Nếu Còn Có Ngày Mai - Khoa Tâm Nhi

Chương 28




Ngôn Hi lắc đầu nhìn người đàn ông đang chạy mất hút sau hành lang, cô ngồi xuống xoa xoa cái bụng có phần nhô cao của mình.

"Bảo bối em cũng ở đây sao?" Mạnh Triết không biết xuất hiện từ khi nào mở cửa một phòng bệnh gần đó mà đi ra, hắn nhìn cô cười rạng rỡ đi tới mà vuốt ve tóc cô.

Ngôn Hi liền tránh khỏi bàn tay của Mạnh Triết nhìn hắn đầy đề phòng. Mạnh Triết nhất thời ngây ra khi nhìn thấy biểu hiện chán ghét của cô, bỗng trong lòng có chút không vui hắn hậm hực đi tới chỗ Ngôn Hi kéo mạnh cô vào lòng mình.

"Không cho phép em nhìn anh bằng ánh mắt đó! Không cho phép em chán ghét tôi!" hắn bá đạo nhìn cô, chẳng khác nào người chồng tội nghiệp bị bắt nạt.

"Đừng! Đừng ôm tôi như vậy..." cô muốn đẩy hắn ra chỉ tiếc sức lực của Mạnh Triết khá lớn bàn tay cứng như thép ôm chặt lấy cô.

"Mạnh Triết tôi đau quá!" hắn ôm cô như vậy khiến cô rất đau nhất là vòng một vì đang trong thời gian mang thai lại càng căng trướng khó chịu.

"A anh xin lỗi em đau lắm không?" hắn ân cần nhíu mày khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô, hắn bất giác dùng bàn tay xoa xoa hai khỏa mềm mại của cô.

"Ừ..m tránh ra, không cần đâu!...Mạnh Triết anh đừng như vậy. Sẽ khiến tôi khó tiếp nhận" từ trước tới nay cô chỉ quen với một Mạnh Triết lạnh lùng máu lạnh chứ không như như bây giờ khiến cô khó mà tin được.

"Khó tiếp nhận?" Hắn nhíu mày cười khổ hóa ra trước đây mình lại đáng ghét như vậy sao? Hắn nắm lấy tay của cô trân thành nói.

"Tiểu Hi cho anh một cơ hội nữa được không? Anh yêu em, còn em...em còn yêu anh không? Tiểu Hi anh là chồng em dù sao cũng phải có trách nhiệm với em"

"Đó chỉ là trên danh nghĩa anh hiểu mà, tôi biết trước kia mình không tốt lại lấy chuyện công ty mà ép anh. Hiện tại tôi hối hận rồi, nếu được làm lại tôi sẽ không bao giờ dùng chuyện ngu ngốc đó ép anh" cô rút tay của mình khỏi hắn ánh mắt long lanh trực tiếp nhìn thẳng hắn, đúng vậy! Mấy năm nay cô rất hối hận vì đã ép buộc hắn dù biết hắn đối với mình chỉ là chán ghét. Hắn thà ra ngoài tìm phụ nữ chứ không bao giờ chịu động vào cô...tất cả đều là tự cô chuốc lấy.

"Tiểu Hi chỉ tại lúc đó anh ngu ngốc, thật ra trước đó anh rất thích em chỉ là khi em dùng chuyện của công ty ép anh kết hôn khiến anh thấy mình thật bất tài, em cũng biết anh không muốn dựa dẫm người khác càng không muốn bị uy hiếp. Nhưng em lại phạm phải cấm kỵ của anh, nhiều lúc anh suy nghĩ nếu năm đó em không uy hiếp anh chúng ta sẽ khác." thật ra hắn đã yêu cô từ lâu, từ cái lúc cô chỉ là một cô gái 20 tuổi xinh đẹp tinh nghịch rồi, cho tới lúc cô kết hôn cùng hắn chỉ cần thấy cô tiếp xúc với anh em nhà họ Kiều liền khiến hắn tức giận, nhưng hắn quá cố chấp không chịu thừa nhận hắn đang ghen. 6 năm rồi, hắn vì lòng tự tôn mà tổn thương cô hắn hận cô nhưng vẫn yêu cô cho dù lí do này không thể chối bỏ chuyện xấu hắn làm với cô nhưng hắn vẫn muốn nói hắn yêu cô là thật.

" chuyện anh yêu tôi hay tôi yêu anh vốn không còn quan trọng nữa chúng ta đã kết thúc rồi" nếu 6 năm trước hăn nói chuyện này cô cá chắc bản thân sẽ không đắn đo mà tha thứ cho hắn, nhưng giờ đã khác tình cảm với hắn trước kia dù có mãnh liệt thế nào thì cũng bị thời gian mài mòn.

"Anh..." hắn định nói tiếp thì bị một giọng nói cắt đứt.

"Đúng vậy giữa hai người đã kết thúc mong anh cũng đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa" Kiều Thuận Vũ cùng Kiều Thuận Nam xuất hiện. Kiều Thuận Vũ có phần bình tĩnh hơn so với Thuận Nam.

"Mày cút đi...Ngôn Ngôn giờ là của bọn tao" Kiều Thuận Nam ức chế nếu biết thế lúc nãy hắn đã dẫn cô đi tìm anh hai rồi.

"Chuyện của tôi cùng cô ấy không liên quan các người!" Mạnh Triết bực mình nhìn hai kẻ phá đám.

"Anh hai! Mang bảo bối vào kiểm tra trước đi" Kiều Thuận Nam đuổi Kiều Thuận Vũ cùng với Ngôn Hi rời đi.

Sau đó ngoài hành lang tiếng động ẩu đả vang lên cùng tiếng chửi tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.