Nạp Thiếp Ký II

Chương 19: Gậy Ông Đập Lưng Ông




"Các ngươi còn có cơ hội đó sao?” Dương Thu Trì cười mỉa mai nói: “Sau khi tra xét ra tội ác của các ngươi, đương nhiên để đề phòng các ngươi lại phái ra những người già cả, bệnh yếu đi áp vận lương hướng triều đình. Do đó ta đã phái người đích thân đi. Kỳ thực là ta đã cho năm trăm thiết kỵ binh đóng giữ ở Ninh Ba, bên ngoài thì khoác trang phục giả làm những lão nhân già yếu bệnh tật. Đến khi bọn binh lính của Ô Trữ tập kích thì mặc dù lấy ít địch nhiều, nhưng do trước đó đã có sự chuẩn bị, trang bị hoàn hảo, hơn nữa trên mình được khoác trọng giáp. Đao kiếm của giặc Oa có thế nào cũng không làm gì được bọn họ. Giặc Oa bị đánh tan tác. Sau khi để lại mấy trăm thi thể thì số còn lại ra biển đào tẩu, lên thuyền tháo chạy mất vía. Vừa hay lúc đó ngay tại Định Hải lại rơi vào bãi mai phục của ta. Mười chiếc hạm thuyền đều bị vây ở giữa. Chỉ cần một lần hành động đã diệt sạch bọn chúng. Ngoại trừ Ô trữ và mấy trăm giặc Oa đầu hàng ra thì những chiếc hạm thuyền đều bị chôn vùi nơi biển sâu".

"Lợi hại! Thật sự là rất lợi hại! Ta thật có chút bội phục Dương đại nhân đây thật bình tĩnh, tỉnh táo. Mấy ngày nay, Dương đại nhân đã có sự an bài trọng đại như vậy mà vẫn tỉnh bơ như không, bọn hạ quan vẫn không phát hiện ra . Thật sự là rất lợi hại! "

Dương Thu Trì lạnh lùng nói: “Lại nói đến Diệp Quân Cường vốn đã chống cự anh hùng. Con gái ông ta đã tận mắt nhìn thấy phụ thân giết chết mấy tên giặc Oa tại tường thành. Phu nhân hắn đã chứng minh lúc hắn mang con gái trở về cũng là lúc giặc Oa đào tẩu. Hắn bị trúng tên, thân đầy vết máu. Ta vẫn tin tưởng tiểu hài tử không biết nói dối. Cho nên khi vừa đến Định Hải, ta đã phái người đi thâm nhập điều tra, trà trộn vào quân sĩ phòng ngự thành lâu. Sau khi tra ra thì Diệp Quân Cường đích thực là chiến đấu anh dũng, đánh gục vài tên giặc Oa. Đợi khi giặc Oa rút lui, tiểu hài nhi lộ diện mới bế bé về nhà xem tình huống thế nào. Không hề có chuyện tham sống sợ chết mà sợ chết ở đây. "

"Thế còn việc hắn sợ tội tự sát thì sao chứ?” Tôn Hiệp Thủ nói.

"Hắn không phải tự sát, mà là do ngươi giết! "Dương Thu Trì nói. Đêm hôm đó, ta đã cẩn thận kiểm tra gian phòng để thi thể của Diệp trấn phủ, phát hiện ra vết máu trên mặt đất đích thật có chút kỳ quái".

"Vết máu là vết máu thôi chứ có gì là kỳ quái chứ! " Hoàng Khắc Trữ lạnh lùng nói.

"Vết máu là từ hai hướng vẩy ra! Dương Thu Trì dùng tay ra dấu, hai phương hướng khác thường đó là một lệch vền trước, một lệch về sau. Theo như lời kể của phu nhân Diệp Quân Cường thì lúc ấy trên cổ phu quân của nàng ta có vết thương rất sâu. Như vậy là vết thương rất nặng, đủ để toi mạng ngay tại chỗ rồi. Căn bản không có khả năng hình thành thêm vết thương thứ hai nữa. Mạch máu phía sau gáy bị chắt đứt, nên theo bình thường máu sẽ phun ra như dòng suối. Mà đao kiếm chém một lần đã có thể hình thành vết máu bắn ra tung tóe. Nhưng trên mặt đất, máu lại hình thành từ hai hướng. Điều này nói rằng Diệp Quân Cường không phải tự sát, mà là bị người khác dùng kiếm trước sau chém trúng vào gáy. Bởi vì dùng lúc dùng lực và tư thế cơ thể ở vị trí bất đồng nên mới có thể tạo nên vết máu bắn tung tóe không bình thường này. "

Hoàng Khắc Trữ vỗ tay nói: “Tuyệt lắm! Đúng thật là rất tuyệt! Thật không thể tưởng tượng được Dương đại nhân là một tay cao thủ như vậy! Không sai! Diệp Quân Cường đích thật là do ta phái người giết chết. Bởi vì hắn đã biết chuyện ta cùng Tôn Hiệp Thủ cấu kết với giặc Oa. Hắn lại không chịu cùng chúng ta kết hội, cho nên chúng ta đành phải giết hắn thôi. Hiện tại Dương đại nhân cũng đã biết nội tình sự việc, cho nên cũng đành phải thỉnh ngươi đến diện kiến hắn thôi! "

Dương Thu Trì cười cười nói: “GIết ta a, rồi các ngươi sẽ giải thích làm sao?”

"Dễ xử lý thôi, nói là bị giặc Oa giết chết".

"Xem ra tình hình hiện tại thì ta đã rơi vào hang hổ rồi a?”

Hoàng Khắc Trữ lạnh lùng nói: “Đúng vậy Dương đại nhân, ngươi thông minh thế mà sao giờ lại trở nên hồ đồ rồi. Ngươi đều đã biết chúng ta cùng giặc Oa có câu kết rồi, sao lại khinh suất như thế này, không bí mật bắt giữ chúng ta. Ngược lại còn triệu tập tướng lãnh Định Hải đến mừng chiến công. Chẳng lẽ Dương đại nhân không biết mấy huynh đệ đang ngồi đây không người nào mà không tìm được miếng ngon trong chuyện này. Đại nhân đã không muốn cho chúng ta sống thì chỉ còn cách để đại nhân chết mà thôi! "

Giữa sân các quan quân hầu như đều đứng lên, tay cầm chuôi đao, hung tợn nhìn chằm chằm Dương Thu Trì.

Bàn bên cạnh có Tống Vân Nhi, Thạch Thu Giản, hộ vệ Hạ Bình rút kiếm ra như đồng loạt xông lên. Dương Thu Trì được bảo vệ bên trong. Cùng lúc đó, Hoàng Khắc Trữ và hơn mười vệ binh đã xông lên hộ phong bên trước.

Hoàng Khắc Trữ cười hô hố: “Dương Thu Trì, ngươi chỉ bằng ấy người mà muốn đối phó với thiên binh vạn mã của ta sao? Khuyên ngươi nên tự sát là hơn. "

Dương Thu Trì cũng cười ha hả, vung tay đáp lại: “Các người đâu bắt hết cho ta, giết chết bất luận tội! "

Theo sau một tiếng ra lệnh, ngay lập tức năm trăm trọng giáp kỵ binh từ bốn phương tám hướng trong nha môn ùn ùn tiến ra, mấy trăm tên quan bị vây bên trong. Đối mặt với những trọng giáp kỵ binh này, quan quân nha môn cũng đã choáng váng, hoa mắt rồi. Bọn họ không có áo giáp, căn bản không có biện pháp nào kháng cự lại.

Hoàng Khắc Trữ nhất thời biến sắc, nhìn xong rồi liếc sang Tôn Trí Cao. Tôn Trí Cao từ trong lòng ngực lấy ra một thứ giống như là hỏa tiễn, giơ lên cao rồi phóng thẳng lên trời, bùng nổ rồi phát sáng.

Dương Thu Trì nhìn hắn cũng không có hành động ngăn lại. Đợi sau khi hỏa tiễn phóng đi rồi mới cười nói: “Sao các ngươi vội vàng vậy?”

"Hừ, họ Dương kia, ngươi cho rằng chỉ bằng năm trăm kỵ binh kia là có thể bắt ta phục tùng được sao?Nói cho ngươi biết, chúng ta đã có phòng bị, đại quân bảo vệ đã ở sau thành Định Hải. Quân tiên phong cũng đã bí mật vào trong thành, đề phòng các ngươi có hành động! "

"Vậy a?” Dương Thu Trì mỉm cười: “Vậy sao còn chưa động thủ đi. Không cần quan tâm, ta đang đợi đây! "

Hoàng Khắc Trữ lắng tai nghe một hồi, nhưng vẫn không có động tĩnh gì, đổi lại là những tiếng hô giết giết, làm cho hắn không khỏi lắp bắp, kinh hãi.

Dương Thu Trì nói: “Không cần chờ nữa rồi, đại đội hộ vệ của các ngươi sẽ không đến đâu. Bởi vì ta đã phái thủ hạ điều binh phù tiến hành bố trí canh phòng. Phía sau quân đội Thái Châu phủ cũng đã đến Định Hải này. Quân đội của ngươi ta cũng đã dùng binh phù của Hoàng thượng ban thưởng tiếp quản toàn bộ, ai kháng cự, giết ngay tại chỗ. Quân đội của ngươi chẳng những không kháng cự, mà còn câu kết với giặc Oa. Ta đã hạ lệnh triệu tập toàn bộ đến Thái Châu. Tại Kim Hoa phủ, dưới sự hỗ trợ của quân đội, tiến hành chỉnh biên tra xét. Tất cả những việc này đều là Cẩm y vệ bí mật tiến hành, chỉ có đều tin tức phong tỏa rất nghiêm ngặt, các ngươi không biết mà thôi. Cho nên đến giờ phút này, trong thành cũng không có đội quân nào. Ta cũng biết được tin về đội quân tiên phong sẽ vào thành trước nên đã phái quân tước hết vũ khí của họ rồi. Hoàng tướng quân, Tôn tướng quân, còn nội tình gì nữa không, sao không chịu lộ diện hết đi?”

"Ta không tin! " Hoàng Khắc Trữ hét lớn, xoay người hướng xuống đài nói: “Các huynh đệ, trái phải gì cũng đều chết, theo chân bọn họ liều mạng! "

Phe cánh bọn chúng rút đao ra gầm rú nhằm hướng bàn Dương Thu Trì tiến tới bắt hắn. Phía trước bàn cùng hai bên bố trí quân thiết giáp, thương giáo trong tay, cùng nhau tiến thủ. Nhất thời tên bay như châu chấu, đại bộ phận bọn bè phái này đều bị tên rơi ngay trước mặt. Một số ít nhảy vọt đến trước bàn, bị giáo thương của thiết giáp binh đâm chết ngay tại chỗ. Còn lại bộ phận tướng lãnh đều tự nhận là chưa làm qua nhiều chuyện xấu lắm, đoán chừng sẽ không bị phán tội tử, bèn quỳ xuống xin đầu hàng.

Cùng lúc đó, Hoàng Khắc Trữ và Tôn Trí Cao rút kiếm ra, mười mấy tên hộ vệ cũng quây về phía Dương Thu Trì, muốn bắt hắn làm con tin. Nhưng bọn Dương Thu Trì đã sớm có phòng bị trong chuyện này. Dưới đài, tên của quân thiết kỵ bay như trút xuống, quân hộ vệ ngã xuống thành từng dải lớn.

Tôn Trí Cao trúng hai mũi tên, cũng may là có mấy người bạn đồng môn với hắn liều mạng xông tới. Nhưng nghênh đón bọn chúng chính là Tống Vân Nhi cùng mười cao thủ Cẩm y vệ . Mặc dù Tôn Trí Cao võ công cao cường, nhưng chủ yếu sở trường là cưỡi ngựa bắn tên. Còn đối với loại đọ sức quyết liệt như vầy, bình thường đối với cao thủ Cẩm y vệ đã khó khăn, huống hồ chi người đối diện hắn là Tống Vân Nhi. Chỉ thấy Tống Vân Nhi xoẹt xoẹt vài kiếm, hai tay hai chân của hắn đã trúng kiếm, té trên mặt đất không thể động đậy được.

Lúc này, trên đài, ngoại trừ tri huyện Định Hải là Cao Dương ở bên ngoài đã trốn vào một góc, đang phát run lên thì Hoàng Khắc Trữ cùng đồng bọn của hắn đều bị tên bắn trúng hoặc bị Cẩm y vệ giết chết. Tôn Trí Cao bị trọng thương ngã xuống đất. Hoàng Khắc Trữ thở dài một tiếng, cầm kiếm lên đưa vào cổ định tự sát, lập tức bị Tống Vân Nhi phóng cây lao trúng vào cổ tay. Trường kiếm rơi xuống đất, Cẩm y vệ lao tới, dí hắn nằm xuống đất trói lại rồi lôi dậy.

Trong trận chiến này do được chuẩn bị chu đáo, Dương Thu Trì không bị thương người nào cả. Đem toàn bộ những đồng bọn của Hoàng Khắc Trữ đã cấu kết với giặc Oa ra giết chết tại chỗ.

Kế tiếp Dương Thu Trì để cho Kim sư gia viết một bảng tấu chương dâng lên Minh thành tổ, kể lại sự tình đã trải qua. Đối với Hoàng Khắc Trữ và Tôn Trí Cao sau khi thẩm vấn, hai người bọn họ cũng đã công nhận việc cấu kết với giặc Oa là có thật, phái Cẩm y vệ dẫn Hoàng Khắc Trữ và Tôn Trí Cao áp giải về kinh thành chờ xét xử. Sau đó, Minh thành tổ cũng hạ lệnh lăng trì xử tử hai người bọn họ và đồng đảng.

Dương Thu Trì phái quân đội Thái Châu phủ phụ trách bảo vệ Định Hải. Do quân chủ lực giặc Oa trong vùng này đã bị Dương Thu Trì dùng kế đánh bại hoàn toàn, nên hiểm họa từ bên trong hơn mười năm nay cơ bản đã được giải trừ.

Chập tối hôm đó, sau khi Dương Thu Trì thị sát quân tình trở về, Tống Vân Nhi vội vàng đi vào trong phòng, mở một tờ giấy nhỏ ra, đưa cho hắn nói: “Ca, Cẩm y vệ dùng bồ câu đưa thư! Có tin tức về tỷ của muội rồi! "

Dương Thu Trì vừa mừng, vừa sợ, run rẩy đưa tay đón lấy tờ giấy, chỉ thấy mặt trên giấy có viết: “Tại thành đô phủ Tứ Xuyên, Cẩm y vệ đã thấy nhất phẩm phu nhân Liễu thị đang trên đường từ hướng tây đến động. . . "

Đóa cam!

Trèo lên chùa!

Hẹn ước kiếp sau!

Lòng Dương Thu Trì vừa chua xót khổ sở nhưng cũng lấy làm vui mừng, liên tục lấy tay đấm vào đầu mình. Liễu Nhược Băng chắc chắn là mang đứa con đến ngôi chùa. . . . , nhớ lại lời ước định kiếp này, kiếp sau của bọn họ!

"Đi! Lập tức xuất phát! "

"Đi a? Nhưng mà đi đâu?”

"Đóa Cam, chùa Cách Nhĩ Đăng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.