Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 40




"Cậu là Trần Thiên Hạo sao?"

Chưa khỏi bàng hoàng thì chợt, Uyển Đình Nhu bình tĩnh lại, khẽ nói:

"Một đoạn nữa thôi là tới nhà cậu rồi. Cố gượng một chút, tôi cầm máu giúp cậu."

Dù đi một đoạn khoảng vài mét nhưng với tình trạng hiện tại của hắn, thì quãng đường mọi ngày bỗng trở nên nặng nề hơn và có phần xa hơn gấp bội, khiến Đình Nhu phải cố gắng lắm mới có thể đỡ hắn về được đến nhà.

Nhanh chóng thò tay vào túi áo của hắn lấy ra chiếc chìa khoá cửa.

Cô vừa vào đã nhanh nhẹn đi đun nước, cô cởi giày và áo khoác ngoài của hắn ra, giúp hắn rửa sạch vết thương và sát trùng thật tỉ mỉ.

"Khuôn mặt này..."

"Nếu không bị thương nặng đến vậy, ắt hẳn phải rất tuấn mĩ..."

"Phải không?"

Vừa hỏi vu vơ, cô vừa lau mặt hắn.

Ngắm nhìn hắn thật lâu...

Cởi chiếc áo sơ mi hắn ra mà lòng cô nóng như lửa đốt. Từng nhịp tim đập "thình thịch" dường như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cô, khuôn mặt ửng đỏ lên trông thấy. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ run run khi chạm vào cơ thể hắn, cô rụt tay lại, không dám nhìn thẳng.

"May cho cậu là hôm nay bà không có ở nhà đấy. Nếu có thì đêm nay ngoài việc giúp cậu băng bó ra thì chắc tôi không nán lại được rồi."

Chợt, cô ngẫm nghĩ.

Sao lại nóng thế? Chắc không phải là...

Uyển Đình Nhu chồm tới, dùng tay vuốt hết tóc của hắn lên. Cô dùng trán mình chạm vào trán hắn để cảm nhận thân nhiệt.

Không gian tĩnh lặng, im ắng đến nỗi dường như cả hai có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương đang đập rộn ràng đến thế nào. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Vương Thiên Ân dù đã tỉnh lại, nhưng hắn vẫn không muốn mở mắt ra. Vì hắn biết...

Cô đang ở rất gần.

Gần đến nỗi hắn có thể cảm nhận được từng hơi thở của cô.

Cô ta...đang căng thẳng sao?

Vương Thiên Ân không muốn mở mắt ra để nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Hắn sợ...

Mình sẽ lại rung động.

Uyển Đình Nhu đã tận tình chăm sóc hắn cả đêm. Cứ dăm ba lần lại ngủ gật. Tỉnh dậy lại thăm chừng vết thương. Liên tục thay nước giúp hắn hạ sốt.

Song, vết thương sau khi được sát khuẩn và băng bó kĩ càng cũng đã không còn chảy máu nữa.

Cô ngồi bên cạnh hắn, úp mặt xuống thở dài:

"May mà khi trước học sơ cứu chuyên sâu, những tiết đấy mình không nghỉ học đi làm thêm hay ngủ gật trong giờ."

Vương Thiên Ân nằm đấy nghe thấy vậy, trên khoé môi vô thức nở ra nụ cười thâm sâu đầy ẩn ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.