không ăn cay, khẩu vị cô ấy nhạt, nhưng vì Ngôn Chi Tinh, cố chịu hơn 20 năm. Ba năm nay, Ngôn Tiểu An mỗi tối nấu cơm chờ anh về ăn, nhưng chỉ là chờ trong vô vọng, cơm nóng lại để nguội, nguội rồi lại làm nóng, cuối cùng, những thứ đó đều phải vào trong bụng cô ấy.

Cô ấy muốn đợi cùng ăn cơm với anh, nhưng mỗi lần đợi đến giữa đêm, chắc chắn anh không về chỗ cô ấy, mới bắt đầu ăn cơm tối.

Đó là cơm tối sao?

Đó là giờ ăn cơm à? Anh cho rằng? Ung thư dạ dày do đâu mà bị?

Buồn cười nhất đó là, cô ấy kiểm tra ra bệnh ung thư dạ dày, tại vì do thức ăn Ngôn Chi Tinh gắp cho cô ấy, cho nến miếng gà cay Ngôn Chi Tinh gắp đó, cô ấy không ăn, cho rằng cô ấy không đúng.

Anh biết tối hôm đó cô ấy làm sao mà thức qua đêm được chứ?

Ồ ồ ồ....càng buồn cười hơn là, khi anh lên giường với cô ấy, lẽ nào anh một chút cũng không cảm thấy cô ấy gầy đến mức thế nào sao? Hay là từ đầu đến cuối, anh chỉ muốn thỏa mãn dục vọng của anh?

Lục Vân Trạm, tôi đã từng hỏi Ngôn Tiểu An, cô ấy có hối hận hay không.

Anh biết cô ấy nói với tôi thế nào không?

Cô ấy nói, ba năm nay, người trên toàn thế giới đều bình luận sau lưng cô ấy, cô ấy biết những người đó nguyền rủa cô ấy thế nào, hèn hạ, đê tiện, gái điếm, những lời sỉ nhục cô ấy, chưa có từ nào cô ấy chưa nghe.

Cô ấy nói, bao nhiêu người chửi mắng sau lưng cô ấy, cô ấy không có thời gian đi quan tâm, ba năm nay, cô ấy chỉ kiên trì mỗi ngày dù cho sét đánh cũng vẫn yêu người đàn ông tên là Lục Vân Trạm.”

Kiêu ngạo như An Lan, nói đến Ngôn Tiểu An, nước mắt cũng tuôn rơi.

“ Lục Vân Trạm, anh tích đức gì mà lại có tình yêu sét đánh cũng không rời thế chứ?” An Lan cầm ly rượu lên, từ bàn bên cạnh tự rót cho mình một ly, cô nói: “ Lục Vân Trạm, đó là người trên thế giới này yêu anh nhất, sắp đi gặp thượng đế rồi. từ nay về sau, cả đời anh phải đơn độc sống trong đám đông. Cũng sẽ không có Ngôn Tiểu An nào, bất cứ lúc nào cũng nhớ đến anh, quan tâm anh.”

Cô cụng ly mình vào ly rượu của Lục Vân Trạm: “ Lục Vân Trạm, cheers, chúc mừng anh sắp mất đi tất cả.” Cô ngẩng đầu uống một ngụm hết ly rượu đó, khi đặt ly rượu xuống, nói: “ Còn nữa, Lục Vân Trạm, đáng đời anh.”

Nói xong, An Lan kiêu hãnh bước ra khỏi nhà họ Ngôn, lên xe của mình.

Nhìn qua cửa sổ ô tô, An Lan liếc mắt nhìn Lục Vân Trạm vẫn còn đờ đẫn đứng ở đó.

Những người xung quanh, bị vệ sĩ của Lục Vân Trạm, cách ra xa, bọn họ chỉ nhìn thấy đại minh tinh An Lan và Lục Vân Trạm nói chuyện, không hề nghe thấy bọn họ đang nói gì.

Nhưng An Lan đi rồi, bọn họ có thể nhìn thấy, Nam Lục Bắc Hứa của đại Z quốc, cao ngạo của thành phố Minh Châu, Lục Vân Trạm, người đàn ông sắc mặt nhợt nhạt đứng ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.