Nếu Em Là Của Anh

Chương 13




*****

Tiếng chuông điện thoại đổ dồn dập giữa đêm làm Jong In đột ngột tỉnh giấc. Liếc nhìn về phía anh đang nằm trong lòng mình cựa quậy rồi vươn tay lấy chiếc điện thoại đầu giường…

- Alô?

- Cậu Kyung Soo phải không?

- Xin lỗi! Anh ấy hiện tại đang ngủ, có chuyện gì vậy?_Jong In trở nên lo lắng vì giọng nói gấp gáp của người kia

- Chủ của số điện thoại này vừa gặp một tai nạn, tôi thấy đây là số điện thoại duy nhất nằm trong danh bạ của cậu ấy. Mọi người có thể tới đây thật nhanh chứ?

Jong In mở thật to mắt nhìn vào cái tên trên màn hình điện thoại rồi mới tá hỏa lên khi nhận ra. Đó chẳng phải là Byun Baek Hyun sao? Lay mạnh người anh, cậu nói lớn…

- Kyung Soo! Mau dậy đi… Dậy mau! Baek Hyun xảy ra chuyện rồi…

- Uhm… Cái gì cơ? _Anh nửa tỉnh nửa mê trả lời khiến cậu nổi xung lên, phát một cái thật mạnh vào mông anh mà gào lên…

- DẬY MAU! BYUN BAEK HYUN ĐÃ XẢY RA CHUYỆN RỒI! DẬY MAU ĐI…

*****

Trước mắt là một khoảng không trắng xóa, mờ nhạt cùng với ánh nắng gay gắt chiếu vào mặt khiến anh khó khăn mở mắt. Vừa mới nhìn thấy bảng điện tâm đồ cuối giường của mình và mùi thuốc sát trùng bệnh viện nồng lên đã ngay lập tức muốn bật dậy. Nhưng vừa khẽ nhúc nhích đã bật kêu đau đớn khi cảm nhận được cả người ê ẩm cùng với cái chân đang bó thạch cao phía dưới… Một nữ y tá vì tiếng động liền chạy vào trong phòng, mừng rỡ nhìn anh…

- Anh đã tỉnh rồi sao? Hiện tại đang cảm thấy trong người thế nào?

- Tôi… đã bị làm sao thế này?

Ôm nhẹ cái đầu đau nhức của mình ngồi dậy, anh nhíu mày. Đầu óc cứ ong ong lên những đau nhói thông thường… Nếu anh nhớ không nhầm, hôm qua căn bệnh thiếu máu não của anh lại tái phát… nhưng tại sao lại xây xước hết thế này, chân còn bị gẫy sao? Nữ y tá tháo bình nước muối biển trên tay anh rồi thay vào đó một bình mới…

- Anh bị bất tỉnh vì máu lên não chậm rồi sau đó gặp tai nạn trên đường đưa tới đây. Tài xế taxi chạy xe cho anh không qua được nên đã thiệt mạng tại chỗ. Anh rất may mắn khi có người con trai kia che chắn cho đấy, nếu không hiện tại chắc tình hình sẽ không thể nào cứu vãn được rồi…

- Con trai?

- Đúng vậy…

Chan Yeol nghe tới đây hai mắt liền mở thật lớn, lồng ngực quặn thắt lại. Đêm qua khi bất tỉnh, anh đã ngã vào lòng cậu, người thân duy nhất với anh tại đây cũng chỉ có cậu… Vậy tức là… Đột ngột tóm chặt ống tay áo của cô y tá kia lại, anh mất bình tĩnh mà nói thật lớn…

- Cô vừa nói cái gì? Ai? Người đó là ai?

- Tôi…_Y tá vì hành động ấy của anh mà không khỏi bối rối_… Anh hãy cứ bình tĩnh lại đã… Người kia với anh là ai tôi không hề biết, chỉ biết khi cấp cứu tới nơi thì đã thấy cậu ấy ôm anh rất chặt, cả người bị thương rất nặng. Nhịp tim tuy yếu hơn của anh nhưng lúc đó vẫn còn sống…

Anh cảm giác như trái tim mình vừa nứt vỡ thành ngàn mảnh khi nghe thấy loại tình huống kia… Trong lòng thì cầu mong người đó không phải là cậu nhưng trái tim thì đã rất rõ ràng hoang mang, không thể kiểm soát khi nghĩ tới cảnh cậu đã ôm anh, đã bảo vệ anh mà chịu hết đau đớn… Nói gì mà bảo anh bình tĩnh, nếu là người cô ta muốn cưới làm bạn đời đang trong tình cảnh này liệu cô ta còn bình tĩnh được không… Kéo mạnh nữ y tá lại, anh gằn giọng…

- Vậy cậu ấy hiện giờ ở đâu? Mau nói đi!!!!!

- A… cái này, anh cứ bình tĩnh lại đã…

- Khốn kiếp! Tôi hiện tại không bình tĩnh! KHÔNG THỂ bình tĩnh. Cô mau nói đi! Cậu ấy hiện tại đang ở đâu?_Nữ y tá vì những lời gào thét đáng sợ của anh mà bất lực nói

- Cậu ấy hiện tại vẫn đang trong phòng cấp cứu. Xương sống bị gãy và não cũng do va đập với những mảng kim loại rắn mà tổn thương nặng… Cuộc phẫu thuật đã kéo dài 6 tiếng rồi, cậu ấy trụ được tới hiện tại cũng là rất kiên cường rồi…

Chan Yeol đỏ bừng hai con mắt khi nghe thấy những lời nói đó của nàng ta… Thân làm y tá, chắc chắn cô ta biết rõ thế nào là có thể cứu, thế nào là không thể làm gì được… Nhưng đối với Byun Baek Hyun mà nói, anh không cho phép cậu ta xảy ra chuyện gì hết… Cố gắng nhích người khỏi giường, anh đặt chân xuống đất khiến nữ y tá nhảy dựng lên…

- Trời đất! Anh đang làm gì?

- Tôi phải tới đó, làm ơn đưa tôi tới đó chỗ của em ấy…

- Khôg được! Anh vừa mới tỉnh lại, mọi thứ chưa được kiểm tra, tôi nào dám cho anh đi…

- Tôi chỉ muốn tới trước cửa phòng cấp cứu thôi, xin cô đấy…

Anh níu lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, ánh mắt tràn ngập chỉ còn lo lắng và trăn trở… Nữ y tá vì thế mà mủi lòng liền đem anh đặt lên chiếc xe lăn mà đẩy tới trước cửa phòng cấp cứu… Vừa tới nơi đã thấy Kyung Soo cùng Jong In đang ngồi trên băng ghế đợi…

- Chan Yeol? Cậu tỉnh rồi sao?_Kyung Soo vội vàng chạy tới chỗ cậu, sốt sắng hỏi.

- Em không sao, hyung…_ Chan Yeol nhìn vào quầng thâm trên đôi mắt anh mà trả lời thật khẽ_ Baek Hyun… sao rồi?

Kyung Soo cùng Jong In im lặng tức thời vì câu hỏi ấy của cậu, thở dài mà nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu. Chan Yeol cũng quay lại nhìn tấm biển đỏ rực của phòng cấp cứu vẫn đang sáng mà nắm chặt chiếc vòng trên cổ, lẩm nhẩm…

- Byun Baek Hyun… Anh cấm em… không được có chuyện gì. Ra khỏi đấy rồi trở về nhà cùng anh… làm ơn, Baek Hyun…

###############

Xung quanh chỉ còn một mảng trắng xóa cùng với những âm thanh quen thuộc đập vào tai từ mọi phía khiến Baek Hyun gần như mất phương hướng… Quay đi quay lại chỉ một mình trong không gian lạnh lẽo ấy…

- Xin chào, tôi là Park Chan Yeol…

- Xin chào, tôi là Byun Baek Hyun, rất vui được gặp anh…

__________

- Baek Hyun! Chúng ta cùng nhau đi uống được không?

- Đi uống?

- Mừng kế hoạch công ty lần này thành công…

- Ok!

__________

- Baek Hyun… Byun Baek Hyun… Cậu làm sao thế này? Tỉnh lại ngay! Mau tỉnh lại… Baek Hyun à! Baek Hyun?

- Chan Yeol? Uhm…

- Cậu tỉnh rồi sao? Nói cho tôi nghe, đã xảy ra chuyện gì? Bọn chúng làm gì cậu?

- Thì đánh nhau… Đàn ông con trai đánh nhau đôi lần cũng có gì đâu… Mà hơn nữa tôi thắng chứ bộ, cậu khóc cái gì…

– Đồ ngu này…

__________

- Um… Tôi… phải đi đây…

- Khoan đã!!!!!

- Uhm… Tôi…_Anh ngập ngừng_ Cậu… đi mạnh khỏe nhé!

- Dĩ nhiên rồi…


__________

- Chan Yeol… Xin cậu đừng buông tay… Hãy giữ tôi lại có được không?…Tôi sẽ cố gắng để…không yêu cậu nữa… Chúng ta chỉ cần trở lại được như ngày xưa, có được không?

- Không được… Chúng ta mãi mãi không thể trở về như xưa được nữa rồi, Byun Baek Hyun…

…………………..

- Anh là thật… Không phải… và cũng chưa từng muốn mình chỉ là một cơn mơ trong cuộc đời em, đồ ngốc ạ…

__________

- Muốn chết?????… Thích phá anh ngủ lắm sao?

- Ai lại muốn chết?

- Thật ngu ngốc, em bình yên không muốn lại muốn “gây chiến” huh? Hiện tại là phải phạt em như thế nào cho chừa đây?

- Không dám đâu… Anh mau dậy đi, chúng ta cùng nhau ăn sáng…

- Không muốn…

- Mau dậy đi!… Em nấu canh anh thích đó…

Từng mảng âm thanh cùng ký ức quen thuộc ào về trong tâm trí khiến cậu có cảm giác như mình đã quay tròn vài vòng… Tất cả những đau đớn lẫn lộn cùng những ký ức ngọt ngào khiến trái tim gần như bị bóp nghẹt trong chốc lát chỉ còn đọng lại trước mắt hình ảnh của anh. Thật quen thuộc… Cái nhìn ấm áp kia, giọng nói trầm ấm kia, những cử chỉ ngọt ngào của anh cùng nụ cười trong ánh sang ban mai… Thực sự rất muốn chạy lại gần. Nhưng những ký ức lại ngày một xa hơn. Cố gắng, khắc khoải lẫn đau khổ chỉ một mình mình là người gánh chịu… Thực muốn cất tiếng gọi nhưng cổ họng lại đông cứng… Vùng vẫy, dãy dụa kịch liệt nhưng rồi lại chính mình mắc kẹt bên trong ký ức miên man…

##########

- Bác sĩ… Nhịp tim đang giảm…

- Chuẩn bị sốc điện, mức thấp nhất trước…_ Vị bác sỹ lau sạch mồ hôi trên trán, lẩm nhẩm_… Cố lên cậu bé…

Nỗ lực cuối cùng để cứu lấy một sinh mạng khiến các bác sỹ nhanh chóng kiệt sức… Nhưng đền bù lại rất xứng đáng… Nhịp tim cậu trở lại bình thường trước khi mũi khâu cuối cùng được cắt ra…

*********

Lộc Hàm cả ngày hôm nay giống như người bị ngẩn ngơ, làm việc gì cũng không nên hồn… Chung quy ra thì còn vì cái gì khác ngoài con người tên là Oh SeHun ấy… Cái gì mà hôn anh? Cái gì mà thích anh? Cái gì mà mặt dày theo đuổi anh? Tên đó có phải vì bị anh đánh rồi điên luôn không? Ngẩn ngơ rót chai nước mắm vào chảo dầu đang sôi, anh giật bắn lên khi từng giọt mỡ nóng bỏng bắn lên khắp người… Vội vàng tắt bếp, Lộc Hàm cắn răng chửi ầm lên… Đang lúc ngào ngạt hào khí liền nghe thấy tiếng chuông cửa… Hầm hầm ra mở cửa, tới nơi liền thấy một thùng các tông nằm trên bệ. Anh nghi hoặc một hồi lại không ngần ngại mở ra, ngay lập tức bị một con vật lông trắng muốt nhảy xồ lên người, giật bắn mà ngã về phía sau…

- Cái quái gì đây?

Gạt nhẹ con chó sang một bên, anh bóc vội lá thư bên trong thùng ra


Lộc Hàm hết khinh bỉ liếc về tờ giấy rồi lại liếc về phía con chó, đầu óc không tỉnh táo vì vụ bắn dầu nóng vừa xong mà nổi xung lên. “Sút” con chó kia ra khỏi cửa, trước khi đóng cửa lại còn gào lên…

- Mày ở đâu thì lập tức trở lại chỗ đấy đi…

Con lulu nhìn vào cánh cửa trắng trước mắt không rời, im lặng vài giây rồi cất tiếng… sủa. Và cũng ngay sau đấy vài giây là khuôn mặt ngao ngán của Lộc Hàm sau cánh cửa… Thở dài một cái mà lại đem nó kéo vào nhà… Sau đó là một không gian rất quỉ dị khi anh ngồi trên sofa, chằm chằm nhìn con chó đang quay đi quay lại khắp nơi…

- Mày!… lulu phải không?…


Lộc Hàm đen mặt lại. Tên đó lấy tên anh đặt cho con chó thật sao? Lại nuốt cục tức vào họng mà hiền hòa, cười một cái với con lulu…

- Mày muốn ở lại đây với tao?


- Vậy thì từ giờ mày phải đổi tên, được chứ?


- Từ giờ hãy nhớ! Tên mày là SeHun! Oh Se Hun, có nghe rõ chưa?


End Chương 13

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.