Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh

Chương 34: Thư ký ngôn từ chức rồi




“ Nếu như cô chết rồi, tôi sẽ đem tro cốt của cô chôn ở nơi có thể nhìn thấy biển.” An Lan xót thương người phụ nữ ngốc nghếch này: “ Nghĩ kỹ chưa? Tang lễ của cô muốn làm thế nào? Tôi là đại minh tinh, có tiền, cô muốn tang lễ của mình thế nào, tôi đều có thể làm được.

Còn nữa, muốn mời minh tinh nào đến, tôi cũng có thể mời toàn bộ đến.......Nếu như cô chết rồi, tôi sẽ khiến cô chết hoành tráng. Thế nào, tôi đối tốt với cô chứ?”

Ngôn Tiểu An cười phá lên: “ Cô đối với tôi thật tốt, vốn dĩ bầu không khí bi thương, bị cô phá vỡ rồi........nếu như tôi chết, tôi muốn tang lễ của mình thế nào, cô thật sự có thể làm được phải không?” Cô hỏi.

“ Đương nhiên. Cô muốn tang lễ của mình thế nào, tôi nhất định giúp cô làm bằng được.” Lúc này, An Lan đã bắt đầu tính xem, rốt cuộc trong tang lễ của Ngôn Tiểu An, mời những minh tinh nào đến giúp. Dường như, Ngôn Tiểu An không phải đi chết, mà là đi đến một nơi nào đó nghỉ dưỡng.......nhưng, nhìn kỹ, tay An Lan đang run cầm cập, mắt chớp lia lịa, trong mắt đầy tia máu nổi lên.

“ Được.” Ngôn Tiểu An nói: “ Tôi muốn tang lễ của tôi có hoa tươi và bóng bay, thịt nướng và rượu ngon, giống như hôn lễ trong lễ đường vậy. Tôi muốn tang lễ của tôi bố trí giống như hôn lễ.”

Nghe xong, An Lan hồi lâu không nói câu gì.

Qua một lúc, Ngôn Tiểu An nghĩ rằng An Lan sẽ không đồng ý.

“ Uhm, được.” Giọng nói của An Lan, có chút nghẹn ngào: “ nếu như cô chết, tang lễ của cô có hoa tươi và bóng bay, thịt nướng và rượu ngon, tang lễ của cô sẽ đẹp như hôn lễ trong thiên đường.”

“ Bác sĩ Phó, nói với cô rồi chứ, nếu như cô không đưa ra quyết định, thật sự chỉ còn con đường chết.” An Lan đột nhiên nói.

“ Tôi đã hạ quyết định từ lâu rồi. không phải sao?”

“ Cô......tùy cô thôi.”

“ Còn gì muốn làm, mấy ngày này tôi cũng rảnh, tôi đi cùng cô để giải tỏa tâm nguyện nhé.”

Ngôn Tiểu An đùa cợt: “ Đại minh tinh à, không sợ bị người ta nhìn thấy sao?”

“ Ha ha.”

“ An Lan.......cảm ơn có cô.”

Mấy ngày sau đó, Ngôn Tiểu An xuất hiện ở mọi ngóc ngách của thành phố Minh Châu, trên quảng trường lớn, đi các con đường nhỏ, An Lan trang điểm, đeo khẩu trang, đeo kính râm gần như che kín khuôn mặt.

Sau đó cầm theo máy ảnh, đi sau Ngôn Tiểu An, mỗi ngóc ngách của thành phố mà bọn họ xuất hiện, đều để lại kỉ niệm của mình ở đó.

Máy ảnh liên tục chụp.....thẻ lưu lượng đã thay mấy cái rồi.

Nhưng không ai nói một câu mệt.

“ Được rồi, Ngôn Tiểu An, chạy nữa bụng cô sẽ đói không chịu được mất.” An Lan lắc lắc máy ảnh trong tay: “ Những thứ này, đủ thành hồi ức của chúng ta. Ngôn Tiểu An, tôi hy vọng cô sống, tôi cũng hy vọng đứa trẻ có thể bình an. Nếu như trên thế giới này có kỳ tích, thế thì để kỳ tích xuất hiện đi.”

...............

Lục Vân Trạm mấy ngày không thấy bóng dáng Lục Vân Trạm đâu.

Sau buổi tối hôm đó, cô không còn xuất hiện trước mặt anh ta nữa.

Cánh cửa phòng làm việc, bị anh ta kéo ra nặng nề, các thành viên trong đoàn thư ký tổng tài, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của tổng tài đứng ở cửa, ai nấy đều run sợ.

“Cô ta đâu?”

Câu hỏi rất quen thuộc........

Mọi người sững người một lát.

“ Lục Tổng đang hỏi thư ký ngôn phải không?” Vương Hiểu Hiểu gan to liền nói.

Lục Vân Trạm cau mày hỏi tiếp: “ Cô ta đâu?”

Lục Vân Trạm như có sét đánh bên tai!.........người phụ nữ đó từ chức rồi?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.